Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 83: Chương 83: Lỗi Dạ Mê Tình




"Xuỵt! Qúy Linh Linh cậu không được nói chuyện, nếu không lần sau tớ sẽ không bao giờ ………..coi trọng mà dẫn cậu đi chơi nữa." Lông mày Thẩm Hiểu Phi nhất thời lộ ra tia rét lạnh, còn không quên uy hiếp Qúy Linh Linh .

Chân mày Qúy Linh Linh nhíu chặt, giãy giụa, choáng, Thẩm Hiểu Phi cậu đang xem trò vui cũng không quên đùa giỡn phải không? Cư nhiên gắt gao kẹp chặt cô, khiến Qúy Linh Linh muốn cử động cũng không thể động được.

"Đừng động! Thấy không? Này, hai người đó hiện tại cũng đều nằm cạnh nhau, một lát nữa nhất định sẽ có trò hay a! Ai nha, một người đường đường là Thượng tá Mộ, cùng với một cảnh sát cao cấp, cư nhiên lại ở quán bar chơi loại trò chơi này, nếu như có thể chụp được hình , rồi cho lên mạng. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ một tay giữ thật chặt Qúy Linh Linh, một tay che miệng của cô, lầm bầm lầu bầu nói xong, "Ai nha! Cư nhiên lại quên mang điện thoại di động, nếu không có thể chụp hai tấm làm kỷ niệm rồi! Qúy Linh Linh cậu hãy nhìn cho kỹ, ở trong đó một kẻ chính là tình địch của cậu, còn người đàn ông kia cũng không còn liên quan với cậu, hiện tại hai người bọn họ như vậy, cậu nói xem bọn mình có nên gọi thêm mấy người nữa tới cùng xem một chút không?"

"Ô ô. . . . . ." Qúy Linh Linh dùng sức giãy giụa, nhưng là bất đắc dĩ Thẩm Hiểu Phỉ thật sự kẹp rất chặt, nhất thời làm cô cũng không có biện pháp. Hiện tại Mộ Ly cùng với Vu Uyển Tinh mỗi người nằm ở một bên, cũng không có làm chuyện gì, trước hết chờ một chút đã rồi nói sau.

"Mau nhìn, Lục Vân Thiên đang tiến vào!" Giọng nói của Thẩm Hiểu Phỉ trực tiếp hấp đẫn ánh mắt của Qúy Linh Linh .

Chỉ thấy Lục Vân Thiên rón rén mở cửa đi vào.

Nhìn Vu Uyển Tinh nằm bất động trên ghế salon, Lục Vân Thiên đi tới trước mặt cô ta, giơ chân đá đá, không thấy có bất kỳ phản ứng gì.

"Hừ, " Lục Vân Thiên nhìn Uyển Tinh, hừ lạnh một tiếng, "Uyển Tinh, cô không cần trách tôi. Người không vì mình, trời chu đất diệt. Tôi lúc đầu cưới lần thứ nhất, đã nhìn lầm lần thứ nhất, lần này, tôi không thể lại nhìn nhầm ." Nhìn Vu Uyển Tinh đã sớm không còn bất kỳ phản ứng nào, cô ta lại càng cảm thấy buồn cười .

"Uyển Tinh, cô cho rằng cô là cảnh sát cao cấp thì giỏi hơn tôi sao? Cô cho rằng tôi luôn đi theo bên cạnh cô, tôi chính là đầy tớ của cô sao? Ha ha, cô yêu Mộ Ly, tôi cũng yêu anh ta. Tại sao tôi chỉ có thể là thủ hạ, vì cô chuẩn bị đồ, mà không có thể vì chính mình sống một lần đây? Uyển Tinh, tôi biết cô thông minh hơn tôi, lại có năng lực, nhưng. . . . . . Tôi là con gái thị trưởng, là Lục Vân Thiên, cho nên bất kỳ kẻ nào cũng không được phép cùng tôi tranh đoạt." Lục Vân Thiên càn rỡ nói xong, liền cúi người xuống, hai tay kéo Vu Uyển Tinh, trực tiếp kéo đến cửa, thẳng tay vứt cô ngã xuống đất.

Cô ta nhìn Vu Uyển Tinh ở trên sàn nhà vẫn không có bất kỳ tri giác như cũ, Sự khinh thường trong mắt Lục Vân Thiên lại càng nhiều , "Ngươi liên tục uống thuốc mê cùng thuốc ngủ cũng không phân biệt được, mà cũng được làm cảnh sát cao cấp sao? Tôi hôm đó bị Qúy Linh Linh vũ nhục, cô ngay cả giúp cũng không thèm giúp, còn dùng cái loại ánh mắt đáng ghét đó nhìn tôi. Hừ, đừng tưởng rằng tôi đánh không lại cô, thì thủ đoạn liền thấp hơn cô! Vu Uyển Tinh, cô giúp tôi xuất giá, tôi sẽ ghi nhớ lòng tốt của cô cả đời, ha ha, cảm ơn nhé." Lục Vân Thiên lại dùng chân đá cô ta mấy cái, lúc này mới hài lòng đi đến chỗ Mộ Ly.

"Mộ Ly, hiện tại cảm giác như thế nào đây?" Lục Vân Thiên đi tới trước mặt Mộ Ly, tùy tiện trực tiếp ngồi ở bên cạnh anh.

"Cô. . . . . ." Tay Mộ Ly gắt gao nắm chặt áo sơ mi của mình, hàm răng đã đem đôi môi cắn nát, trong lòng lửa dục sôi trào sắp đem anh cắn nuốt. Bởi vì kiềm chế quá mức, toàn thân anh không nhịn được run rẩy.

"Mộ Ly, uống loại thuốc kia, tôi chưa nghe thấy có người đàn ông nào có thể chịu nổi đâu. Tôi bây giờ đang ở bên cạnh anh, anh làm gì phải khiến bản thân mình chịu khổ như vậy chứ?" Lục Vân Thiên vươn tay, nhẹ nhàng liếm liếm đầu lưỡi của mình, dáng vẻ quyến rũ. Tay của cô ta ở trên mặt anh vuốt ve, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn tú như vậy, thế nhưng loại đàn ông tốt như thế, tại sao đều không nhìn đến trên người cô chứ?

"Mộ Ly, không phải từ trước đến giờ anh đều thấy tôi chướng mắt sao? Đã từng nghĩ tới, lại có một ngày, có thể cùng tôi ở chung một chỗ như thế này chưa? Ha ha, Lục Vân Thiên tôi bản lãnh khác không có, nhưng là bản lĩnh hầu hạ đàn ông, cũng không ít." Cô ta tiếp tục bày ra bộ dáng quyễn rũ, tiếp tục hấp dẫn Mộ Ly, cô ta hiện tại không vội động thủ, mà thật sự muốn xem Mộ Ly có thể nhịn tới khi nào, người đàn ông này cô ta đã muốn từ lâu, hiện tại đã trở thành vật trong túi của cô. Cho nên cô ta muốn trêu chọc hắn một phen thật tốt, mới làm giảm được oán hận trong lòng cô ta.

"Lục Vân. . . . . ." Mộ Ly vừa định cử động, trong người lại tựa như có một đốm lửa chạy toán loạn, khiến cho tay chân anh như được tràn đầy sức mạnh, giống như được vây quanh bởi một loại cảm giác hưng phấn cực độ.

"Vẫn còn cố nhịn sao? Nhưng tôi lại có chút không đành lòng rồi ?" Lục Vân Thiên lấy tay nhẹ nhàng lau mồ hôi hột trên trán anh, "Mộ Ly, chỉ cần anh đồng ý, tôi hiện tại liền thỏa mãn anh, cho nên, anh có thể không cần tiếp tục phải khổ sở như vậy nữa. Nhưng là, tôi cũng muốn nói cho anh biết , nếu như anh cứ cố gắng kiềm chế như thế, sẽ rất có hại cho bản thân đó nha ." Nói xong, Lục Vân Thiên liền vui vẻ cười to.

"Qúy Linh Linh, cậu đừng cử động! Nhìn thêm một chút, tớ muốn xem ả thiên kim thị trưởng kia rốt cuộc da mặt dày đến đâu!" Thẩm Hiểu Phỉ hiện tại đang hưng phấn xem trò vui, cho nên cô tuyệt đối không cho phép Qúy Linh Linh hiện tại hét to, quấy rầy đến vở kịch hay này.

"Mộ Ly a, anh nói xem, cao triều mà Qúy Linh Linh đó mang lại cho anh cảm giác như thế nào? Để cho anh cảm nhận được mình là người đàn ông hấp dẫn sao? Hừ? Qúy Linh Linh, loại phụ nữ đó, giỏi nhất cũng chỉ là có khuôn mặt dễ nhìn một chút thôi. Nghiêm Tử Tuấn cũng không thèm mặt hàng đó, anh làm sao lại có thể muốn chứ?" Lục Vân Thiên nhìn thân thể đã co chặt thành một cục của Mộ Ly, nụ cười trên mặt càng đậm.

Hắn không còn là kẻ cao cao tại thượng, cũng không thèm đem cô coi vào mắt,là Mộ Ly đây sao? Hắn liền dựa vào chức vị trong không quân, thân phận đặc phái viên của bộ quốc phòng, liền ngay cả ba của cô cũng không thè để vào mắt. Hừ, hiện tại cô thật muốn xem, sau khi cùng hắn xảy ra quan hệ, hắn còn có thể đối xử với cô cùng ba như vậy được nữa không.

"Đừng cố nhịn nữa, lượng thuốc này ước chừng đủ dùng cho bảy người, một đêm cho anh tìm bảy tám phụ nữ, anh cũng sẽ không đủ thoải mái, mà hiện tại, tôi tự nguyện hiến thân, để cho anh nếm thử một chút mùi vị của tôi. Nhưng không phải miễn phí a, chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, ngày mai tôi sẽ lập tức cùng Nghiêm Tử Tuấn li hôn, còn anh, sẽ phải chuẩn bị lấy tôi. Ha ha, nếu không. . . . . . cuộn phim quay cảnh yêu đương của chúng ta bị lộ ra ngoài, thì thân phận của anh, có thể sẽ rất khó giữ được nha." Lục Vân Thiên khe khẽ cắn môi dưới, lộ ra một mặt toan tính.

"Con mẹ nó, Lục Vân Thiên này thật sự là đứng hạng nhất trong đám người cực phẩm, loại chuyện như vậy, cô ta cũng có thể làm ra , tớ thật sự đã được mở rộng tầm nắt!" Thẩm Hiểu Phỉ không nhịn được chửi một câu.

"Cách. . . . . . Cách xa tôi một chút . . . . . ." Lúc này Mộ Ly cố nén thân thể run rẩy, gầm nhẹ một tiếng.

"Ha ha, Mộ Ly, không cần nhịn nữa, anh chống cự không nổi đâu . Loại thuốc này, thật sự không giống những thuốc khác. Anh bây giờ nơi đó, chắc chắn đã căng chướng khó chịu đi, nơi này lại không có phụ nữ khác, tôi sẽ không ngại hy sinh một chút đâu." Lục Vân Thiên lấy tay vuốt ve râu trên cằm Mộ Ly, đó. . . . . . cảm giác quả thật cực kỳ tốt! Xem ra lần này, cố gắng của cô đã được đền đáp .

"Nhìn tôi a, xem tôi, dáng người sau khi cởi hết quần áo cũng không tồi nha." Nói xong, Lục Vân Thiên liền đứng lên, chậm rãi bắt đầu cởi áo khoác của mình.

Mộ Ly cuộn tròn thân thể, mắt lạnh nhìn Lục Vân Thiên.

"Cảm giác như thế nào đây?" Lúc này, Lục Vân Thiên đã cởi hết chỉ còn lại quần áo lót, cô ta đứng trước mặt của anh, bày ra một tư thế hấp dẫn, "Anh vẫn còn có thể nhịn được sao?" Nói xong, cô ta còn làm đông tác sờ ngực .

Mộ Ly nhìn cô ta, cưỡng chế nuốt nước miếng, dược lực đã làm anh không thể khắc chế nổi nữa.

"Tới a, sờ một cái xem." Lục Vân Thiên ngồi xổm xuống, kéo bàn tay Mộ Ly, trực tiếp đặt trên cánh tay trần của mình, bây giờ nhìn bộ dáng kia của anh, nếu để cho anh sờ tới bắp đùi, rất có thể sẽ khiến anh không chịu nổi .

"A. . . . . ." Từ trong cổ họng Mộ Ly phát ra một tiếng thở dài, đột nhiên cho anh sờ tới da thịt của phụ nữ, chỉ một động tác nhỏ như vậy, cũng đủ làm cho anh dễ chịu một chút.

"Ha ha, tiếp tục động tác của anh, anh sẽ càng thêm thoải mái." Lục Vân Thiên dẫn dụ anh, từng bước từng bước dụ dỗ anh làm theo.

Mặt mày cô ta đều hiện lên ý cười, nhìn chằm chằm Mộ Ly, chờ động tác kế tiếp của anh, mà anh có thể che giấu thân thể của mình, nhưng lại không dấu được ánh mắt của mình!

Mộ Ly nhìn thẳng vào mắt cô ta, khẽ nhắm mắt lại, anh cần thời gian thở dốc, bàn tay to của anh đang nắm thật chặt bả vai của cô ta.

"Tới a, tiếp tục đi." Lục Vân Thiên tiếp tục dẫn dụ anh.

"Tôi chỉ muốn Qúy Linh Linh!" Vào thời điểm Lục Vân Thiên đang cao hứng, Mộ Ly đột nhiên dùng hết hơi sức toàn thân, nặng nề đẩy cô ta ra, gầm nhẹ một tiếng.

"A!" Thân thể Lục Vân Thiên trực tiếp đụng vào bàn, vỏ chai rượu trên bàn va chạm vào nhau phát ra âm thanh chói tai.

"A a a!" Tay Mộ Ly nắm chặt thành quả đấm, lớn tiếng hét lên, muốn phát tiết hết lửa lóng trong lòng.

Qúy Linh Linh nhìn đến đây, thật sự là không nhịn nổi nữa. Cô cuối cùng đã hiểu, rốt cuộc hiểu rõ Mộ Ly là thật lòng rồi. Cô cắn răng, dùng hết sức lực, kiên quyết vùng vẫy.

"Này! Qúy Linh Linh, cậu làm gì thế! Không thể đi!" Thẩm Hiểu Phỉ một phát bắt được Qúy Linh Linh đang chạy ra phía cửa.

"Cậu có ý gì?" Mắt Qúy Linh Linh lộ ra tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm tay Thẩm Hiểu Phi.

"Này, chúng ta còn phải xem trò vui a!"

"Nhìn cái rắm! Buông tay, con bà nó, lại có kẻ dám khi dễ người đàn ông của tôi!" Qúy Linh Linh buông ra một câu nói tục, cánh tay dùng lực một chút, liền đánh rớt tay của Thẩm Hiểu Phi.

Hả. . . . . . Thẩm Hiểu Phỉ lập tức hóa đá, người đàn ông của cô ấy? Này cũng kia cùng kia à? Nhưng là hiện tại Qúy Linh Linh đã chạy đi, cô cũng không thể tiếp tục ở chỗ này ngây ngẩn.

"Này, chờ tớ với!" Thẩm Hiểu Phỉ cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo.

"Mộ Ly, là anh ép tôi!" Lục Vân Thiên che hông của mình, cắn răng, đứng lên.

"Ầm!"

"Kẻ nào?"

"Là mẹ ngươi!" Qúy Linh Linh đột nhiên xuất hiện ở cạnh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.