Thương Thiên

Chương 11: Q.2 - Chương 11: Ngạc háo (Tin dữ)






Từ Trữ Huyện thành đến Hình bộ nha môn ở kinh đô chỉ cần lộ trình hai ngày, đợi công văn phê xuống và phản hồi về, tổng cộng cũng hết thời gian bốn năm ngày.

Nhạc Phàm đã nằm trong nhà giam được hai ngày. Thời gian này hắn không tu luyện quên mình như trước đây, mà liên tục bầu bạn với lão nhân, đợi cho lão nghỉ ngơi mới bắt đầu tu luyện.

"Ta nhớ có một lần hung hiểm phi thường, một vài tên uy khấu từ bờ biển lén lút xâm nhập vào thành, ngụy trang dưới dạng lão bách tính nhằm tìm hiểu quân tình. Lúc ấy bọn ta trong thành phát hiện được liền tóm ngay bọn chúng, dùng nhiều phương pháp mới có thể từ miệng bọn chúng mà biết, đại quân viện trợ của chúng đang nhanh chóng tiến đến. Do đó ta cùng vài huynh đệ bố trí cơ quan và dầu lửa ngoài bờ biển, cuối cùng cũng giết chúng không còn manh giáp. Thật là thống khoái! Ha ha...

Sau đó bọn ta thừa thắng truy kích, đuổi thẳng ra biển mà tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Nhưng sau đó, thuyền bị phá vỡ, có vài huynh đệ tốt của ta trực tiếp bị chết trên thuyền. Ta mặc dù may mắn không chết nhưng lại lâm vào cảnh nguy khốn, lúc ấy bên người ngoài một tấm ván thuyền thì chẳng còn lại cái gì cả...

Hai ngày sau ta trôi dạt đến một hòn đảo. Bất quá nơi đó rất hoang vu, phi cầm thú vật dù chỉ một con cũng chẳng có...

Ta đợi năm ngày trên hòn đảo đó, cuối cùng thuộc hạ của ta cũng tìm ra ta..."

Nhạc Phàm chăm chú lắng nghe Lệ Vân kể về chuyện xưa, chẳng những mở rộng kiến văn, mà còn học được nhiều thứ mà bản thân trước kia chưa từng biết đến: cầu sinh trên biển, cô đảo cứu viện, tâm lý chiến đấu với địch nhân, trong lòng hắn biến chuyển không ngừng. Nhưng hắn cảm thấy hứng thú nhất là sát trận chi pháp trên chiến trường, như bát trận đồ, thất sát trận, uyên ương trận, vân vân... Việc đó đối với chuyện bình thường đi săn dùng cạm bẫy thì khác biệt vô cùng, khiến hắn cảm thấy có ích rất nhiều, đối với phương pháp cài đặt cạm bẫy đúng là có sự khai mở rất lớn.

Lệ Vân trên chiến trường có thể nói thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú. Nhạc Phàm ngồi bên cạnh thỉnh giáo, giống như một miếng bọt biển không ngừng hấp thụ tri thức, thấy cái gì hữu dụng thì ghi nhớ lại, cái gì vô dụng thì không lưu tâm đến.

.................................

Trong ngôi nhà nhỏ trên sườn núi, Lý Đàm ngồi trên giường cầm trủy thủ vót tên tre, trong lòng thầm nhủ: "Tiểu Phàm đi đã ba ngày rồi. Dù có bị Tô lão lưu lại để cùng ăn tết thì giờ cũng phải trở về rồi. Không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không".

Hai ngày trước Tiểu Nhã có ghé qua, hỏi ông xem Nhạc Phàm có mang kẹo quế hoa về không. Sau lại thấy Nhạc Phàm vẫn chưa về nên nó liền bỏ chạy nhanh về nhà, trên mặt đầy nước mắt.

Đã mấy ngày trôi qua, Nhạc Phàm vẫn không trở về. Lý Đàm biết Nhạc Phàm là một đứa bé biết chuyện, sẽ không có chuyện hắn không nói gì mà đi lâu như thế. Từ lần trước tu luyện một tháng mà không có tin tức gì, Nhạc Phàm đã không làm cho phụ thân lo lắng nữa, nhưng hiện tại ba ngày đều không có tin gì, làm sao không lo cho được. Cho dù Nhạc Phàm mọi thứ đều biểu hiện rất tốt, nhưng trong mắt Lý Đàm hắn dù sao cũng chỉ là một đứa bé mới mười lăm tuổi.

Lý Đàm càng nghĩ càng lo lắng, tâm thần không thể tập trung. "Xoẹt" một tiếng, tiểu đao đã cắt trúng vào tay trái, máu chảy nhỏ xuống mặt đất. Lý Đàm nhíu mày, đưa ngón tay lên miệng ngậm lại, rồi đứng dậy đi ra bên ngoài.

"Lý gia, Lý gia! Không hay rồi, Nhạc Phàm tiểu ca xảy ra chuyện rồi..." Vừa ra cửa ông đã nghe tiếng người kêu lớn.

Lý Đàm chấn động trong lòng, dự cảm bất an mãnh liệt cuối cùng cũng đã tới. Vì thế ông liền tiến về phía trước.

Người đến là đứa sai vặt của Tô Kí trà lâu, Lý Đàm có gặp qua nó vài lần nên tự nhiên nhận ra. "Lý gia, Tô lão gia bảo cháu đến gặp người..."

Lý Đàm vung tay, ngắt lời nó: "Nói thẳng ra đi, Tiểu Phàm xảy ra chuyện gì, hiện tại rốt cuộc là thế nào?"

Đứa sai vặt liền vội nói: "Nhạc Phàm tiểu ca bị người nha môn bắt đi rồi. Vẫn chưa nguy hiểm, nhưng nghe nói là bị sung quân".

Lý Đàm nghe hài tử của mình tạm thời chưa gặp nguy hiểm, lo lắng trong lòng cũng vơi bớt, cho nên hạ tay xuống nói nhanh: "Đi, đến trà lâu rồi nói sau". Nói xong ông vội vàng chạy xuống chân núi. Đáng thương cho đứa bé vừa mới trèo lên núi lại phải chạy xuống, nhưng nó không thể chạy sát theo được.

Lý Đàm tốc độ kinh người, nhanh chóng chạy vào thành. Còn đứa sai vặt sớm dùng hết sức lực, thật sự không thể bước nổi, nên thở nặng nhọc nói: "Lý gia... Người đi trước đi... Cháu tự đi về được".

Lý Đàm thấy thế, lập tức quay trở lại. Ông không nói gì, vội cõng nó lên, nhanh chóng tiếp tục chạy về phía trước.

..............................

Trữ Huyền thành. Bên trong Tô Kí trà lâu, đứa sai vặt mặt mày trắng bệch, nói không ra hơi: "Lão gia... Lý gia đến..."

Tô Phóng Hào nghe thế vội vàng từ trong phòng đi ra, thần sắc nhẹ nhàng nói với nó: "Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, đã làm khổ ngươi rồi". Đứa bé vội vàng cáo lui, đại sảnh chỉ còn Lý Đàm và Tô Phóng Hào.

Lý Đàm yêu con vô cùng, nóng lòng vội hỏi: "Tô lão, Tiểu Phàm nó rốt cuộc thế nào rồi? Rốt cuộc là sao rồi?"

Tô Phóng Hào kéo Lý Đàm ngồi xuống nói: "Ông trước tiên đừng quá lo lắng. Tiểu Phàm hiện tại không nguy hiểm, ngồi xuống hãy nói".

"Mấy ngày nay ta nghe mọi người nói về một thiếu niên tóc bạc, sau khi nghe ngóng ta mới biết vốn là Tiểu Phàm đã xảy ra chuyện. Ba ngày trước Tiểu Phàm từ hậu viện của ta đi ra, đi về phía khu đông...", rồi ông kể rõ mọi sự xảy ra ngày hôm đó.

"Ba!" Một chưởng đập mạnh lên bàn khiến cho cả phòng vang vọng. Lý Đàm đứng vọt dậy, hai tay nắm chặt, trong mắt hàn quang sáng rực, giận dữ nói: "Thật là vô sỉ! Chẳng lẽ không còn vương pháp hay sao?"

Tô Phóng Hào lần đầu tiên thấy Lý Đàm giận dữ như thế. Lão sửng sốt một lúc, rồi sau đó an ủi: "Lý Đàm, trước tiên hãy bình tĩnh, chúng ta nghĩ cách đã".

Lý Đàm cũng nghĩ một hồi, bản thân trở nên tỉnh táo, vì thế mới ngồi xuống hỏi: "Chúng ta có thể đến kinh đô tố cáo không? Kháng án cho Tiểu Phàm".

Tô Phóng Hào lắc đầu nói: "Ta sống trong thành đã nhiều năm, đối với tình huống này cũng khó mà giải quyết được. Như ta biết, Trữ Huyền thành thuộc sự quản hạt của vài thế lực triều đình và đám quyền quý có quan hệ phức tạp phi thường. Biểu hiện bên ngoài nhìn có vẻ rất bình yên, nhưng thật sự luôn có sóng ngầm chuyển động, một chuyện không tốt cũng có thể mang họa.

Đây chính là nơi tụ bảo chi địa của các đại thế lực trong triều. Những kẻ có tiền đặc biệt xuất hiện rất nhiều, lại được sự bảo hộ của các thế lực triều đình, chỉ cần có tiền là được an toàn. Cho dù ông có thể tố cáo về kinh đô, nhưng hiện tại trong triều hỗn loạn vô cùng, muốn tố cáo căn bản là không có khả năng. Ôi!" Lão nói xong liền thở dài nặng nề.

Lý Đàm trầm ngâm một hồi rồi hỏi: "Hiện giờ bọn chúng chuẩn bị phán Tiểu Phàm tội gì? Nếu muốn nói đến tiền, ta sẽ cố tìm biện pháp".

Tô Phóng Hào lắc đầu nói: "Bọn chúng chuẩn bị xử Tiểu Phàm sung quân bốn năm, đưa đến biên hoang chịu khổ dịch. Nếu chỉ là đưa tiền thì không phải là vấn đề, ta có thể gom góp được. Nhưng bọn chúng mặc dù đưa án không phải là quá nặng, nhưng không phải có tiền là giải quyết được. Đặc biệt là có mặt Thái thiếu gia và Triệu gia công tử gây áp lực vào".

Lý Đàm nghiến răng nắm chặt tay, vẻ mặt đầy sát khí, trong lòng phẫn nộ không thể dùng không thể thốt nên lời. Ông cố gắng khống chế tình cảm bản thân lại, vội hỏi: "Vậy có biện pháp nào có thể cứu Tiểu Phàm ra không?"

Tô Phóng Hào suy nghĩ, nhưng rồi lại lắc đầu: "Trừ phi Thái thiếu gia và Triệu công tử buông tha Tiểu Phàm, còn không thì không có cách nào hết".

Lý Đàm hừ lạnh nói: "Nếu bọn chúng không chịu buông tha Tiểu Phàm, ta sẽ cướp ngục, rồi chúng ta sẽ cao chạy xa bay".

Tô Phóng Hào liền khuyên can: "Ông không nên kích động như thế. Nếu ông thất bại, cả ông và Tiểu Phàm đều bị phán là tử tội. Tính ra nếu có thể cứu Tiểu Phàm ra rồi sẽ như thế nào, chẳng lẽ các người phải sống cuộc đời trốn tránh như thế sao? Ta thấy đợi khi gặp được Tiểu Phàm hãy nói. Cho dù tính đến chuyện xấu nhất, sung quân bốn năm rồi cũng trở về, so với chạy trốn khắp nơi cũng là tốt lắm rồi. Ông cần phải tính cho kĩ mới được".

Lý Đàm sững người, thầm nghĩ: "Đúng rồi, Tiểu Phàm còn trẻ như thế, nếu chạy trốn khắp nơi, ta sao có thể nói với mẫu thân của nó. Ta lúc này sao lại kích động như thế được". Kì thật mọi người đều có tình cảm, thấy người thân gặp chuyện mà có thể bình tĩnh sáng suốt, người đó chắc chắn trở thành tiên mất rồi.

Bình tĩnh nén phẫn nộ trong lòng, ông rồi tỉnh táo nói: "Cám ơn Tô lão nhắc nhở. Sau này ta sẽ cố gắng bình tĩnh, nếu không sao cứu Tiểu Phàm ra được. Chúng ta trước tiên cố nghĩ ra biện pháp gặp được Tiểu Phàm rồi tính tiếp vậy".

Tô Phóng Hào gật đầu nói: "Ông có thể nghĩ như thế ta cũng yên tâm. Đi, trước tiên hãy đến nha môn gặp Tiểu Phàm rồi hãy nói tiếp".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.