Thương Trường Đại Chiến

Chương 4: Chương 4: Chương 0004




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả:Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 1: Xây dựng cơ sở

Chương 4: Hợp đồng

Nhóm Dịch: Quan Trường

Nguồn: metruyen

Buổi sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa phải dậy sớm đến trường. Cha hắn tối qua đi vay tiền đến khuya mới về, mang về năm nghìn tệ, Lục Thiếu Hoa nhìn năm nghìn tệ đó mà vẻ mặt như không. Ở thời điểm kiếp trước của hắn, năm nghìn tệ chẳng có gì đáng kể. “Hiện tại mọi việc đang được chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió đông”

“Gió đông” là ý chỉ việc nhận thầu, còn cần chính Bí thư thôn ủy đồng ý. Chỉ cần người làm quan gật đầu đồng ý, những chuyện khác đều không thành vấn đề. Mấy hộ dân thôn trồng cây cam, giống như củ khoai lang bị sượng, hận không ngăn cản được, bây giờ lại có người nhận thầu lại toàn bộ, người ta đương nhiên vui lòng.

Về chuyện kinh nghiệm trồng cây vải và cây non, thì trong lúc Lục Thiếu Hoa đi học, Lục Gia Diệu phải sang nhà anh rể, việc đó chắc cũng không có gì khó. Vừa qua mùa thu hoạch cây vải, vừa lúc người ta muốn chặt bớt cành lá, chính là thời điểm tốt để ươm cây non.

Hôm nay Lục Thiếu Hoa cũng giống như hôm qua, ngồi trên lớp mà đầu nghĩ muôn chuyện, căn bản không có nghe giảng bài. Hôm nay thầy giáo coi Lục Thiếu Hoa giống như là trong suốt, mặc kệ hắn không hỏi gì, cho hắn tùy ý tưởng tượng…

“Reng”

Lục Thiếu Hoa đứng dậy, thì thào tự nói: “Rốt cục cũng tan học, ở trường học thật nhàm chán, phải nghĩ biện pháp thoát khỏi số phận đến trường thôi.”

Về đến nhà, Lục Gia Diệu đang ngồi ở trong phòng khách, dường như đang chờ hắn về

- Cha, cha về rồi à? Dượng có đồng ý hỗ trợ ươm trồng cây non không?

- Ừ, đồng ý rồi, dù sao cũng chỉ cắt bớt mấy cành, mất chút công sức là có thể giúp chúng ta chuẩn bị tốt rồi, khi đào tạo trồng cây, chú ấy sẽ cho người sang báo.

Lục Gia Diệu thấy mọi việc tiến triển thuận lợi, tinh thần rất phấn khởi.

- Vậy là tốt rồi, buổi tối tới chỗ Bí thư thôn ủy nói chuyện, chắc là không có vấn đề gì.

Mọi sự tiến triển thuận lợi như thế này giống như là đã nằm sẵn trong dự kiến của Lục Thiếu Hoa, vẻ mặt hắn chẳng biểu lộ chút gì, giọng điệu có vẻ lão luyện nói.

Trải qua sự việc buổi tối hôm qua, Lục Gia Diệu thấy giọng điệu lão luyện của Lục Thiếu Hoa thật quái lạ nhưng cũng chẳng thể nói gì. Chỉ có điều nhắc tới việc nói chuyện với Bí thư thôn ủy, nếu cứ thế mạo muội làm theo, nếu đồng ý thì không sao, nhưng nếu Bí thư thôn ủy không gật đầu, thì cũng phiền toái chẳng có gì hay. ‘Chữ quan có hai chữ khẩu mà’ (1)

- Được, vậy mai con đi với cha.

1. Trong tiếng TQ, trong chữ Quan 官 có hai chữ Khẩu 口ghép lại

- Vâng, thưa cha.

Lục Thiếu Hoa đáp lại một cách sảng khoái. Cho dù Lục Gia Diệu không bảo hắn đi cùng, hắn cũng sẽ đòi đi theo. Trong thôn, Lục Gia Diệu nổi tiếng là người thành thật, đến quan nói chuyện xã giao, nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi…

Buổi chiều đi học, ngồi ở bàn, Lục Thiếu Hoa cầm bút viết liên tục trên giấy “xoạt xoạt” cái gì đó, nếu lại gần thấy được nhất định sẽ tưởng là gặp ma. Bởi vì hắn viết đầy chữ trên giấy, cho dù là học sinh lớp sáu đọc cũng chưa chắc hiểu hết, vì trong đó có một số chữ học sinh lớp sáu cũng chưa học đến. Nói cường điệu lên thì một học sinh lớp một lại có thể viết ra chữ mà học sinh lớp sáu cũng đọc không được, chẳng lẽ không phải tưởng là gặp ma sao?

Lúc này Lục Thiếu Hoa đang tập trung toàn bộ tinh lực viết chữ, hoàn toàn không để ý bên cạnh hắn đang có một đôi mắt tò mò theo dõi nội dung. Ánh mắt này là của thầy giám thị, thầy giáo nghĩ là hắn đang sáng tác, có thể là tưởng tượng ra để viết, vừa khai giảng được hai ngày, làm gì đã có giao bài tập, vì vậy khi đi tới nhìn thấy Lục Thiếu Hoa viết chữ thì ông choáng váng, bởi vì nội dung bên trong đúng là khiến cho người ta sợ. Trên đầu tờ giấy có viết bốn chữ lớn “Hợp đồng nhận thầu”, phía dưới còn viết:

1... .

2... .

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đang soạn thảo hợp đồng ký với chính quyền thôn để nhận đất thầu. Ở kiếp trước, Lục Thiếu Hoa rất thạo viết văn tự hay giao dịch với quan chức, bây giờ cần lập một cái hợp đồng thật tốt, bằng không khi cây vải trồng lên có lợi nhuận, khó tránh khỏi người ta sẽ tức mắt, chiếm mất cây vải của mình, đến lúc đó sẽ không được đền bù mất.

- Ây da, nói chung là viết tốt rồi!

Lục Thiếu Hoa hô một tiếng, lúc đó mới ngẩng lên thấy đôi mắt đang theo dõi hắn viết ‘Hợp đồng’

- Úi, chào thầy ạ!

Lục Thiếu Hoa hơi chút kinh ngạc nhưng liền lấy lại bình tĩnh, lễ phép kêu một tiếng xem như chào hỏi đi.

Thầy giáo chẳng để ý đến câu chào của Lục Thiếu Hoa, ngược lại còn hỏi với một giọng kích động:

- Này… Đây là... là trò viết sao?

Lục Thiếu Hoa đành phải gật đầu bất đắc dĩ, tỏ vẻ là hắn viết.

- Ah, thiên tài, thiên tài, thiên tài.

Thầy giáo nói ba lần từ ‘thiên tài’ sau đó ánh mắt lại lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu Hoa được một trận cười ngất, lộn cù mèo.

Buổi tối, sau khi ăn cơm, Lục Gia Diệu dẫn theo Lục Thiếu Hoa đến nhà bí thư thôn ủy. Vừa vào cửa, đầu tiên là Lục Gia Diệu cầm hợp đồng cũ đưa tận tay cho vị Bí thư thôn ủy, sau đó mỉm cười gọi:

- Bí thư!

- Ừ, tìm tôi có chuyện gì sao?

Vị bí thư tên Đường Bảo Long giọng đặc kiểu quan chức, ánh mắt nhìn về phía Lục Gia Diệu rõ ràng có lẫn sự kinh thường, ngay cả mời người ta ngồi cũng không có ý định.

Lục Gia Diệu nghẹn lời nói

- Không….có…chuyện gì…

Lục Thiếu Hoa ở bên cạnh rất là bất mãn với biểu hiện của cha hắn, trong lòng nói thầm: “Hừ, chỉ là một bí thư thôn ủy có gì đặc biệt hơn người!” Tuy nhiên, hắn biết là cha hắn là người rất thành thật, đụng tới liên quan đến các quan chức là lưỡi như bị rụt lại.

Không đành lòng để cha hắn tiếp tục xấu mặt, Lục Thiếu Hoa nói:

- Hay là để cháu nói đi!

- Được, nói đi.

Đường Bảo Long cảm thấy hơi có chút kỳ quái trong lòng âm thầm nghĩ: “Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi, ngay trước mặt bí thư thôn ủy còn dám nói lớn như vậy, không phải thằng ngốc nữa chứ?”

- Dạ, nhà cháu không muốn trồng cây cam nữa, chắc bác cũng biết, những năm gần đây, quả cam bán không được tốt lắm, toàn bị lỗ vốn.

Lục Thiếu Hoa vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho cha hắn không cần phải nói nữa. Hắn chỉ sợ Lục Gia Diệu ‘thành thật’ quá lại phá hỏng hết kế hoạch của hắn, chiêu này là lạt mềm buộc chặt nhưng hắn suy nghĩ mãi mới nghĩ ra được.

Nghe Lục Thiếu Hoa nói xong, trong lòng Đường Bảo Long dao động nghĩ: “Đến để cắt hợp đồng, nếu một nhà đến đây, mà trong thôn có hơn mười hộ trồng cam mà toàn bộ đều đến cắt hợp đồng thì còn phải nói.” Nghĩ đến đây, Đường Bảo Long lập tức mỉm cười, có thể nói là trở mặt hoàn toàn nói:

- Việc này đừng vội, lại đây, lại đây, ngồi xuống cái đã, chúng ta từ từ nói chuyện.

Lục Thiếu Hoa thấy khinh bỉ hết sức.

Sau khi ngồi vào chỗ Đường Bảo Long mới từ từ mở miệng:

- Vấn đề là không thể cắt được, vì năm xưa đã có ký hợp đồng.

Đường Bảo Long nghĩ đến việc lấy chuyện đã ký hợp đồng ra nói là có thể khiến Lục Gia Diệu trở về nhưng hắn vạn lần không ngờ…

- Vâng, đúng là đã ký hợp đồng, nhưng cuối hợp đồng có câu: nếu công việc không có hiệu quả và lợi ích, thì có thể hủy bỏ hợp đồng.

Lúc ở nhà Lục Thiếu Hoa cũng đã xem trước hợp đồng, đích xác là có viết như vậy, cho nên hắn mới dám dùng chiêu lạt mềm buộc chặt này.

Lúc này Đường Bảo Long mới trợn tròn mắt, mồ hôi lạnh ứa ra, giờ gã không dám bảo đứa nhỏ này là ‘thằng ngốc’ nữa. Trong lòng hắn không ngừng tính toán xem nói như thế nào để Lục Gia Diệu không cắt hợp đồng, nhưng việc này lại quan hệ đến thành tích và tiền đồ của gã, một nhà bỏ cây cam, khẳng định sẽ có nhà làm theo.

Đường Bảo Long nhìn về phía Lục Gia Diệu với ý muốn hỏi, những điều con nhà ông nói có tính không?

Lục Gia Diệu hiểu ý Lục Thiếu Hoa ra hiệu vừa rồi nên ông sẽ không tham gia câu chuyện, vì thế gật đầu tỏ vẻ để cho Lục Thiếu Hoa quyết định.

- Chuyện gì cũng từ từ, chúng ta có thể chậm rãi thương lượng, tôi cũng biết hiệu quả và lợi ích không tốt, tuy nhiên chẳng phải là thôn ủy đang suy nghĩ biện pháp đấy thôi, ông xem có phải không? Trước kia hợp đồng là hàng năm một mẫu đất phải nộp thuế 200 tệ, sang năm nay mỗi mẫu sẽ giảm chỉ phải nộp 150 tệ thôi.

Quả thật Đường Bảo Long hơi nóng ruột, nói chuyện cũng không dám dùng giọng điệu như lúc nãy, lại nói ra việc giảm thuế đất để xoa dịu Lục Gia Diệu.

“Chuyện này cũng tốt.”

Vốn dĩ hắn định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt này là vì có thể đàm phán chuyện nhận thầu kế tiếp, vậy mà còn có thể giảm thuế, đây chính là một cái lợi khác bỗng nhiên có được. Vẻ mặt hắn không có chút biến đổi, giọng điệu vẫn như thường.

- 150 tệ mỗi mẫu cũng không ổn, bây giờ phân bón nông dân dùng cũng đắt, giảm 50 tệ cũng vẫn lỗ vốn.

Kỳ thật, Lục Thiếu Hoa rất buồn bực, kiếp trước, 50 tệ cũng không đủ để hắn hút thuốc lá, mà thời năm 85 này thì khác, nếu một nhà có gửi ngân hàng một nghìn hay tám trăm tệ thì phải là nhà giàu lắm.

Đường Bảo Long thấy Lục Thiếu Hoa nói chuyện kiên định như vậy biết là không có cách nào khác đành bất đắc dĩ nói:

- Tôi thay thôn ủy quyết định, mỗi mẫu lại giảm thêm 10 tệ nữa, coi là 140 tệ đi!

- 140 tệ cũng chưa ổn.

- Vậy 130 tệ được không?

- Không cần, nếu mỗi mẫu chỉ thu 120 tệ thì nhà cháu sẽ nhận thầu đất của cả mười hộ trong thôn luôn.

Lục Thiếu Hoa cũng không dám mặc cả thêm nữa, hắn biết việc gì cũng phải có điểm dừng, hơn nữa hắn vốn không nghĩ tới việc còn có thể được giảm thuế đất, bây giờ từ 200 tệ đã giảm còn 120 tệ thế là đã được gần một nửa.

- Cậu nói thật đấy hả?

- Đúng vậy.

Vốn Đường Bảo Long đang nóng ruột nên không chú ý là Lục Thiếu Hoa vốn đến là để cắt hợp đồng, hiện tại lại mặc cả giá thuế. Nghe được Lục Thiếu Hoa nói có thể nhận thầu toàn bộ số đất thì đúng là giải quyết được vấn đề nan giải của gã, nói không chừng còn có thể đạt thêm thành tích. Có thể nói cứ như là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.

- Nói miệng không bằng văn bản, lập một cái chứng từ đi.

Có thể nói Đường Bảo Long đang ở tư thế rớt dưới vực lại được nâng lên trời nên không suy nghĩ gì nhiều.

- Dạ, không cần, hợp đồng cháu đã có rồi, bác chỉ cần ký tên lên là được.

Lục Thiếu Hoa vừa nói tay vừa lấy ra bản hợp đồng, chỉnh sửa lại một chút chỗ tiền thuế đất rồi đưa cho Đường Bảo Long.

Vốn Lục Thiếu Hoa muốn dùng kế lạt mềm buộc chặt, đầu tiên nói đến chuyện ‘cắt hợp đồng’ để làm cho Đường Bảo Long nóng ruột, rồi sau đó mới nói đến chuyện nhận thầu toàn bộ, nhưng hắn thật không ngờ Đường Bảo Long sẽ phản ứng mạnh như vậy. Kỳ thật, Lục Thiếu Hoa không biết chuyện chính phủ phê duyệt xuống là giá thuế đất là 100 tệ một mẫu, mà thôn ủy lại thu 200 tệ một mẫu, mỗi mẫu thu gấp đôi tiền, thử hỏi tiền này đã đi đâu?

Đường Bảo Long có cảm thấy hơi chút kỳ lạ, làm sao mà cả hợp đồng cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi? Tuy nhiên vì vui mừng quá nên không biết đã trúng bẫy của Lục Thiếu Hoa, không nghĩ ngợi gì nhiều, cầm bút ký ‘roẹt roẹt’ vào giấy.

Khi bí thư thôn ủy Đường Bảo Long ký tên thì Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất hồi hộp, hắn biết, nếu hắn có gì sơ xuất toàn bộ kế hoạch sẽ hỏng hết. Tuy nhiên may mắn không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ký hợp đồng xong xuôi thuận lợi.

- Vậy, không quấy rầy bác nữa, cáo từ…

Lục Thiếu Hoa lấy được hợp đồng thì mau chóng kéo Lục Gia Diệu ra khỏi cửa.

- Sao không ngồi chơi một chút?

Đường Bảo Long nhìn Lục Thiếu Hoa nói với theo. Bỗng nhiên có cảm giác có cái gì đó không thích hợp, nhớ lại một chút ‘cắt hợp đồng, nói chuyện giá cả, mặc cả, nhận thầu toàn bộ, còn chuẩn bị sẵn hợp đồng’. Lúc này hắn mới nghĩ lại, vội chạy ra cửa đuổi theo, nhưng bây giờ chỉ còn một ngõ tối không người…

Lục Thiếu Hoa về đến nhà mà nhịn cười không nổi, nhưng đột nhiên nghĩ đến còn hơn mười hộ dân còn chưa thương thảo, vì thế cũng chẳng để ý đến ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Lục Gia Diệu mà cầm lấy bút bắt đầu viết hợp đồng chuyển nhượng.

Đang sẵn nhiệt huyết trong lòng, viết xong mười mấy cái hợp đồng, Lục Thiếu Hoa liền mang đi đưa cho các hộ dân khác ký.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.