Thủy Dữ Hỏa

Chương 10: Chương 10




Editor: Sakura Trang

“A a.” Tư Đồ Thắng bỗng nhiên cười, vuốt đầu Vân Thanh Tuyền, “Hắn có thể đem nhược thủy chưởng đắc ý như vậy truyền cho ngươi, chắc hẳn đã nhận định ngươi tên đệ tử này nữa.”

“Nhược thủy sao? Thật không giống như tên võ công.” Vân Thanh Tuyền cảm thấy kỳ quái.

“Đúng vậy, thời gian trong đời vạn vật lấy nước là mềm mại nhất, nhìn như vô dụng nhưng chém không đứt, nhưng nó lại có thể mài mòn đá không đâu không có. Đây cũng là ảo diệu của nước, cũng là tinh túy của nhược thủy chưởng.” Tư Đồ Thắng có chút tự giễu cười cười; đáng tiếc đạo lý dễ hiểu như vậy ta liền đến gần đây mới hiểu được, “Nếu ngươi là sư đệ của ta, về sau sẽ chỉ cho nguoiw nhiều một chút.”

“Như vậy... Ngươi đồng ý ta xuất chinh?” Trong mắt Vân Thanh Tuyền tràn ra mong đợi.

“Bảo vệ tốt mình, nếu là mất mạng trở lại ta cũng không chịu trách nhiệm.” Tư Đồ Thắng đứng dậy, nhàn nhạt lưu lại những lời này.

*

“Ụa! —— Khụ khụ ~ ách ~ ụa ~” mới vừa ăn một chút, Vân Thanh Tuyền rất nhanh liền nôn hết ra ngoài, ngực cảm thấy buồn nôn, bực bội khó chịu.

“Công tử! Ngươi đây là làm sao? Không thoải mái sao? Muốn gọi Diệp đại phu tới xem một chút không?” Nguyệt Ảnh một bên vỗ lưng Vân Thanh Tuyền một bên lo lắng hỏi.

“Không có sao, không cần đi phiền toái Diệp bá bá.” Vân Thanh Tuyền xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hồi tưởng mấy ngày này thân thể các loại khó chịu, “Chẳng lẽ...”

“Công tử, chẳng lẽ ngươi...?” Nguyệt Ảnh cẩn thận hỏi.

“Ngô...” Vân Thanh Tuyền nhẹ nhàng vuốt ve bụng bằng phẳng, “Chắc là… Đúng rồi….”

“A a, Nguyệt Ảnh chúc mừng công tử, ta liền đi nói cho tướng quân.” Nguyệt Ảnh nhảy cẫng hoan hô.

“Không được! Chuyện này không thể để cho người khác biết!” Vân Thanh Tuyền vội vàng ngăn cản.

“Vì, vì sao?” Nguyệt Ảnh không hiểu.

“Hắn, đã đi xin Thánh thượng hạ lệnh xuất binh Mạc Bắc, nếu như biết ta mang thai hài tử, nhất định sẽ không để cho ta cùng đi.”

“Tướng quân cũng là vì Thánh thượng hạ lệnh xuất binh Mạc Bắc, nếu như biết ta mang thai hài tử, nhất định sẽ không để cho ta cùng đi.”

“Tướng quân cũng là vì tốt cho công tử, sợ thân thể công tử không chịu nổi.”

“Nhưng mà... Ở lại trong này ta sợ hơn, mỗi ngày nằm mơ đều là cảnh tượng hắn ở trên chiến trường đẫm máu, ta sẽ càng không chịu được.”

“Nhưng mà... Công tử...”

“Tốt lắm, ta tự có chừng mực, chuyện này ngươi nhất định phải nghe ta, thay ta giữ được bí mật, được chứ?”

“Này... Nguyệt Ảnh biết.” Vân Thanh Tuyền thỉnh cầu ôn nhu như vậy, Nguyệt Ảnh vô luận như thế nào cũng không cách nào cự tuyệt.

***

“Đúng! Hoàng thượng! Ba ngày sau thần liền dẫn binh tấn công Mạc Bắc, nhất định sẽ không nhục sứ mạng!” Tư Đồ Thắng kiên định nói.

“Trẫm cho tới bây giờ đều tin tưởng năng lực của Tư Đồ tướng quân, nhưng Mạc Bắc là vùng đất hẻo lánh, dễ thủ khó công, người man di lại giỏi dùng cổ thi độc, lần này chinh chiến nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, mỗi một vị tướng sĩ đều là con dân của trẫm, trẫm hy vọng có thể đem thương vong giảm tới nhỏ nhất.”

“Thần tuân chỉ! Thần nhất định sẽ có chuẩn bị mà chiến!”

“Ha ha, kia Mạc Bắc liền giao cho Thắng nhi.” Nguyên đế mặt đầy hiền hòa đi xuống hoàng vị đỡ Tư Đồ Thắng dậy, “Nửa năm không gặp, tới, để cho trẫm xem thật kỹ một chút, ừ, gầy không ít a, Nhưng mà ổn trọng hơn. Ha ha, tương môn hổ tử, quả nhiên không giả.”

“Hoàng thượng quá khen!”

“Ha ha! Ngồi ở cái chỗ ngồi kia trẫm là Hoàng thượng, đi xuống, trẫm ngược lại là càng hy vọng ngươi giống như khi còn bé như vậy kêu trẫm hoàng cữu.”

“Thần không dám!”

“Ha ha, thôi ~ gọi thân thiết như vậy cuối cùng chỉ có thể nhớ lại.” Nguyên đế vỗ vỗ bả vai Tư Đồ Thắng, “Nghe nói Thắng nhi gần đây mừng quý tử a.”

“Này... Là.”

“Sống cùng thánh đồng của Bách Lý tộc đó… Có tốt không?”

“Hoàng thượng...”

“Ha ha, những lời này trẫm đã sớm muốn hỏi, chính là không biết nói như thế nào. Năm đó tiên đế mang binh khởi nghĩa, khai sáng Đại Nguyên quốc, toàn dựa vào Bách Lý tộc xuất vốn chiêu binh mãi mã. Lúc ấy liền lập lời thề, như tiên đế có thể tự phong làm vương, liền muốn cùng Bách Lý kết làm thông gia đời đời, nếu có vi phạm, ắt gặp nạn diệt quốc.” Trong nụ cười của Nguyên đế mang áy náy, “Trẫm biết hoàng tỷ chỉ có một mình con, Thắng nhi lại từ từ nhỏ tâm cao khí ngạo, lệnh con cưới một người nam tử, thật sự là ủy khuất ngươi. Nhưng nếu như đem Bách Lý thị gả cho hoàng tử, rất khó bảo đảm bọn họ sẽ không can thiệp nội chính trong triều, từ xưa đến nay, bao nhiêu yêu phi hồng nhan họa thủy, họa quốc ương dân. Có lẽ là trẫm nghĩ cực đoan, nhưng thân ở ngôi vua, rất nhiều chuyện không thể không lo nghĩ cho đại cục, không thể không cẩn thận đề phòng.”

“Thần biết Hoàng thượng khổ tâm!”

“Ha ha, biết liền tốt, trẫm cũng biết Thắng nhi là hài tử biết lý lẽ.” Nguyên đế mỉm cười vỗ tay mấy cái, “Thắng nhi, con nhìn.”

Phía sau bình phong chậm rãi đi ra mấy mỹ nữ tuyệt sắc. Đứng thành một hàng yêu kiều cúi người.

“Đây là trẫm sai người công phu chọn lựa vũ cơ, coi như cho con đáp lễ, hy cọng có thể vì con bài ưu giải buồn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.