Thụy Du Thiên Miên

Chương 22: Chương 22: Cáo biệt




Ngay khi Thúy Như rời đi, Thuỵ Miên bồn chồn đi đến nơi ở của Đắc Di. Khi đến nơi, nàng bần thần đứng bên ngoài nhìn hắn đang bàn chuyện với Cát Uy. Thuỵ Miên ngẩn người, trong lòng bồi hồi: “Hắn là ý trung nhân, nam tử của ta sao?”

Đắc Di bất giác thấy Thuỵ Miên đã đứng phía ngoài từ bao giờ, mỉm cười gọi nàng vào: “Thuỵ Miên, nàng đến tìm ta?”

Thuỵ Miên ngượng ngùng gật đầu, thấy may mắn là Đắc Di không có thần cơ đọc được suy nghĩ của nàng, không giờ này nàng không biết phải trốn đi đâu.

Cát Uy thấy Thuỵ Miên đã đến, thay vì thái độ khó chịu như mọi lần, hắn mỉm cười thân thiện nói: “Thuỵ Miên tỷ, tỷ đến gặp Đắc Di huynh? Có cần ta đi chỗ khác cho hai người nói chuyện?”

“Không, cũng không có gì quan trọng.” Thuỵ Miên đỏ mặt nói. Nàng đoán chắc Đắc Di đã kể với Cát Uy chuyện tối qua. Nàng lại gần hai người, nói: “Chuyện này đệ nghe cũng không sao. Ta quyết định sẽ lên đường đi tìm bảo vật với các người.”

Cát Uy tỏ vẻ mừng rỡ trong khi Đắc Di lắc đầu không hài lòng: “Không được, đường xá xa xôi, hổ huyệt long đàm(1), ta không thể để nàng đi theo. Ta không muốn làm liên luỵ đến nàng; nếu nàng gặp gì bất trắc, ta sẽ không yên.” Đắc Di chân thật giãi bày tình cảm làm Thuỵ Miên đỏ mặt; Cát Uy nhìn hai người rồi ý tứ quay đi.

(1) Hổ huyệt long đàm: nơi nguy hiểm

“Không sao. Ta đi cùng, trên đường vừa có thể giúp Mộc Hải tiên sinh chữa bệnh, lại có thể giúp đỡ mọi người. Ta là đại phu, nếu ai có bị thương, ta cũng hữu dụng. Vả lại ta quyết định cùng đi cũng là có nguyên do vì bản thân.” Thuỵ Miên nhất quyết nói.

Vẻ mặt Đắc Di chợt ửng hồng, hắn lại gần cầm tay Thuỵ Miên, khẽ nói: “Nàng đã quyết định? Nàng là muốn cùng ta ngày đêm bên nhau?”

Thuỵ Miên á khẩu, nàng nói muốn đi cùng vì lí do cá nhân lại bị Đắc Di hiểu lầm thành ý này. Nàng là vì muốn tìm ba món bảo bối, để hiểu được nguyên nhân và mục đích mình đến đây. Nàng càng không thể nói cho Đắc Di nghe bí mật của mình.

Nàng rút tay về, lắc đầu nhìn Đắc Di: “Về chuyện chúng ta, ta không muốn nghĩ đến. Hiện giờ ta còn có việc phải làm, khi chưa hoàn thành được tâm nguyện, ta không muốn bị ảnh hưởng bởi nhi nữ tình thường.”

Vẻ mặt Đắc Di hiện lên mất mát nhưng hắn lấy lại bình tĩnh mà nói: “Ta tôn trọng quyết định của nàng, nhưng về vấn đề nàng muốn đi cùng, phải xem xét lại. Như ta đã nói, chuyến đi có thể nguy hiểm trùng trùng, ta tuyệt không muốn nàng gặp bất trắc.”

“Thế nào ta cũng đi, ý ta đã quyết, nếu huynh coi trọng ý kiến của ta, để ta đi cùng với mọi người. Nếu không chỉ xin hẹn ngày tái ngộ nơi hang cùng hiểm trở.” Thuỵ Miên cương nghị nói.

Đắc Di nhìn nàng quyết tâm, thở dài lắc đầu: “Được, nếu ý nàng đã quyết, vậy hãy mau chóng chuẩn bị. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường.”

Thuỵ Miên rời khỏi nơi ở của Đắc Di. Trước hết nàng phải đến nói với Bửu đại lão gia và mọi người trong Bửu phủ một câu từ biệt. Trong thời gian nàng ở đây, họ cũng đã coi nàng như người thân mà đối đãi. Thuỵ Miên đến biệt viện của Bửu đại lão gia, đúng lúc lão gia đang dùng cơm với Thẩm Tuyết phu nhân và hai vị công tử. Thấy nàng vào, Thẩm Tuyết phu nhân vui vẻ mời nàng cùng ăn cơm. Thuỵ Miên trong lòng rạo rực đầy suy nghĩ, không cảm thấy đói.

Nàng vội thưa: “Bửu đại lão gia và Thẩm Tuyết phu nhân, trong thời gian qua ta ở tại Bửu gia, trong lòng vô cùng cảm kích. Hai vị đại nhân đã không chê ta tứ cố vô thân mà còn cưu mang ta, coi ta như người nhà. Ơn đức này ta khắc cốt ghi tâm.”

Bửu Toại im lặng nhăn trán nhìn nàng. Thẩm Tuyết phu nhân mỉm cười, chạy lại nâng nàng lên: “Sao Thuỵ Miên lại nói vậy, ngươi là đại ân đại đức của nhà ta. Ngươi nhìn mà xem, Bửu Toại còn ngồi được ở đây, chính là nhờ ông trời có mắt, thương xót ban cô nương đến với Bửu gia.”

Bửu Khang nghe mẫu thân nói, mồm còn lúng búng phun phì phì: “Đúng vậy, Bửu Khang là thích Miên tỷ nhất.”

Bửu Toại mỉm cười, lấy tay xoa đầu Bửu Khang cưng nựng.

Thuỵ Miên xúc động trước tấm chân tình của mọi người. Nàng liền nói: “Ta đã quyết định, ngày mai sẽ lên dường du ngoạn cùng Đắc Di và Cát Uy công tử; Mộc Hải tiên sinh cũng đi cùng. Ta hôm nay đến để nói lời từ biệt.”

Bửu Toại đang ngồi bỗng đứng phắt dậy, dồn dập hỏi: “Tại sao đột nhiên muội lại muốn rời đi? Ở đây không phải là tốt sao? Thành trấn Dược Trang là nơi yên bình nhất, không như ngoài kia phải lo tranh đua.”

Thuỵ Miên nhìn Bửu Toại giải thích: “Thuỵ Miên đến ở Bửu gia đã mấy tháng, cũng không xác định sẽ ở lại mãi mãi. Giờ ta muốn đi đây đi đó, quan sát thế thái nhân tình, cũng tiện làm một số việc riêng.”

Bửu Toại không nói gì, chỉ biết đứng im lặng nhìn nàng, ánh mắt hắn mất mát vô định. Bửu đại lão gia và Thẩm Tuyết phu nhân dù tiếc thương nhưng ý Thuỵ Miên đã quyết, đành phải để nàng đi, dặn dò nàng phải biết tự cẩn thận chăm sóc lại bảo nếu có gì khó khăn, Bửu gia luôn chào đón nàng quay về.

Thuỵ Miên trở về phòng mình, nhìn khắp một lượt. Nàng lôi bộ quần áo bác sĩ trắng tinh lúc xuyên không đã mặc, cất vào tay nải, cùng vài bộ đồ dùng để thay đổi.

Thuỵ Miên đang dọn dẹp thì Thuý Như xộc vào phòng, mặt như sắp khóc nói: “Thuỵ Miên tỷ, Mễ Lang vừa nói với ta, tỷ muốn rời Dược Trang thành vào ngày mai? Sao lại thế? Ở đây có gì không vui sao?”

Nếu có người nào mà Thuỵ Miên không muốn rời xa nhất, có lẽ chính là Thuý Như. Thuý Như là muội muội tốt của nàng, đã chăm sóc giúp đỡ nàng kể từ khi nàng lưu lạc đến đây. Nhìn Thuý Như đau buồn, nàng cũng không nỡ, nhưng việc đã quyết, không thể không đi.

Thuỵ Miên lại gần Thuý Như, vỗ nhẹ lên lưng nàng ta, thủ thỉ: “Ta đi là vì có việc quan trọng cần làm. Khi nào xong việc, ta sẽ quay lại đây thăm Thuý Như muội, có được không?”

Thuý Như lắc đầu mếu máo, làm Thuỵ Miên không biết phải nói gì thêm. Nàng ta chạy khỏi phòng, ôm mặt vừa đi vừa khóc, Thuỵ Miên chỉ biết thở dài buồn bã.

Nàng tìm đến chỗ ở của Phó Kiện Đàm, dù gì cũng là thầy trò, Phó Kiện Đàm lại là người hâm mộ duy nhất của nàng, nàng cũng muốn tìm đến sư phụ nói lời từ biệt. Trên tay là tập truyện ngắn nàng đã viết thêm được trong mấy ngày qua.

Phó Kiện Đàm đang nhâm nhi bình rượu, trên tay cầm thoại bản của nàng, mỉm cười sung sướng. Thấy Thuỵ Miên bước vào, tay ôm thêm sách, lão nhân hào hứng nói: “Tiểu sư đồ mang thêm truyện đến cho ta? Vừa hay, ta đọc gần xong truyện Chí Phèo đào tẩu khỏi nhà giam, mang Thị Nở đi trốn rồi này.”

“Đây là số sách còn lại ta đã sáng tác xong, sư phụ ngươi cứ từ từ mà đọc. Mai ta lên đường đi tìm bảo vật với Đắc Di, Cát Uy và Mộc Hải. Chưa biết khi nào có thể gặp lại, xin người giữ gìn, đừng uống quá nhiều rượu mà lang thang gây phiền phức.” Thuỵ Miên đặt mấy quyển sách xuống rồi nói.

Phó Kiện Đàm không bất ngờ, bình tĩnh hỏi: “Sư đồ đã quyết? Chuyện lần trước người hỏi ta về bảo vật, không làm người sợ ư?” Thuỵ Miên sau khi nghe từ Bửu Toại về ba món bảo vật, đã tìm đến Phó Kiện Đàm để hỏi thêm, chính là vì lão sư là thư viện sống, danh bất hư truyền giang hồ cái thế của phái Bát Quái.

Thuỵ Miên gật đầu: “Nhờ sư phụ nói, ta đã chuẩn bị kỹ hơn. Đây là chuyện cần làm, có thể giúp ta biết được lí do vì sao lại lạc đến Tử Lâm.”

Phó Kiện Đàm nói: “Vậy là chuyện của Mộc Hải, ngươi cũng đã quyết sẽ giúp hắn thành toàn?”

Thuỵ Miên gật đầu: “Ý của Mộc Hải tiên sinh đã quyết, ta sẽ giúp người khỏe mạnh trở lại, để trước lúc nhắm mắt xuôi tay, tiên sinh có thể cố hết sức làm được điều mình mong muốn.”

Phó Kiện Đàm chỉ gật đầu rồi nói: “Thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân(1).”

(1) Thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân: việc đã được định trước bởi ông trời, không thể hoá giải.

Thuỵ Miên ngồi với lão nhân thêm một chút rồi cáo biệt mà đi, trước khi ra khỏi cửa, nàng quay lại hỏi lão nhân: “Vậy sư phụ người định tiếp tục chu du sơn thuỷ?”

“Mai ta cũng sẽ khởi hành. Việc của ta ở đây đã hết, nên tiếp tục đi thôi.” Phó Kiện Đàm bâng quơ nói. Thuỵ Miên cũng không hỏi nhiều. Nàng thừa biết Phó Kiện Đàm hay ăn nói rối rắm, nhất là những chuyện có liên quan đến thiên cơ, lão nhân luôn tỏ ra cao siêu thần bí. Có cố hỏi cũng không được gì.

Thuỵ Miên vừa rời khỏi phòng của Phó Kiện Đàm, ra đến cửa đã gặp Mặc Cảnh đang ôm Bạch Hồ trên tay. Mặc Cảnh nhìn nàng, đơn giản nói: “Mai giờ nào nàng đi?”

“Sáng sớm đã xuất phát.” Thuỵ Miên trả lời, trong lòng có chút không thoải mái vì thái độ lạnh lùng của hắn trước đó.

“Được, chắc chắn phải thượng lộ bình an.” Nói rồi Mặc Cảnh bỏ đi, không thèm nhìn nàng lấy một cái.

Thuỵ Miên tự nhiên thấy bực mình. Nói gì thì nàng và Mặc Cảnh đã ngày đêm bên nhau ăn uống, không có nghĩa bằng hữu thì cũng có duyên thực phàm. Sao hắn lại có thể có thái độ lạnh nhạt như vậy đối với nàng. Thuỵ Miên còn muốn sau khi gặp sư phụ sẽ đến tìm Mặc Cảnh nói lời từ biệt.

Nàng nuốt không trôi cục tức này, liền chạy lại giật tay Mặc Cảnh, khiến hắn quay lại nhìn mình: “Tiên sinh thật vô tình, mai ta đi xa, không biết ngày nào trở lại, sao tiên sinh có thể bình tĩnh không chút vấn vương?”

Bốn mắt nhìn nhau, Mặc Cảnh nhẹ nhàng nói: “Vậy là nàng muốn ta vương vấn nàng?”

Thuỵ Miên ngượng quá, không ngờ hắn lại nói vậy, đành trả lời: “Ai cần chứ”, rồi lại bổ sung: “Dù gì ta và ngươi lâu ngày cũng được gọi là tri kỷ, sao có thể để chuyện giận dỗi vớ vẩn làm ảnh hưởng đến chân tình. Nếu ta làm gì có lỗi, ta xin lỗi ngươi, vậy được chưa?”

“Ngươi biết lỗi, vậy được, ta coi như chuyện này đã xong. Mai ta đi với ngươi.” Mặc Cảnh hiển nhiên nói.

Thuỵ Miên đầu còn đang mung lung với cái lỗi mà nàng còn chưa hiểu là lỗi gì thì câu nói cùng đi của Mặc Cảnh làm nàng choáng váng.

“Việc này nguy hiểm, không liên quan đến ngươi, sao người lại muốn dấn thân vào làm gì?” Thuỵ Miên hỏi Mặc Cảnh, không hiểu ý định của hắn.

“Thật là không liên quan?” Mặc Cảnh hỏi cụt lủn.

Thuỵ Miên nghĩ mà không ra, chợt nghe Mặc Cảnh giải thích: “Mộc Hải cũng là người quen của ta.”; hắn nói rồi bỏ đi.

Một lúc sau nàng mới gật đầu vỡ lẽ: “Mộc Hải đã cùng đi với Phó Kiện Đàm và Mặc Cảnh bấy lâu nay, nếu Mộc Hải là bằng hữu của Phó Kiện Đàm, chẳng phải Mộc Hải và Mặc Cảnh còn có tình huynh đệ. Hoá ra Mặc Cảnh muốn đi theo để chăm sóc bảo vệ Mộc Hải tiên sinh. Nam nhân này ít nói nhưng mỗi câu đều đa tầng đa nghĩa. Thực sự khiến người ta như đang đối diện với một mảng sương mù.”

Buổi tối trăng lên, bầu trời đen như nhung lấp lánh đầy sao sáng. Thuỵ Miên ngồi trong phòng, nửa người nhoài ra khỏi khung cửa sổ, ngắm nhìn trời đêm thanh tĩnh. Nàng không lo nghĩ nhiều về con đường sắp tới, vì nghĩ cũng chẳng giải quyết được thêm nhiều vấn đề. Nàng thấy lòng mình nhẹ bẫng, chăn ấm đệm êm, đồ ăn mỹ thực, sợ là còn lâu sau này mới được thưởng thức lại. Nghĩ đến thức ăn, Thuỵ Miên phút trước buồn rầu liền đổi thành tâm trạng vui vẻ. Nàng sẽ nhân cơ hội này chu du thiên hạ mà thưởng thức mỹ vị nhân gian, lại có thể đi nhiều nơi, ngắm nhiều cảnh đẹp. Thuỵ Miên cũng vì thế mà phơi phới, còn có hơi phấn khích mong đợi ngày mai khởi hành.

Bửu Toại đến nơi nàng ở, đứng bên ngoài khẽ gọi: “Thuỵ Miên.”

Thuỵ Miên liền nói: “Bửu Toại huynh, mời vào.”

Bửu Toại bước vào, tay cầm một hộp gấm dài khoảng một gang tay, tiến tới cạnh nàng. Thuỵ Miên mỉm cười: “Khuya thế này huynh vẫn chưa ngủ, đến tiễn ta?”

Thuỵ Miên tưởng mình nhìn nhầm, ánh mắt Bửu Toại toát lên vẻ dịu dàng, đong đầy thương nhớ. Chỉ chốc sau, hắn lại giữ vẻ thư sinh nho nhã của mình: “Ta lo muội đường xa vất vả, ta đến để tặng muội thanh đoản đao này. Thanh đao vừa ngắn vừa nhẹ nhưng vô cùng sắc bén, lại cầm nắm dễ dàng, rất hợp cho nữ nhân. Muội chuyến này đi xa, không biết thế nào. Hãy cố gắng tự chu toàn vì bản thân.”

Thuỵ Miên xúc động nhận lấy thanh đoản đao, thường chỉ có nàng khi làm bác sĩ tại khoa châm cứu của Phóng Kiến Giải là hay dặn dò bệnh nhân giữ gìn, giờ đến lượt bác sĩ lại có người dặn phải cẩn thận, đúng là cảm giác kì lạ. Nàng nở nụ cười ấm áp: “Cảm ơn Toại huynh, huynh thật tốt với ta. Từ ngày ta đến đây, huynh và mọi người trong Bửu gia đối xử với ta không khác người trong nhà. Ta đã coi huynh như người thân, như ca ca ta rồi. Cảm ơn huynh đã quan tâm đến ta như vậy.”

Nàng nhìn Bửu Toại, muốn tặng hắn một vật để có đi có lại. Nàng bảo hắn chờ mình, đi nhanh vào trong phòng, lục thấy vòng tay bằng gỗ mà Phòng giáo sư khi đi mua đồ ở siêu thị được cho miễn phí đã đem về khoa làm quà thưởng tặng nàng và sư muội Thanh Thanh Tú.

Thuỵ Miên vừa đi vừa kín đáo lấy góc áo chùi sạch vòng tay cho đỡ bẩn rồi đưa tới trước mặt Bửu Toại: “Ta tặng lại huynh vòng tay này. Vòng gỗ thiên lý nga mao(1), là vật có kỷ niệm quan trọng với ta. Mong huynh không chê”.

(1) Thiên lý nga mao: vật không đáng giá nhưng tình thì nặng

Bửu Toại lúc này trong lòng bi thương, vẫn gắng gượng mỉm cười cầm lấy bảo vật của Thuỵ Miên: “Ta nhất định trân trọng giữ gìn, cảm ơn muội.”

Bửu Toại ngắm nhìn vòng gỗ, chỉ vào dòng chữ “Complimentary. Not for sales(2)”, rồi quay sang hỏi Thuỵ Miên: “Đây có phải là câu bùa chú bình an?” Thuỵ Miên cười như mếu, chỉ biết gật đầu, nhìn đi chỗ khác.

(2) Complimentary. Not for sales: Hàng tặng không bán

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.