Thủy Tinh Cầu

Chương 2: Chương 2: Người bịt mặt






Thình lình...

Quả nhiên đã có phép lạ xuất hiện.

Ngay lúc hán tử mặt lọ vung đánh ra một chưởng, bỗng nhiên có một tiếng hét lạnh lùng, kế đó có bóng người thấp thoáng nhanh như điện xẹt nhảy vọt tới. Hán tử mặt lọ chưa kịp có khái niệm gì hết thì đã té ngã ra đất luôn.

Chỉ thấy hán tử há miệng phun ra một bụm máu tươi, thiếu niên bệnh hoạn đang xách trong tay cũng rớt xuống đất ngay.

Sự việc xảy ra một cách bất thình lình.

Hán tử mặt lọ chẳng hề hay biết chuyện gì đã xảy ra. Thiếu niên bệnh hoạn ấy thì không cần phải nói nữa, vì hắn đã đánh bạch một tiếng thật mạnh, té nằm trên đất đến đỗi mặt mày tối sầm, mắt nảy đom đóm lửa luôn.

Hán tử mặt lọ giật mình hãi hùng. Y đã vùng mình đứng dậy, gầm rống chửi ngay :

- Mẹ nó, tay nào chó má thế...

Bóng người bỗng lại chớp nhoáng và kêu bốp một tiếng. Hán tử mặt lọ đã bị tát một bợp tai vào má bên trái ngay, đồng thời y cũng tắt tiếng, không nói tiếp nữa.

Trước mặt y đã xuất hiện một người bịt mặt bận áo đen.

Hán tử lọ mặt giật mình biến sắc, thụt lùi ra sau hai bước liền. Người bịt mặt bận áo đen lạnh lùng nói :

- Ngươi chính là Hắc Sát trong Hắc Bạch song sát chăng?

- Đúng... thế!

Giọng nói của y thay đổi hẳn.

Người bịt mặt bận áo đen cười lạnh lùng nói :

- Ngươi muốn giết hắn ư?

- Không sai!

- Hắc Sát! Ngươi cũng chẳng biết hổ thẹn chút nào hết! Chớ nói hắn không phải là một nhân vật võ lâm làm gì, cho dù hắn là nhân vật võ lâm mà trong khi người hắn mang trọng bệnh như thế, làm sao ngươi đành hạ sát thủ được ư?

- Người đã xâm nhập phạm vi mười trượng của bản quan thì ta phải giết thôi!

Người bịt mặt bận áo đen cười lạnh lùng nói :

- Thế thì ngươi hạ thủ giết chết ta được rồi!

- Ngươi...

- Ngươi không giết ta thì ta phải giết ngươi vậy.

- A!

Người bịt mặt áo đen cười lạnh lùng nói tiếp :

- Nếu ngươi muốn ta tha chết cho ngươi cũng dễ dàng thôi! Ngươi hãy giao lá thư này cho sư gia ngươi vậy.

Dứt lời, y phóng tay ném một bao thư màu đỏ sang hướng Hắc Sát.

Sau khi Hắc Sát tiếp lấy lá thư, y bèn ngớ ngẩn đứng sững tại chỗ.

Người bịt mặt bận áo đen hét lớn tiếng :

- Sao ngươi chưa chịu vào đưa thư ư?

Giọng nói lạnh lùng chứa đầy những sát khí kinh người. Đây là lần đầu tiên cả đời người Hắc Sát biết sợ hãi. Y đã vội vàng phi thân chạy vào bên trong Đại thiết môn.

Người bịt mặt bận áo đen cười lạnh lùng một tiếng.

Lúc bấy giờ...

Thiếu niên bệnh hoạn té nằm trên đất đã cố hết sức bò dậy, gương mặt bệnh hoạn trở nên sợ hãi hơn...

Người bịt mặt bận áo đen cười lạnh lùng nói :

- Các hạ, ngươi cũng lớn gan chẳng biết chết sống là gì hết. Nếu chẳng nhờ có ta kịp lúc xuất hiện thì ngươi đã toi mạng chớ không sai...

Thiếu niên bệnh hoạn vội chắp tay nói :

- Vâng! Vâng! Đa tạ đại ân cứu mạng của ông, ngày sau tại hạ ắt đền đáp chẳng sai!

Người bịt mặt bận áo đen suýt nữa đã bật cười. Y đã nhủ thầm trong bụng :

- “Báo ân ư? Miễn đi, trông cái tướng bệnh hoạn của ngươi chắc cũng sống chẳng được bao lâu nữa rồi...”

Bụng y tuy nghĩ thế nhưng cuối cùng y vẫn cất tiếng nói :

- Chớ khách sáo làm gì, ta chỉ ngẫu nhiên cứu ngươi mà thôi. Ngươi hãy mau mau thu dọn đồ đạc rời khỏi đây là thượng sách.

- Vâng, vâng... còn ông thì sao?

- Ta ư? Thế thì các hạ chớ quan tâm làm gì. Ta phải ở lại còn chút việc cần làm.

Thiếu niên bệnh hoạn khẽ cười nói :

- Vâng, vâng! À, năm nay làm ăn sao mà khó khăn thế này, à...

Hắn than thở liên tục vài tiếng liền, sau đó hắn thu dọn màn vải các thứ đã hư hỏng phần nào, động tác của hắn trông có vẻ chậm lụt, yếu ớt vô cùng.

Thình lình...

Một tràng những tiếng gió tà áo phất phơ xé hư không vang tới. Thiếu niên bệnh hoạn ấy ngửng đầu lên nhìn, hắn trông thấy từ bên trong Đại thiết môn phóng vọt ra bốn bóng người nhanh như cắt.

Người dẫn đầu chính là Hắc Sát.

Những người theo sau y gồm có một thư sinh mặt chiếc áo xanh, trạc tuổi bốn mươi và một lão nhân áo xanh cùng một thiếu nữ cũng mặc áo xanh luôn.

Hắc Sát đảo mắt nhìn quan sát một vòng, ngẩn người tại chỗ luôn.

Ngoại trừ thiếu niên bệnh loạn ấy ra chẳng còn trông thấy bóng người bịt mặt bận áo đen lúc nãy đâu cả.

Bấy giờ thiếu niên bệnh hoạn đã từ từ đứng thẳng người lên. Ánh mắt thư sinh áo xanh liếc nhìn thiếu niên bệnh hoạn ấy một cái, bất giác ngây người tại chỗ luôn.

Hắc Sát tiến nhanh tới gần chỗ thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng quát hỏi :

- Tiểu tử bệnh hoạn kia, người ấy đâu rồi?

- Người nào?

Thiếu niên bệnh hoạn kinh ngạc lên tiếng hỏi lại.

Hắc Sát tiến thêm một bước nữa, lạnh lùng nói :

- Ta hỏi ngươi gã bịt mặt bận áo đen lúc nãy đâu rồi?

Thiếu niên bệnh hoạn đảo mắt nhìn xung quanh nói :

- Ta... chẳng biết nữa... đúng rồi! Lúc nãy rõ ràng y còn đứng tại đây mà, sao bỗng nhiên y đã biến đi đâu mất rồi?

Hắc Sát căm phẫn nói :

- Mẹ mầy, chớ giả đò làm ra vẻ hồ đồ nữa!

Thiếu niên bệnh hoạn ngạc nhiên nói :

- Quả thật tôi... chẳng biết gì hết!

- Muốn chết ư?

Hắc Sát vừa nói xong, kêu vù một tiếng, vung chưởng bổ vào thiếu niên bệnh hoạn ấy luôn.

Thình lình...

Một tiếng gầm hét như sấm nổ vang lên :

- Dừng tay lại!

Hắc Sát nghe tiếng bất giác thu hồi chưởng thế ngay, y quay đầu sang nhìn, thấy người kêu dừng tay chính là thư sinh áo xanh.

Hắc Sát cung kính thưa rằng :

- Thưa sư gia, vâng!

Bấy giờ...

Thư sinh áo xanh cất bước từ từ tiến sang hướng thiếu niên bệnh hoạn ấy, thần tình trong gương mặt của thiếu niên bệnh hoạn biến hóa dị thường.

Thư sinh áo xanh thân phận chức sư gia của Thông Thiên quan đã oai trấn thiên hạ này túc kế đa mưu, hình như y đã trông thấy sự kiện này xảy ra rất lạ lùng, đáng nghi.

Chẳng phải y cho rằng thiếu niên bệnh hoạn này có điều gì kinh người cả, mà y lấy làm lạ lùng tại sao thiếu niên bệnh hoạn lại đến gần khu vực Thông Thiên quan để coi bói xem tướng như thế?

Chẳng lẽ thiếu niên bệnh hoạn này hoàn toàn chẳng hay biết gì về việc Thông Thiên quan đã nghiêm cấm tất cả nhân vật võ lâm đi vào trong phạm vi một trăm trượng của Thông Thiên quan ư?

Đương nhiên cũng có thể thiếu niên bệnh hoạn này không phải là nhân vật võ lâm, đồng thời hắn cũng không trông thấy cấm lệnh đã ghi trên tấm bảng dựng ngoài con lộ nhỏ ấy, nếu không thể chắc chắn hắn không bao giờ dám bước chân vào khu vực ngăn cấm của Thông Thiên quan được.

Nhưng theo thư sinh áo xanh suy đoán, cho rằng bất kể thiếu niên bệnh hoạn này là ai, hắn đã dám bén mảng gần Thông Thiên quan, thì sự việc ắt phải chẳng đơn giản rồi.

Vả lại cũng có thể hắn đã có liên hệ gì đến người bịt mặt đã gởi lại bức thư.

Thình lình...

Thư sinh áo xanh lượn mình, nhảy vọt vào hướng thiếu niên bệnh hoạn, chỉ thấy bóng người thấp thoáng một cái, tức thì y đã nhấc bổng thiếu niên bệnh hoạn lên cao ngay.

Thiếu niên bệnh hoạn cả kinh, nói giọng hớt hải :

- Ngươi lại muốn làm gì ta nữa đây?

Bị hắn hỏi một câu bất thình lình như thế, thư sinh áo xanh đã ngẩn người giây lát, sau đó từ từ đặt thiếu niên ấy xuống. Trong khi xuất nhấc bổng thiếu niên ấy, y đã xét nghiệm hết huyệt mạch của thiếu niên rồi, chứng tỏ rằng hắn là một người hoàn toàn không biết một chút võ công nào hết. Vả lại kinh mạch hắn lưu hành yếu ớt vô cùng.

Thư sinh áo xanh lạnh lùng đưa mắt nhìn thiếu niên bệnh hoạn một cái, nói :

- Chẳng làm gì ngươi hết, ngươi cứ việc rời khỏi đây đi!

Thiếu niên bệnh hoạn như vừa được ân xá, cả mừng nói :

- Đa tạ, đa tạ ân tha mạng của lão gia!

Thiếu niên bệnh hoạn nói xong, vội vàng cuốn lấy tấm vải có viết hàng chữ “bệnh thần tiên hầu giáo tại đây” lại, sau đó xoay người định bỏ đi...

Thình lình, một tiếng cười the thé vang tới :

- Các hạ hãy khoan đi vội!

Thiếu niên bệnh hoạn giật mình kinh hãi quay đầu sang nhìn, thấy người phát ra tiếng nói chính là thiếu nữ áo xanh ấy, cặp mắt thiếu niên bệnh hoạn bỗng sáng lên, nhưng chỉ trong tíc tắc lại tan biến ngay.

Hắn hoảng hốt nói :

- Chẳng lẽ cô nương...

- Ta muốn lưu giữ ngươi lại!

- A!

Thiếu niên bệnh hoạn thất kinh, kêu lên lần nữa.

Thư sinh áo xanh ngớ ngẩn mắt nhìn thiếu nữ áo xanh. Gương mặt thiếu nữ hiện ra một thần sắc kỳ lạ, hoang mang.

Thư sinh áo xanh tiếp lời nói :

- Đại tiểu thư, ngươi...

- Điền sư gia, ta muốn lưu giữ hắn!

- Để làm gì?

- Ta có nghi nan định hỏi hắn!

Điền sư gia thoáng ngạc nhiên, kế đó tiến sang phía trước mặt thiếu nữ áo xanh, hạ thấp giọng nói :

- Ý của đại tiểu thư muốn...

- Đúng thế!

Điền sư gia cau mày nói :

- Đại tiểu thư, ngươi chớ phí công làm gì.

- Tại sao thế?

- Hắn chỉ là một tiểu tử bệnh hoạn kiếm sống qua ngày mà thôi, có phải là thấy tướng số gì đâu?

- Không thể xem tướng mạo bên ngoài mà đánh giá người ta được!

Điền sư gia nghe nói thế thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó cung kính nói :

- Vâng! Đại tiểu thư nói phải.

Điền sư gia đã có thái độ cung kính như thế ở trước mặt thiếu nữ áo xanh, rõ ràng không cần phải nói cũng biết thiếu nữ này là thiên kim tiểu thư của Quan chủ Thông Thiên quan rồi.

Thiếu nữ áo xanh bước tới trước mặt thiếu niên ấy, cặp mắt sáng như điện lướt qua toàn thân hắn, sau đó thiếu nữ khẽ cười nói :

- Các hạ, tại sao ngươi lại đến đây như thế?

Thiếu niên bệnh hoạn vội chắp tay hành lễ nói :

- Thưa đại tỷ, lúc nãy tôi đã trình bày rõ ràng cho vị đại gia ấy nghe rồi, chỗ nào có người ta ở thì tôi đến... chứ thật tình tôi không biết ở nơi đây cấm người ta đến chút nào hết!

- Ngươi không phải là người võ lâm ư?

- Người võ lâm?

Hắn ngớ ngẩn lập lại câu nói này hình như hắn chẳng hiểu người võ lâm có nghĩa là gì hết.

Thiếu nữ áo xanh khẽ cười nói tiếp :

- Ngươi biết xem tướng ư?

- Tại hạ biết xem chút ít mà thôi...

- Thế thì tốt lắm, ta muốn giao dịch với ngươi...

- Đại tiểu thư muốn xem tướng chăng?

- Đúng thế, ta có vài việc muốn hỏi ngươi, nếu ngươi nói trúng sự thật ta sẽ hậu tạ vạn kim!

Cha chả, khẩu khí sang trọng thế!

Nếu thiếu niên bệnh hoạn bói trúng sự kiện thiếu nữ đã hỏi thì y sẽ sẵn sàng thưởng cho vạn kim, thế thì lời nói này chẳng khiến người giật mình sao được.

Đồng thời người ta cũng tưởng tượng được sự việc thiếu nữ muốn hỏi ắt phải khá quan trọng rồi.

Thiếu niên bệnh hoạn nghe nói bốn chữ “hậu tạ vạn kim” đã ngây người tại chỗ, một hồi thật lâu, hắn mới kinh ngạc hỏi :

- Cô nương... nói hậu tạ vạn kim ư?

- Đúng thế!

- Thật chứ?

- Đương nhiên, nếu ngươi không giải đáp được câu hỏi của ta, thế thì ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi Thông Thiên quan này được.

- Tại sao thế?

- Đó là quy luật vậy.

Thiếu niên bệnh hoạn ớn lạnh xương sống nói tiếp :

- Chẳng lẽ cô nương phải giết chết tôi ư?

- Thế thì chẳng đến đỗi như vậy, ngươi có bằng lòng quy luật này chăng?

Thiếu niên bệnh hoạn trầm tư giây lát, lẩm bẩm nói một mình :

- Một vạn lạng hoàng kim... nếu ta được vạn lạng hoàng kim thì ta sẽ có tiền trị khỏi bệnh đau này ngay...

Hắn dừng lại giây lát, nói tiếp :

- Được, ta bằng lòng như thế.

Thiếu nữ áo xanh lạnh lùng nói :

- Thế thì khá lắm!

Y vừa nói vừa đảo mắt quan sát thiếu niên ấy từ trên xuống dưới một hồi thật lâu, hình như y muốn bắt gặp điều gì ở nơi hắn, nhưng cuối cùng y đã thất vọng.

Xem tiếp hồi 3 Thảm sự bí mật


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.