Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 113: Chương 113: Nickname




Mục Hưng Hà đã cảm giác được hai má nóng lên, cậu vội vàng giật lại quần từ trong tay Lâm Đông, không được tự nhiên xoay người, tự mình chỉnh lại, nghe thấy tiếng cười của Tưởng Tiểu Quân, cậu quay đầu lại mắng: “Cười! Cười con mẹ mày chứ cười!”

Tưởng Tiểu Quân cười càng to hơn.

Mục Hưng Hà nhấc chân muốn đá hắn.

Lâm Đông nhanh chóng kéo lại, nói: “Hưng Hà, anh đừng đá, Tiểu Quân đang ăn bánh bao đó, anh cũng rửa tay rồi lại đây ăn bánh bao đi.”

Mục Hưng Hà mới dừng lại.

Lâm Đông cười nói: “Có bánh nhân đậu hũ anh thích ăn đó, ăn không?”

Mục Hưng Hà gật đầu.

“Nhanh đi rửa tay.” Lâm Đông thúc giục Mục Hưng Hà.

Lúc này Mục Hưng Hà mới đi rửa tay, thuận tiện rửa luôn mặt, đứng trước gương tân trang một phen, trở lại phòng khách, nhìn thấy Lâm Đông và Tưởng Tiểu Quân ngồi ở trên ghế salon tán gẫu, cậu chần chừ chốc lát, muốn ngồi bên cạnh Lâm Đông, lại bị Tưởng Tiểu Quân giành trước một bước, cậu trừng mắt với Tưởng Tiểu Quân.

Tưởng Tiểu Quân làm bộ không nhìn thấy, cầm một cái bánh bao tiếp tục ăn.

Mục Hưng Hà đá Tưởng Tiểu Quân.

Tưởng Tiểu Quân ra vẻ cái gì cũng không biết, hỏi: “Làm sao?”

Mục Hưng Hà hất hất cằm với hắn, ra hiệu hắn ngồi sang bên cạnh, hắn vẫn như trước tỏ vẻ cái gì cũng không biết, Mục Hưng Hà tức giận cắn răng, túm Tưởng Tiểu Quân đi, không để ý đến tiếng cười ngu ngốc của Tưởng Tiểu Quân, mạnh mẽ ngồi vào bên cạnh Lâm Đông.

Lâm Đông đem bánh bao đưa cho Mục Hưng Hà ăn.

Mục Hưng Hà vui vẻ nhận lấy.

Lâm Đông quay đầu hỏi: “Hưng Hà, gần đây anh làm sao vậy?”

Mục Hưng Hà trả lời: “Không làm sao cả.”

“Bọn Kỳ Kỳ nói, gần đây anh rất sa sút, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Có sao? Anh có sa sút sao?”

Lâm Đông nhìn kỹ Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà thật không dám chạm mắt với Lâm Đông, ánh mắt có chút né tránh, trong lòng chột dạ, chỉ có thể cúi đầu ăn bánh bao, nhỏ giọng nói: “Buổi tối đọc sách quá muộn thôi.”

Đối với lý do này, Lâm Đông cũng không hoài nghi, rất tự nhiên nói: “Anh đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm, không tốt cho sức khỏe.”

Mục Hưng Hà bé ngoan gật đầu.

Tưởng Tiểu Quân ở bên cạnh nhìn Mục Hưng Hà cùng sự ngoan ngoãn không tương xứng của cậu, lần thứ hai không nhịn được “Xì” một tiếng, Mục Hưng Hà lập tức quay đầu mắng: “Tưởng Tiểu Quân, hôm nay mày bị bệnh cười đúng không? “

Tưởng Tiểu Quân thực sự cười không dừng được.

Mục Hưng Hà cũng quẫn bách cực kỳ, thực sự không nhịn được, trèo lên trên ghế salon ôm gối đánh vào người Tưởng Tiểu Quân, Tưởng Tiểu Quân trốn ra phía sau Lâm Đông, khi gối sắp sửa đập phải Lâm Đông, Mục Hưng Hà nhanh chóng thu tay lại, chọc cho Lâm Đông tức cười.

Lâm Đông xác minh xong Mục Hưng Hà không có chuyện gì, cậu cũng yên tâm, cùng Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân nháo một trận, đem bánh bao để vào nhà bếp, cầm khay tre trống không rời đi, buổi trưa ăn cơm ở tiệm tạp hóa nhóc con, cơm nước xong, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân cùng Kỳ Kỳ tới tìm cậu cùng Hạ Tiểu Xuyên.

Vừa vặn trong cửa hàng cũng không có chuyện gì, lại là sau giờ ngọ, năm người đều không muốn đi chơi, liền đến phòng Lâm Đông nghỉ ngơi, bên trong phòng bật bài hát được yêu thích, năm người ngã trái ngã phải nằm ở trên giường, liếc nhìn tạp chí, sách rồi buồn ngủ, Kỳ Kỳ không có có áo ngủ nói: “Lâm Đông, Hưng Hà, khi nào thì hai người mang tao cùng Tiểu Xuyên đi đến trường học mấy người ăn đồ ăn?”

Lâm Đông trả lời: “Chờ thứ bảy đi, thứ bảy lớp 12 học bù, nhà ăn mở, lúc thường bọn mày cũng phải lên lớp, không có thời gian.”

Kỳ Kỳ quay đầu lại hỏi: “Ai trả tiền?”

Lâm Đông nói: “Ai ăn người đó trả tiền.”

“Mày không thể bao tao sao?”

“Không thể.”

“Tại sao?”

“Bị mày ăn nghèo thì phải làm sao bây giờ?”

Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân ở bên cạnh cười.

Kỳ Kỳ bị mấy người Lâm Đông dè bỉu thành thói quen, nó không nói chuyện ăn nữa, nó bắt đầu nói đến chuyện chơi đùa, cùng Lâm Đông nói: “Lâm Đông, vậy chúng ta đến nhà ăn của bọn mày ăn cơm xong rồi làm gì?”

“Về nhà.”

“Về nhà nhanh như vậy à?”

“Nếu không thì mày muốn làm gì?”

“Lên mạng á.”

Lâm Đông nghe vậy nhìn về phía Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ nói: “Tao nghe nói gần trường học bọn mày có thật nhiều quán Internet, bên trong quán Internet có thật nhiều máy vi tính, trong máy vi tính có rất nhiều phim hay và game hay, chúng ta đi chơi đi.”

“Không đi.”

“Tại sao?”

“Chơi không hay.”

Kỳ Kỳ kinh ngạc hỏi: “Bọn mày đều đi rồi à?”

Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân luôn luôn có lòng hiếu kỳ, lên cấp ba không bao lâu, ba người liền đi quán Internet, Mục Hưng Hà cảm thấy chơi game rất vui, thích chơi, thế nhưng Lâm Đông và Tưởng Tiểu Quân không có hứng thú quá lớn với việc chơi game, nên lập tài khoản Q, cho dù trong nhà có máy vi tính, cậu cũng không chơi.

Kỳ Kỳ kinh ngạc lần thứ hai hỏi: “Bọn mày lập tài khoản Q à?”

Lâm Đông nói: “Đúng vậy.”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Bọn tao còn có nickname.”

Hạ Tiểu Xuyên cũng cảm thấy hứng thú xoay người hỏi: “Nickname của hai người là gì?”

Lâm Đông nói: “Em là Đông Đông.”

“Chả có ý nghĩa gì.” Hạ Tiểu Xuyên quay đầu hỏi: “Tiểu Quân anh sao?”

Tưởng Tiểu Quân trả lời: “Tao là hành tẩu trong tuyết.”

“Vậy còn Hưng Hà? Hưng Hà thì sao?”

Tưởng Tiểu Quân không trả lời.

Mục Hưng Hà mặc kệ Hạ Tiểu Xuyên.

Hạ Tiểu Xuyên hỏi Lâm Đông: “Lâm Đông, nickname của Hưng Hà là gì?”

Lâm Đông nói: “Anh bảo anh ấy trả lời đi.”

Mục Hưng Hà không để ý tới Hạ Tiểu Xuyên.

Lòng hiếu kỳ của Hạ Tiểu Xuyên bị gợi lên, Kỳ Kỳ cũng ồn ào,cùng nhau hỏi Lâm Đông và Tưởng Tiểu Quân, Lâm Đông không chịu nổi trước nói: “Tiểu Quân, nickname của Hưng Hà có phải là thương tâm bên trong lạnh lùng?”

“Sửa lại rồi.” Tưởng Tiểu Quân nói.

“Sửa lại? Đổi thành cái gì?”

“Gần đây mới vừa thay đổi.” Tưởng Tiểu Quân liếc mắt nhìn Mục Hưng Hà một cái, nói: “Đổi thành, một đầu cô độc chờ yêu tiểu sói hoang.”

Một đầu cô độc chờ yêu tiểu sói hoang —— đặt ở trên Q thì cảm thấy không có gì, nhiều lắm thì là lập dị tẻ nhạt với ngu ngốc, thế nhưng bị Tưởng Tiểu Quân dọc ra như thế, Lâm Đông, Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên đều không khống chế được cười to.

Còn tiểu sói hoang, Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên cười ha ha.

Mục Hưng Hà vốn cảm thấy không có gì, bị bọn họ cười như thế, phát hiện cái nickname này hình như thật sự có chút xấu hổ, cậu đạp hai phát lên mông Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên: “Không cho cười, đều không cho cười.”

Kỳ Kỳ xoa cái mông đau nói: “Anh cứ đá bọn em, sao anh không đá Lâm Đông, Lâm Đông cũng cười.”

Mục Hưng Hà quay đầu nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông lập tức thức thời ngậm miệng lại, vô tội chớp đôi mắt đen láy hai lần với Mục Hưng Hà, trong nháy mắt Mục Hưng Hà cảm thấy tim mềm nhũn, thiếu chút nữa luân hãm vào, dựa vào một chút lý trí vẫn còn tồn tại, quay đầu đạp thêm hai phát lên mông Kỳ Kỳ: “Đông Đông không cười, tao chỉ thấy mày và Tiểu Xuyên cười.”

Kỳ Kỳ đánh không lại Mục Hưng Hà, không thể làm gì khác hơn là kinh hãi, trốn sau lưng Tưởng Tiểu Quân, lúc này mới tránh thoát một kiếp, tiếp tục cùng Tưởng Tiểu Quân nói chuyện lên mạng, nói mãi, năm người đều mệt mỏi, dồn dập nhắm mắt lại.

Không bao lâu sau, Mục Hưng Hà mở mắt ra, cậu nghe tiếng ve kêu xào xạc, nhìn một vầng ánh sáng xuyên qua cửa sổ, có bụi bay bay, thứ kia di chuyển giống như là vết tích của thời gian, ghi chép lại thời khắc sau giờ ngọ, cậu chậm rãi chuyển động ánh mắt, rơi vào trên mặt Lâm Đông.

Llúc này Lâm Đông đã ngủ say, phát ra tiếng thở nhỏ, ngủ rất an ổn, lông mi thật dài tại tỏa ra màn đen dưới đôi mắt, khiến cho khuôn mặt càng thêm trắng nõn dễ nhìn.

Lâm Đông thật sự rất đẹp trai, Thị Nhất Trung cũng giống trung học Cẩm Lý, trong âm thầm cũng có bảng xếp hạng tứ đại mỹ nam tử cùng mười hai đại mỹ nữ, buồn cười là bất kể tứ đại mỹ nam tử hay là mười hai đại mỹ nữ, đầu bảng đều là Lâm Đông, bây giờ nhìn lại không sai một chút nào, Lâm Đông nhìn còn đẹp hơn cả con gái.

Mục Hưng Hà điều chỉnh tư thế một chút, dùng chân đẩy Kỳ Kỳ ngủ như lợn chết đến bên tường, khiến cho toàn bộ cơ thể mập mạp của Kỳ Kỳ đều dán lên trên tường, cậu nằm nghiêng ở trên giường, nhìn chằm chằm Lâm Đông lần thứ hai nhìn, nhìn cái trán, nhìn lông mày, nhìn đôi mắt đóng chặt, nhìn sống mũi cao, nhìn cái miệng hồng hồng của Lâm Đông… Đều đẹp như vậy, cậu xem mà trong lòng ngọt ngào, không nhịn được tự mình cười rộ lên.

Chợt nghe một câu “Cười thật dâm đãng”, cậu đột nhiên cả kinh, định thần nhìn lại là Tưởng Tiểu Quân, cậu đè thấp giọng nói: “Mày làm gì vậy?”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Không chịu nổi ý dâm, hèn mọn như chó với Lâm Đông của mày.”

“Hèn mọn như chó, ý dâm, mày nói tao —— “

“Đúng, tao nói mày đó, nói xong rồi.” Tưởng Tiểu Quân dịch người nói: “Tao ngủ, mày thích làm gì thì làm.”

Tưởng Tiểu Quân thật sự ngủ.

Mục Hưng Hà không có chút tức giận nào, cậu tiếp tục nhìn Lâm Đông, vẫn luôn mỉm cười nhìn, mãi đến tận khi giấc ngủ trưa sắp kết thúc, lông mi Lâm Đông rung rung hai lần, tỏ vẻ sắp tỉnh lại, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại, cùng bốn người Lâm Đông rời giường, sau đó về đến nhà nằm dài trên giường, nghĩ đến Lâm Đông, ngủ cả buổi chiều.

Trong giấc mơ mơ thấy Lâm Đông, sau khi tỉnh lại trong lòng đắc ý, ngày nghỉ quốc khánh cuối cùng tâm trạng Mục Hưng Hà rất tốt đẹp, mãi cho đến khi khai giảng, Mục Hưng Hà cùng Lâm Đông Tưởng và Tiểu Quân đi học, buổi trưa ở trong nhà ăn của trường học ăn cơm trưa.

Mới từ nhà ăn đi ra, ba nữ sinh đi tới, ngăn cản đường đi của bọn họ, nữ sinh ở giữa có chút xấu hổ nói: “Lâm Đông, bạn có rảnh không?”

Lâm Đông rất thành thực mà nói: “Có.”

“Vậy mình có thể nói chuyện với bạn không.”

“Nói đi.”

Nữ sinh nhìn Mục Hưng Hà, rồi nhìn Tưởng Tiểu Quân, sau đó nhỏ giọng nói: “Mình có thể nói chuyện riêng với bạn không? Mình có chuyện rất quan trọng, đến sân thể dục nói đi.”

Được Nguyễn Tâm Bình dạy dỗ, Lâm Đông cực kỳ tôn trọng nữ sinh, nếu nữ sinh đã nói như vậy, vậy cậu gật đầu một cái nói: “Vậy cũng được.”

Sau đó Lâm Đông liền theo nữ sinh kia đi đến sân thể dục.

Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đứng ở ngoài sân thể dục.

Tưởng Tiểu Quân nói: “Lại là tỏ tình.”

Mục Hưng Hà nói: “Tao biết.”

Học sinh cấp hai và học sinh cấp ba thật sự có khác nhau rất lớn, học sinh cấp hai thầm mến đều xấu hổ viết thư, xấu hổ nữa thì viết thư tình nặc danh, nhưng cấp ba không giống như vậy, cấp ba lại trực tiếp tỏ tình, trực tiếp tỏ tình, không thể học tập cho giỏi sao?

Mục Hưng Hà lão đại mất hứng nhìn chằm chằm sân thể dục, nhìn chằm chặp nữ sinh đối diện Lâm Đông, người không biết còn tưởng rằng cậu yêu nữ sinh kia, kỳ thực cậu sợ nữ sinh kia chiếm tiện nghi của Lâm Đông, nhìn chăm chú mười phút, phát hiện Lâm Đông chẳng những không có ý định trở về, ngược lại cùng nữ sinh kia đi vòng quanh sân thể dục trò chuyện.

Tình huống này là thế nào?

Lâm Đông thích cô ta?

Mục Hưng Hà sững sờ, trong lòng hoảng loạn vừa vội vừa khổ.

Sau hai mươi phút, cuối cùng thì Lâm Đông cùng nữ sinh kia trở về, nữ sinh phất tay một cái với Lâm Đông, sau đó rời đi, Lâm Đông đi tới cạnh Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân nói: “Đi thôi, chúng ta trở về phòng học.”

Mục Hưng Hà đè lại các loại cảm xúc, giọng nói có chút cứng đờ hỏi: “Hai người tán gẫu cái gì thế?”

Lâm Đông nói: “Tán gẫu chuyện học tập tán gẫu chuyện lý tưởng.”

Mục Hưng Hà nghi hoặc mà hỏi: “Không phải cô ta tỏ tình với em à?”

Lâm Đông nói: “Đúng vậy mà.”

“Em đồng ý hả?”

“Không có.”

“Vậy sao hai người tán gẫu lâu như vậy?”

“Em khai sáng cho cô ấy.”

“Em thích cô ta?”

“Không có.”

“Không yêu thích thì em khai sáng cho cô ta làm gì? Còn hàn huyên lâu như vậy, người không biết còn tưởng rằng em sắp cùng cô ta nói chuyện yêu đương đấy.” Ngữ khí Mục Hưng Hà ai oán lại oan ức, hình như là bị đối xử bất công rất lớn, nói xong liền cảm thấy mình có lòng dạ hẹp hòi lại làm kiêu, bỏ lại Lâm Đông cùng Tưởng Tiểu Quân đi về hướng nhà vệ sinh.

Lâm Đông vô cùng nghi hoặc.

Tưởng Tiểu Quân cũng không nghĩ ra Mục Hưng Hà còn có bộ dạng không muốn người chó đều biết này.

Lâm Đông không hiểu hỏi: “Hưng Hà làm sao vậy?”

Tưởng Tiểu Quân suy nghĩ một chút, nói: “Buồn tè.”

Tưởng Tiểu Quân kéo Lâm Đông một chút nói: “Đi, chúng ta cũng đi vệ sinh đi.”

Đi vệ sinh xong, ba người lục tục trở lại phòng học, trong phòng học có thật nhiều học sinh không trở về nhà buổi trưa, túm năm tụm ba tán gẫu trò chuyện, vừa vào học kỳ sau là khoảng thời gian nhàn nhã nhất của toàn bộ cấp ba, trong phòng học tràn ngập bầu không khí sung sướng thoải mái.

Mục Hưng Hà có chút tức giận trong lòng, cậu cũng không biết mình tức cái gì, cũng không biết tại sao mình lại hẹp hòi như vậy, hơn nữa cậu hẹp hòi như vậy, Lâm Đông cũng không tới dỗ dành cậu, thực sự là quá đáng ghét.

Mỗi khi tâm tình của cậu có vấn đề, Lâm Đông đều sẽ đặc biệt săn sóc, lần này tại sao lại như vậy chứ, trong lòng cậu không cao hứng, nhìn dáng vẻ Lâm Đông ngồi ở trước bàn đọc sách sửa soạn sách vở, hộp bút, ôn hòa lại dễ nhìn, đột nhiên cậu lại cảm thấy được mình thật đặc biệt sĩ diện cãi láo.

Lâm Đông không phải chỉ khai sáng cho nữ sinh một chút thôi sao, có cái gì đâu, cậu là một Đại lão gia sĩ diện cãi láo cái gì, nhưng nếu bắt cậu phải chủ động nói chuyện với Lâm Đông, cậu cảm thấy ở thế hạ phong, nhưng không nói chuyện với Lâm Đông, sống còn khó chịu hơn chết.

Cậu ngồi ở ghế của mình, trong lòng ngứa ngáy, đột nhiên nhìn thấy trên bàn bạn cùng bàn có nửa viên phấn, cậu nói một tiếng với bạn cùng bàn rồi lấy đi, chia viên phấn thành một ít đinh nhỏ, ném về phía Lâm Đông một cái, không tới chỗ Lâm Đông, cái đinh phấn quá nhỏ rơi xuống đất.

Cậu lượm một cái đinh phấn hơi lớn, lại sợ ném làm đau Lâm Đông, cuối cùng vẫn là đổi cái nhỏ, dùng sức ném lên bàn của Lâm Đông, ném trúng làm cho bàn của Lâm Đông vang lên một tiếng “bộp”, rốt cục khiến cho Lâm Đông chú ý.

Trong lòng cậu vui vẻ, hai tay nhanh chóng cầm sách lên, xoay xoay người, để cho Lâm Đông một cái bóng lưng chăm chỉ học tập.

Lâm Đông: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.