Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 222: Chương 222: Múa rìu qua mắt thợ




Bị người đó phản bác, Triệu Nhã Nhi tức giận nói: “Không phải là tiện mồm nói đâu, lúc Diệp Tiên sư nói vô cùng nghiêm túc!”

“Ha ha ha ha!”

Lời nói ngây thơ của cô ấy khiến mọi người cười ấm lên, kèm theo đó còn là lời nói không hề kiêng dè của đám võ sĩ:

“Ôi trời ơi, cô nhóc này là ai vậy, cười chết tôi rồi“.

“Em gái à, thực ra anh là anh trai ruột thất lạc nhiều năm của em đấy, em có tin không?”

“Thật là một cô bé đáng yêu, Võ Thánh đã kết luận như vậy rồi mà vẫn kiên định tin tưởng tên Diệp Thành kia, không biết lúc nhìn thấy xác của tên kia thì cô ấy có còn tự tin được như thế nữa không“.

Đám người đang cười thì thấy lưới chớp trên đỉnh núi từ từ co chặt lại, những nơi nó lướt qua, cỏ cây núi đá đều biến thành bụi chứ đừng nói là người.

Hồng Đại Phúc và Hồ Hoa Hạo nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: “Thắng bại đã phân, Diệp Thành chết chắc rồi“.

Nghe thấy hai Võ Thánh nói như vậy, những võ sĩ khác đều tỏ vẻ “biết ngay là thế“. Chỉ có đám người trên thuyền Dương Lâm là thất hồn lạc phách, vô cùng đau đớn.

Dương Lâm thở dài đau buồn, ngồi bệt xuống thuyền, sắc mặt trắng bệch: “Không ngờ cho đến cuối cùng, nhà họ Tào chúng ra vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn này“.

Triệu Linh Nhi và Tôn Tiêu Tiêu đứng bên cạnh cũng khóc lóc đau đớn. Triệu Nhân Thanh vỗ vai cô ấy, nhưng chính bản thân ông ta cũng nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng hút thuốc.

So với họ thì tâm trạng Khổng Uyển Linh lại khá tốt. Tuy đang ở trước mặt đám người này nên không tiện cười ra tiếng, nhưng trong lòng cô ta vẫn đắc ý nghĩ:

“Tên Diệp Thành chết tiệt, cứ thích tỏ vẻ kiêu ngạo huyên hoang coi thường người khác cơ, giờ biết núi cao còn có núi cao hơn chưa?”

Sắc mặt Bạch Tiểu Huyên cũng rất phức tạp, không nói nổi nên lời, chỉ có Triệu Nhã Nhi vẫn nói rất kiên quyết: “Tôi không tin!”

Cô ấy nói rồi chạy nhanh đến bên thuyền, hét to: “Diệp Tiên sư! Anh không sao đúng không! Nếu nghe thấy lời tôi nói thì đáp một tiếng đi!”

Với hành động lỗ mãng của cô gái, đám người đều cười lạnh:

“Ngu xuẩn, dưới tia chớp khủng khiếp đó làm sao mà sống được?”

“Đáng tiếc cho tấm lòng si tình của cô ấy, e là tên Diệp Thành kia đã chết chẳng còn xương cốt rồi“.

“Hì hì, khi nào Cừu Võ Thánh xuống dưới, thấy con nhóc đang kêu gào ầm ĩ này liệu có đánh cho một chưởng không?”

“......”

Nghe đám người xung quanh bàn tán xôn xao, ngay cả Lam Thải Nhi cũng thấy ủ rũ đau buồn, chỉ có Triệu Nhã Nhi vẫn tiếp tục hét.

Hồ Hoa Hạo thấy vậy thì nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Cô nhóc à, tôi và Hồng bang chủ đã nói rồi, thắng bại đã phân. Cô làm loạn như thế nghĩa là không tin vào phán đoán của chúng tôi sao?”

Hồ Hoa Hạo hận Diệp Thành thấu xương. Con gái và cháu trai của ông ta đều vì Diệp Thành mà chết. Nhưng ông ta cũng biết bản thân không phải là đối thủ của Diệp Thành, thế nên vẫn luôn chần chừ không báo thù.

Nhưng Cừu Lăng Vân đột ngột xuất hiện, Diệp Thành chết rồi, ông ta cũng không ngại thuận tiện xử lý luôn đệ tử và người phụ nữ của Diệp Thành!

Nghe Võ Thánh nói vậy, Triệu Nhân Thanh vội đi lên bịt miệng con gái lại, xin lỗi liên hồi, nhưng Triệu Nhã Nhi vẫn tiếp tục không ngừng giãy giụa, nói rất mạnh mẽ: “Diệp Tiên sư sẽ không thua, anh ấy đã đồng ý với tôi rồi!”

Hồ Hoa Hạo hừ lạnh một tiếng, giận dữ quát: “Đủ rồi! Con nhóc không biết điều này, tôi đã nói rồi, dưới lưới chớp khủng khiếp như vậy, đừng nói là thắng, tên Diệp Thành đó muốn thoát khỏi cũng là chuyện viển vông!”

“Cô không tôn trọng bề trên, hôm nay tôi phải...”

Ông ta còn chưa nói xong thì một luồng sáng xanh đột nhiên sượt qua đỉnh núi, đồng thời cái lưới điện bị vây như cái lồng chim kia lại bị xẻ làm đôi!

Sau đó, một người tóc tai rối tung nhảy thẳng từ trên đỉnh núi xuống, liên tiếp giẫm mấy tảng đá trên sườn để mượn lực, sau đó mới chật vật dừng trên mặt nước, quỳ một gối xuống.

Mọi người ồn ào hết lên, thì ra người trông chật vật vô cùng này chính là Võ Thánh Cừu Lăng Vân vừa được mọi người tâng bốc đến tận mây xanh!

Cừu Lăng Vân quỳ một gối xuống mặt nước, thở dốc mấy hơi rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay, hay cho một Nguyên Thủy Thần Kiếm, hay cho một Diệp Tiên sư!”

Lúc này Diệp Thành mới từ từ nhảy xuống từ không trung. So với Cừu Võ Thánh thì trông anh chẳng hề bị thương chút nào, quần áo thậm chí còn chẳng bẩn lấy một chút.

Đám người vô cùng kinh ngạc. Vốn trong suy đoán của họ, Cừu Võ Thánh sẽ áp chế Diệp Thành, nhưng giờ xem ra tình hình lại hoàn toàn ngược lại.

Trong đó người kinh hãi nhất chính là Hồ Hoa Hạo. Ông ta vừa mới định tìm cớ giết Triệu Nhã Nhi, giờ liền thấy may mắn vì mình chưa kịp ra tay, nếu không khi Diệp Thành chiến thắng trở về không phải sẽ giết cả nhà họ Hồ đầu tiên hay sao?

Thấy Diệp Thành xuất hiện mà chẳng hề bị thương, người vui vẻ nhất chính là đám Dương Lâm. Triệu Nhã Nhi thì vui vẻ vỗ tay cười nói: “Diệp Tiên sư, quả nhiên anh không sao“.

Cô ấy vừa dứt lời, đám võ sĩ vừa mở mồm châm chọc kia liền thấy mặt bỏng rát. Không ngờ một đám cùng phân tích chiến cục, phân tích cả hồi lâu mà lại không bằng một cô gái.

Cừu Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, quát to: “Đừng có nghĩ là mình đã thắng!”

Nói rồi hai ngón tay lão gõ nhẹ, hàng ngàn hàng vạn giọt nước bay lên rồi bắn ra bốn phương tám hướng. Hiển nhiên là lúc này Cừu Lăng Vân không còn để ý lão ra tay sẽ khiến bao nhiêu người bị thương, hoặc là nói bị thương cũng được, chỉ cần khiến tên họ Diệp này bị phân tâm là lão sẽ nhân cơ hội tấn công!

Nghĩ thì rất hay, nhưng...

Diệp Thành cười lạnh, nói: “Múa rìu qua mắt thợ“.

Nói rồi tất cả những giọt nước bay ra đều đứng im bất động giữa không trung. Đây chính là sức mạnh của Hải Hoàng, tất cả những nơi có máu có nước, không gì Hải Hoàng không làm được!

Cừu Lăng Vân dùng chân khí điều khiển nước trước mặt Diệp Thành hiển nhiên là đang múa rìu qua mắt thợ!

Lúc này, Diệp Thành chỉ cần dùng một ý nghĩ là đã dừng hết tất cả những giọt nước bay ra lại, sau đó theo sự khống chế của anh, chúng đều bay về chỗ Cừu Lăng Vân.

“A!”

Lúc này sắc mặt Cừu Lăng Vân thay đổi rõ ràng, lão không ngờ tên nhóc trước mắt này lại có sức mạnh mạnh mẽ đến vậy. Nhất thời không để ý, những giọt nước cuồn cuộn kia đã bao phủ tới như cơn mưa rào, hơn nữa chúng đều cứng rắn vô cùng, đủ để xuyên thủng sắt thép!

Cừu Lăng Vân vội vàng dùng Bôn Lôi Chưởng, muốn dùng Bôn Lôi Chưởng để đánh nát những giọt nước kia. Nhưng Diệp Thành đã chỉ ngón tay, những giọt nước đó lại hấp thu linh khí từ sông Thương Lan, biến thành lưỡi dao sắc bén trong suốt dài ba tấc!

Ngưng tụ thành lưỡi dao là chuyện dễ như bỡn đối với thân thể Hải Hoàng Lưu Ly như Diệp Thành, nhưng đối với người khác thì đây là điều vô cùng khủng khiếp.

Hồng Đại Phúc liên tiếp lui về sau, trợn to mắt nói: “Có thể dùng nội lực một cách hoàn mỹ tinh tế như vậy, chẳng lẽ cậu ta là...Thần Cảnh?”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.