Tiên Hồng Lộ

Chương 197: Q.3 - Chương 197: Chuẩn bị cho Trúc Cơ






Mấy gã tu sĩ đứng ở trước cửa Tiên Hồng Y Quán nhìn lên bảng hiệu bàn luận. Dẫn tới Dương Phàm hắn rơi vào trầm tư suy nghĩ.

- Hừ! Bảng hiệu này ẩn chứa đạo lý đại đạo độc đáo. Đâu phải ai ai cùng có thể thành công ngộ đạo?

Từ phía sau hai gã tu sĩ này đi tới một thiếu niên, tuổi tác chừng mười bốn mười lăm tuổi

- Ngươi là ai?

Hai gã tu sĩ nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện người tới là một tu sĩ còn rất trẻ, nhưng tu vi của đối phương lại cao hơn bọn hắn.

- Ta là học đồ của Tiên Hồng Y Quán.

Thiếu niên với giọng điệu cực kỳ bình thản nói.

- Học đồ?

Hai gã tu sĩ có chút khó có thể tin, Thương Vân mới mười bốn mười lăm tuổi, liền có được tu vi Luyện Khí đại viên mãn. Thiên phú như thế cho dù đặt ở trong bất cứ thế lực nào cũng là tân tú thiên tài của thế hệ mới.

- Xin... xin hỏi, bảng hiệu này thật sự có thể giúp người ta ngộ đạo sao? Chúng ta là nghe tiếng mà đến.

Trong đó một gã tu sĩ ấp a ấp úng nói. Thương Vân thoáng dịu giọng, nói:

- Có thể! Nhưng chỉ có số rất ít người có ngộ tính mới có thể từ trong đó thu được đột phá, hạng người bình thường thì chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Hai gà tu sĩ này vừa nghe lời ấy, sắc mặt lập tức càng thêm ủ rủ.

- Thần y đại nhân! Ngài ra đây à?

Thương Vân xoay chuyển ánh mắt đột nhiên nhìn thấy Dương Phàm đứng ở cửa hơi thoáng ngạc nhiên, vui mừng chào hỏi.

"Thần y đại nhân?"

Hai gã tu sĩ nhìn theo ánh mắt Thương Vân trong lòng vô cùng rung động. Thần y đại nhân chẳng lẽ là chủ nhân của Tiên Hồng Y Quán, thần y truyền kỳ thứ nhất kinh đô. Lập tức, hai gã tu sĩ này vô cùng kích động, vội vàng tiến lên thi lễ:

- Bái kiến thần y!

- Không cần đa lễ.

Dương Phàm mĩm cười tò mò hỏi:

- Hai người các ngươi đến nơi này, chỉ vì bảng hiệu trên đỉnh đầu kia sao?

Hai gã tu sĩ mặt đỏ lên, trong đó một người đáp:

- Chúng ta cách kinh đô có ngàn dặm xa cố ý đến đây chiêm ngưỡng bảng hiệu này.

- Nhưng... chúng ta chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được bảng hiệu này thần bí bất phàm nhưng không thể từ trong đó ngộ đạo đột phá bình cảnh hiện tại như lời người ta đồn đãi.

Ánh mắt gã tu sĩ có vẻ ảm đạm nói.

Dương Phàm nói:

- Ngộ đạo là chuyện nước chảy thành sông, không thể miễn cưỡng! Hơn nữa đối với ngộ tính của bản thân có yêu cầu rất lớn.

- Tạ ơn thần y chỉ điểm.

Hai người cúi đầu nói lời cảm tạ không vì thần y trước mắt tuổi còn trẻ, mà có lòng khinh thị chút nào.

- Từng có một người ở trước cửa y quán của ta, ngộ đạo suốt một tháng, tu vi tiến triển cực nhanh, lúc này có lẽ đã bước vào hàng ngũ tu sĩ bậc cao rồi

Dương Phàm khẽ thở dài, trên mặt có vài tia phức tạp.

Tu sĩ bậc cao?

Hai gã tu sĩ lập tức bị chấn động, đối với bảng hiệu treo trên Tiên Hồng Y Quán nảy sinh vô hạn lòng ngưỡng mộ.

- Vậy xin hỏi: chữ trên bảng hiệu là do người nào viết ra?

Một gã tu sĩ trong đó tò mò hỏi.

- Từ một vị kỳ nhân có một không hai viết ra, người ấy cảnh giới rất cao. Là cao nhân ẩn thế chân chính!

Dương Phàm lừa dối lần nữa mặt không đổi sắc.

Kỳ nhân có một không hai! Cao nhân ẩn thế! Hai người này lập tức sinh lòng kính sợ. Có thể tưởng tượng cao nhân viết ra bảng hiệu này khẳng định là tu sĩ bậc cao, thậm chí còn là lão quái Nguyên Anh Kỳ trong truyền thuyết.

Dừng lại một lát, hai người này hoàn toàn không thu được gì nhưng là bọn họ lại chiếm được một tin tức chấn động. Có thể tưởng tượng, không cần tới vài ngày truyền thuyết có liên quan tới bảng hiệu Tiên Hồng Y Quán sẽ loan truyền khắp kinh đô.

- Nhiệm vụ công bố rồi sao?

Dương Phàm mĩm cười nhìn phía Thương Vân hỏi.

- Một đồng tiền, đã tuyên bố.

Thương Vân hơi lấy làm lạ không kìm nổi hỏi:

- Thực sẽ có người tiếp nhận nhiệm vụ với giải thưởng như vậy sao?

- CÓ.

Dương Phàm bình tĩnh nói:

- Nếu ngươi thật hiếu kỳ, hiện tại có thể quay lại Ám Huyết Vương Triều, nhìn lại xem tình hình thế nào.

- Thật sự có người tiếp nhận?

Thương Vân có vẻ không tin, đơn giản cũng không vào y quán, lập tức quay ngược trở lại Ám Huyết Vương Triều. Dương Phàm cười tủm tỉm nhìn hắn rời đi, đi đến trước cửa Tiên Hồng Y Quán ngẩng đầu chăm chú nhìn những nét chữ cổ triện trên tấm bảng hiệu kia.

"Bảng hiệu này rốt cuộc có nên tồn tại ở thế gian này hay không?"

Dương Phàm chăm chú nhìn bảng hiệu có chút do dự. Không thể phủ nhận, tồn tại của bảng hiệu này khiến cho "Tiên Hồng Y Quán" vang danh khắp nơi, hấp dẫn càng ngày càng nhiều tu sĩ giúp hắn thu được linh thạch cuồn cuộn không ngừng. Đồng thời, tên tuổi thần y cũng uy chấn đất kinh đô này. Tuy nhiên, sự tồn tại của bảng hiệu này, cũng không có tác dụng tốt, nó có thể làm cho người có ngộ tính ngộ đạo.

Nếu người nọ là bằng hữu của mình cũng thôi không có gì nhưng nếu là địch nhân thì sao?

Vô Song chính là một ví dụ, người này ngộ tính quả thực khó có thể tưởng tượng. Chỉ dựa vào mấy chữ đó liền sinh ra bay vọt về chất.

"Là đúng hay sai?"

Ánh mắt Dương Phàm dần dần mờ mịt cả lên, ngắm nhìn mấy chữ do chính mình viết ra. Ngay đúng lúc ấy hắn tiến vào cảnh giới vô thượng Thiên Nhân Mô Thức suy diễn ra một số huyền ảo cùng đạo lý đại đạo trong Tiên Hồng Quyết. Một số huyền ảo trong đó ngay cả chính hắn đều chỉ là cái hiểu cái không, thậm chí là một đám hỗn độn mơ hồ.

"Nếu người khác có thể từ trong đó ngộ đạo còn ta có nhờ vậy mà lĩnh ngộ được cái gì không đây?"

Ánh mắt Dương Phàm sáng lên, tinh khí thần toàn thân bị mấy chữ cổ triện kia hấp dẫn, trong cơ thể Tiên Hồng Quyết cứ tự nhiên như thế mà vận hành trong vô tình thoát khỏi tuyến đường thường ngày. Thời gian từng chút từng chút chuyển dời đến cuối cùng trong ánh mắt Dương Phàm chỉ còn lại có mấy chữ trên bảng hiệu đó. Hắn chỉ cảm thấy linh khí của Tiên Hồng Quyết trong cơ thể thông thoáng trước nay chưa từng có, mơ hồ như có dấu hiệu đột phá. Đối với bản chất của lực lượng, có lĩnh ngộ từng bước một.

Đủ loại pháp quyết của Tiên Hồng Quyết, độc thuật Khô Tịch Thiên Lý... giờ phút này đều hiện rõ trong đầu Dương Phàm. Thật lâu sau. Dương Phàm thở nhẹ một hơi khí tức trên người đã xảy ra một ít biến hóa không rõ ràng.

Thì ra thông qua lần này lĩnh ngộ với bảng hiệu, hắn hiểu biết về Tiên Hồng Quyết có điều tăng cao, đặc biệt là các loại thần thông pháp thuật. Ngay cả độc thuật Khô Tịch Thiên Lý khó tu luvện nhất hắn cũng thu được thành tựu. Tu vi tăng lên tuy rằng không lớn nhưng là thẳng tới gần Ngưng Thần đại viên mãn.

Ngộ đạo, dưới tình hình chung sẽ không tăng lên pháp lực của tu sĩ mà là tăng lên cấp độ linh hồn.

Bởi vì pháp lực là kết quả do thời gian tích lũy.

Dương Phàm đoán rằng Vô Song giờ phút này chính là ý cảnh rất cao, đứng ở một trình độ rất cao nhưng tu vi chân chính hẳn là không có đạt tới trình độ của tu sĩ bậc cao, tối thiểu trong khoảng thời gian ngắn là như thế. Tuy nhiên có một điều có thể khẳng định, trong vòng một hai năm tới. Vô Song nhất định có thể chân chính đạt tới trinh độ võ tu bậc cao.

- Thần y đại nhân!

Một giọng nói run run truyền đến.

Dương Phàm nhìn lại, đúng là Thương Vân.

Giờ phút này, vẻ mặt Thương Vân đầy hồi hộp cùng hưng phấn. nói:

- Thần y đại nhân! Nhiệm vụ đã được người ta tiếp nhận rồi. Mà lại hoàn thành rồi.

- Ha ha!

Dương Phàm cười thần bí:

- Lỗ thần y đã chết, việc này cũng chấm dứt!

Ngươi cùng không cần hỏi nhiều.

- Dạ. đại nhân!

Thương Vân hiểu rằng, có một số việc Dương Phàm không cho mình biết.

- Đúng rồi, ngươi tới y quán cũng một thời gian rồi, nhưng có học được chút gì không?

Dương Phàm hỏi.

- Thời gian rãnh rỗi, ta đã học thuộc tất cả tên dược liệu và linh đan. Khi đại phu khám bệnh cho người ta, ta cẩn thận lắng nghe còn thường xuyên thỉnh giáo ông ấy. Hiện tại. bệnh bình thường miễn cưỡng có thể ứng phó được.

Thương Vân đáp.

Dương Phàm nghe vậy, không khỏi biến sắc. Mới có bao nhiêu ngày, không ngờ Thương Vân có thể xem bệnh điều này thật có hơi khó tin. Thương Vân bản thân thiên phú thật tốt cộng thêm khắc khổ nghiên cứu cùng chăm chỉ, đích xác so với thường nhân tiến bộ hơn nhiều lắm.

- ở đây có một bộ công pháp trị liệu, ngươi cầm lấy tu luyện, trước học nhập môn thử xem.

Dương Phàm trầm ngâm một lúc rồi nói, đồng thời lấy ra một ngọc giản đưa cho Thương Vân. Ngọc giản này đương nhiên là lấy từ Lỗ thần y. Theo Lỗ thẩn y nơi đó lấy được chiến lợi phẩm không chỉ có giới hạn trong linh thạch, pháp bảo, tài liệu, còn có số tài phú tri thức quý báu đó chính là những ngọc giản.

- Đa tạ Dược Sư!

Thương Vân hưng phấn tiếp nhận ngọc giản, tuy rằng chỉ là một bộ công pháp cấp nhập môn. Giờ phút này sau khi biết được thiên phú của Thương Vân cùng tính tình khắc khổ cố gắng của hắn. Dương Phàm cũng không khỏi coi trọng Thương Vân người học đồ trong y quán này thêm vài phần, thậm chí đang cân nhắc có nên hay không thu hắn làm đệ tử ký danh. Vào lúc ban đêm, Dương Phàm ở trong không gian tầng năm y quán tu luyện.

Bởi vì vừa mới ngộ đạo, đối với hiểu biết về ý cảnh của Tiên Hồng Quyết có điều tăng lên cho nên hắn lập tức bắt đầu tu luyện nội dung trong Ngưng Thần Thiên. Giờ phút này, hắn còn có thể nhìn thấy một ít nội dung trong Trúc Cơ Thiên, dưới kết hợp hai thứ tu vi tăng lên thần tốc.

Ngày hôm sau, Dương Phàm mở to mắt trong miệng phun ra một dòng khí màu xanh mờ nhạt lan tỏa ra khắp tầng năm y quán sau đó từng chút từng chút lan tràn xuống lầu bốn, lầu ba, thoang thoảng có một mùi hương thơm kỳ dị bao phủ khắp cả Tiên Hồng Y Quán.

Tâm tình Dương Phàm vô cùng thư thái, chỉ một đêm công phu như vậy, rốt cục hắn đã bước vào cảnh giới Ngưng Thần đại viên mãn.

Ngưng Thần đại viên mãn!

Hiện tại hắn phải lo lắng chỉ có một chuyện: đó chính là Trúc Cơ.

Trúc Cơ! Dương Phàm thở dài một hơi, không ngờ ngày này cũng tới rất nhanh như vậy.

- Hình như ngày mai chính là ngày bán đấu giá Trúc Cơ đan.

Dương Phàm trầm ngâm một lúc rồi lẩm bầm nói.

Trúc Cơ đan, rốt cuộc mình có nên đi tranh đoạt hay không. Phải biết rằng bán đấu giá Trúc Cơ đan lần này, các thế lực lớn ở kinh đô như hổ rình mồi, một minh hắn thế đơn lực bạc, chỉ sợ có chút khó khăn.

"Dù sao ta đã có Hóa Linh Thảo tài liệu luyện chế Trúc Cơ đan, không bằng chuẩn bị luyện chế Trúc Cơ đan. Ta cũng có thể thử nghiệm luyện chế xem sao." Dương Phàm thầm nghĩ.

Tuy rằng luyện chế Trúc Cơ đan tương đối khó, không phải Luyện Đan Sư cấp đại sư thì không dám luyện chế. Tuy nhiên Dương Phàm đặc biệt có pháp quvết luyện đan của Luyện Đan Thiên trong Tiên Hồng Quyết, có thể gia tăng xác xuất thành công cùng tốc độ thật lớn.

Từ Vụ Liễu trấn đến kinh đô, Dương Phàm đã luyện chế không ít đan dược, thủ pháp cũng dần thành thục, xác xuất luyện đan thành công so với Luyện Đan Sư bình thường phải cao hơn rất nhiều.

"Ta hiện tại tuy rằng không có Trúc Cơ chân hỏa hoặc là mạch chi hỏa nhưng ta còn có thứ giống như vậy!" Dương Phàm nghĩ đến thứ đó mắt liền sáng lên.

Đúng vậy! Là u Minh Ma Diễm!

u Minh Ma Diễm cấp bậc tuyệt đối không thấp cho dù so sánh với Trúc Cơ chân hỏa của tu sĩ Trúc Cơ cũng không yếu kém chút nào.

"Không biết ma diễm này có thể dùng cho luyện đan được hay không?"

Dương Phàm lộ vẻ mặt suy tư. Sau đó, hắn liền viết một cái danh sách đưa cho Thương Vân không ít linh thạch, bảo hắn đi mua một số tài liệu. Luyện chế Trúc Cơ đan cần rất nhiều tài liệu. Trên thực tế, Lỗ thần y đã góp nhặt hơn phân nửa, Dương Phàm tự mình có một chút hiện tại còn thiếu một vài món. Đợi Thương Vân rời đi, Dương Phàm dặn dò Dược Sư cùng học đồ trong y quán, mình hôm nay bế quan luyện đan không xem bệnh.

Sau khi trận pháp cấm chế đều mở ra. Dương Phàm lấy ra đỉnh đan lô màu đồng đen, thêm vào một chút than đá tinh luyện. Cũng cho tài liệu vào trong vạc. Trong phút chốc, trong tay hắn phun ra một đám hỏa diễm âm u, chỗ trung tâm của nó có một chút u quang, lúc sáng lúc tối

Dùng ma diễm luyện đan, đây là một ý tưởng thử nghiệm của Dương Phàm lần này. Bản thân hắn có phép quyết luyện đan rất cao minh, có thể gia tăng thật lớn xác xuất luyện đan thành công.

Nếu tu luvện đến đỉnh cao có thể làm cho dược lực của linh đan tăng lên gấp đôi có thể nói là nghịch thiên. Mặc dù giờ phút này, đan dược do Dương Phàm luyện chế ra so với cùng một đẳng cấp hiệu quả đã tốt hơn hai ba phần. Trúc Cơ đan ở trong giới Luyện Đan Sư bậc thấp là một loại linh đan rất khó luyện chế, tài liệu tiêu hao cũng rất quý giá, thường thường không có cơ hội để Luyện Đan Sư luyện chế lại lần thứ hai.

Dương Phàm ở phương diện pháp quyết tài liệu không có vấn đề còn thiếu chính là lửa tốt để đốt lò luyện đan. Nghĩ tới nghĩ lui, dường như hắn chỉ có thể lựa chọn U Minh Ma Diễm thử nghiệm một chút. Nhìn ánh lửa phun vào trong đan lô, hỏa diễm u ám trong tay Dương Phàm bắn ra một đoàn ô quang, nhập vào trong đó. Hắn không dám trực tiếp dùng u Minh Ma Diễm tiếp xúc với đan lô, sợ đan lò này không chịu nổi sức nóng.

"Ông!"

Đoàn ô quang kia vừa chạm vào than đá tinh luyện tỏa ra ngọn lửa, lập tức bùng cháy mãnh liệt bao phủ một nửa đỉnh lô. Thoáng chốc, lò luyện đan màu đồng đen dần đỏ lên lấy mắt thường có thể thấy được, cuối cùng đạt tới trình độ lửa đỏ chói mắt, tỏa ra cực nóng khiến nhiệt độ trong phòng cấp tốc tăng lên. Thấy tình hình này, Dương Phàm rất mừng rỡ, xem ra đẳng cấp của ma diễm không thấp có thể tăng lớn sức lửa đốt lò luyện đan. Ước chừng một lúc lâu sau hơi sáng mờ bốc lên mùi thơm dễ chịu hợp lòng người, một lò Tẩy Tủy Đan đã luyện thành.

"Tốc độ thật nhanh!"

Dương Phàm vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Trước đây hắn luyện một lò Tẩy Tủy Đan ước chừng phải tốn thời gian nửa ngày, hiện tại chỉ một canh giờ đã luyện chế xong, tốc độ nhanh hon gấp mấy lần. Có ma diễm phụ trợ, hiệu suất của luyện đan này phải tốt hơn rất nhiều so với địa mạch chi hỏa. Đương nhiên, không thể thiếu phần của pháp môn luyện đan độc môn của Dương Phàm. Mang trong lòng tâm lý chờ mong, Dương Phàm khai lô kiểm tra, phát hiện có ba viên phế đan, sáu viên đan dược phẩm chất thấp còn lại mười một viên phẩm chất tốt

"Tốc độ thì nhanh hơn rất nhiều, nhưng xác xuất thành công luyện đan lại có điều giảm xuống."

Dương Phàm cau mày. Tốc độ tăng lên vài lần nhưng là xác xuất thành công luyện đan cùng phẩm chất khó tránh khỏi giảm chậm lại không ít. Có lẽ là ta khống chế hỏa hầu của ma diễm còn chưa đủ. Dương Phàm ngẫm nghĩ một hồi rồi lại luyện chế mấy loại đan dược khác. Đối với dung nhập ma diễm có hơi điều chỉnh lại. Trải qua một hồi thử nghiệm, sau hai ba canh giờ Dương Phàm thở nhẹ một hơi: "Xác xuất thành công có điều tăng cao nhưng phẩm chất của đan dược vẫn như cũ tăng lên không được"

Dương Phàm luyện chế ra đan dược thấp kém, bình thường sẽ không lấy ra sử dụng. Nhiều lắm là thường cho học đồ trong y quán. Đan dược thấp kém thường có hàm chứa tác dụng phụ nhất định, hiệu quả cũng kém hơn vài phần.

"Xem ra chỉ có thể xem xét cho chậm lại tốc độ một chút!" Dương Phàm trầm ngâm một lát lại bắt đầu thử nghiệm. Luyện chế đan dược nhất định không được nôn nóng, có đôi khi cần điều tiết giảm chậm độ nóng. Kết quả trong một lò đan dược tiếp theo, Dương Phàm phát hiện phẩm chất có điều tăng lên, trong hai mươi viên linh đan đã có được mười sáu viên phẩm chất tốt, ở không ngừng nghiên cứu và thăm dò, kỹ thuật luyện đan của Dương Phàm có điều tăng lên, đã có lĩnh hội tiến một bước đối với quyền tâm đắc luyện đan của tu sĩ Ngưng Thần Kỳ họ Liễu ở Dược Vương Các, ở thời điểm Dương Phàm luyện đan. Tiên Hồng Y Quán vẫn vận hành đâu vào đấy, Dược Sư, đại phu, học đồ, tiên sinh Phòng thu chi, chưởng quầy, đều hoàn thành bổn phận công tác của mình. Mỗi ngày Tiên Hồng Y Quán đều phải tiếp đón khách nhân đếm không hết trong đó còn bao gồm một ít người tu tiên. Dược Sư trong Y quán không đủ, từng mở rộng tuyển chọn thêm hai lần. Nhưng những lúc bận rộn vẫn như cũ có chút sứt đầu mẻ trán.

Buổi chiều cùng ngày, người đến y quán xem bệnh vẫn như trước không ít.

- Các vị khách quan đi thong thả!

Học đồ của Y quán khách sáo đưa tiễn tiếp đón người bệnh.

- Vị lão nhân gia này! Ta đỡ ngài lên lầu!

Giờ phút này Tiên Hồng Y Quán, riêng học đồ đã có hai mươi người, dưới yêu cầu của Dược Sư Lục Hồng, đối với khách nhân cực kỳ khách sáo và cung kính, bất kể đối phương có thân phận gì.

- Mời hai vị nữ khách quan!

Ánh mắt gã học đồ đột nhiên ngẩn ngơ cả người giống như mất hồn. Phía trước đang đi đến là hai thiếu nữ khí chất thanh nhã, trong đó một nữ tử trang phục cao nhã hoa lệ xinh đẹp như hoa. mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất cao nhã quý phái.

Vị nữ tử kia lại cực kỳ thần bí. Giống như tiên tử hạ phàm: xiêm y màu xanh nhạt không nhiễm một hạt bụi mái tóc đen buông rủ tự nhiên, nhẹ nhàng phất phới trong gió. Chỉ có điều là trên gương mặt của hình dáng hoàn mỹ đó lại bị che một lớp sa màu trắng như ẩn như hiện làm cho người ta sinh ra vô hạn suy nghĩ viễn vông. Theo bước sen của nàng đi đến từng làn hương hoa thiên nhiên tinh khiết tỏa ra, mùi thơm tươi mát dần lan khắp y quán, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái giống như đi vào hoa viên xinh đẹp tươi mát buổi sáng sớm.

Thấy được rõ nhất vẫn là đôi mắt linh động trong sáng như hoa lan, điềm đạm như nước dường như nở rộ vô hạn ý xuân làm cho người ta không tự kìm chế được sinh ra ý muốn thân cận. Nhìn đến thiếu nữ cao nhã quý phái kia, gã học đồ chỉ thấy trước mắt sáng ngời, có một loại thể nghiệm kinh sợ vì sắc đẹp của nàng.

Sau đó, khi ánh mắt hắn tiếp xúc nữ tử che mặt thần bí kia, mặc dù không có nhìn thấy chân chính dung mạo của nàng, nhưng cả người hắn gần như đã đánh mất hồn phách, mà lại không mảy may nảy sinh ra chút lòng khinh nhờn.

Cuối cùng gã học đồ phản ứng lại, vội vàng khom người đón chào:

- Mời nhị vị khách quý lên lầu hai!

- Lầu hai?

Vị nữ tử áo trắng cao quý mĩm cười:

- Không, chúng ta ít nhất phải lên lầu ba.

- Đúng rồi! Đúng rồi!

Gã học đồ này thầm hận mình ngu ngốc, hai vị nữ tử trước mắt có một khí chất tuyệt nhiên không giống người thế tục, trong đó một vị càng giống như tiên nữ hạ phàm, rõ ràng không phải là phàm nhân. Hơn phân nửa là người tu Tiên.

- Tiểu nhàn đáng đánh đòn! Xin dẫn đường cho hai vị khách quý!

Gã học đồ dùng vẻ mặt ân cần ở phía trước khai lộ dẫn đường cho hai vị nữ khách quan. Không lâu sau gã học đồ đưa hai nàng lên lầu ba Tiên Hồng Y Quán. Nơi này là chỗ chuyên chữa bệnh chữa thương cho người tu tiên. Lúc này có thể nhìn thấy bóng dáng mười mấy người tu tiên.

- ồ? Đây không phải là Lâm tiểu thư sao?

Trong đó một người tu tiên kinh ngạc kêu lên.

- Đại tiểu thư của Kinh đô Lâm gia.

Kinh đô Tu Tiên giới chỉ có một số người như vậy, ở thời gian lâu, người có chút danh tiếng khó tránh khỏi bị người ta biết mặt. Thì ra thiếu nữ áo trắng này chính là Lâm Vũ tiểu thư của Kinh đô Lâm gia. Mà Tiểu sư muội bên cạnh nàng. tự nhiên chính là Vân Vũ Tịch đối tượng ước hội Dương Phàm đến kinh đô. Lâm Vũ cười hướng vài người tu tiên quen biết chào hỏi.

- Lâm tiểu thư! VỊ tiên tử bên cạnh này là ai?

Vài vị tu tiên người bản địa kinh đô vô cùng tò mò nói. Trong ánh mắt nhìn về phía Vân tiên tử, lộ ra vài phần cực nóng. Trong lúc nhất thời lầu ba y quán rơi vào cảnh tĩnh mịch, ngay cả những đại phu đang xem bệnh, người bệnh, học đồ đều đưa mắt nhìn.

- Nàng là...

Lâm Vũ do dự nói lập tức lại chuyển sang hướng khác, cười dài nói:

- Nàng là tiên tử bị biếm xuống trần gian, các ngươi là hạng người bình thường, sao có thể biết được danh hiệu của nàng!

Vừa nghe lời ấy, mấy người này lại lộ vẻ bán tín bán nghi, một người trong đó hỏi:

- Vậy chúng ta phải xưng hô với nàng như thế nào mới đúng.

Lâm Vũ thấy tình cảnh như vậy, trên mặt đầy ý cười.

- Sư tỷ...

Vân Vũ Tịch khẽ kêu một tiếng, hơi có dáng vẻ của cô gái nhỏ. Giọng nói đó êm dịu như tiếng suối reo, nhẹ như tiếng gió thổi như cỏ nhỏ nẩy mầm làm cho người ta mơ màng tưởng như vạn vật trong thiên nhiên. Mọi người tại đây lập tức nhìn đến ngây người.

Thật lâu sau, Lục dược sư đầu tiên phản ứng lại. nói:

- Ta xem nhị vị khách quý khí sắc thật tốt Không giống người có bệnh, không biết đến y quán ta có chuyện gì?

Vân Vũ Tịch vừa định lên tiếng, lại bị Lâm Vũ giành trước:

- Vị sư muội ta này tinh thông y thuật, xuất thân từ Dược Tiên cốc. Nghe nói Tiên Hồng Y Quán là của Dược Sư truyền kỳ thứ nhất kinh đô, nên đặc biệt đến gặp mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.