Tiên Ma Biến

Chương 31: Q.7 - Chương 31: Hầm canh và nghĩ đến việc giết người




Bên ngoài đã là mùa hè nóng bức, nhưng trong hang động này lại không cảm thấy được một chút nóng nực, ngược lại còn hơi lạnh lẽo.

Chỉ trong nháy mắt, những con chuột nước kia đã chạy mất không còn tung tích, khiến cho hang động này trông sạch sẽ hơn.

Dọc theo mặt đất bằng phẳng tiến vào bên trong vài chục bước, Lâm Tịch thấy trên mặt đất có rất nhiều đấu vết đục đá, hắn nhất thời hiểu được mặt đất bằng phẳng này không phải do thiên nhiên tạo thành, mà vì các công nhân muốn việc vận chuyển đá dễ dàng hơn nên mới kiến tạo như vậy.

Đi thêm mấy bước tới phía trước, cảnh vật bỗng sáng sủa hơn, Lâm Tịch có cảm tưởng như mình đã tiến vào một đại điện trống trải. Trong vô số gạch đá vụn, có những khối đá đã được tạc thành hình dáng bên ngoài, có vài tảng đá hình thù rất kỳ lạ.

Trong hang động lớn này có rất nhiều viên gỗ hình tròn, bề mặt sáng bóng trơn trượt, còn chưa bị mục, Lâm Tịch biết đây là những viên gỗ dùng để lót bên dưới, sau đó đặt một miếng gỗ dài lên trên, dùng để vận chuyển đá ra ngoài.

Nhìn về một nơi bên tay trái cách đấy không xa, hắn liền nhìn thấy một gian phòng đá của các công nhân.

Lâm Tịch đi vào gian phòng đá này, lập tức nhìn thấy bên trong rất lộn xộn, nhưng còn có mấy bếp lò cũ kỹ, hiển nhiên những người khai thác đá đã ở lại nhiều ngày và nấu ăn ngay bên trong.

Đến khi bước vào gian phòng đá thứ hai, Lâm Tịch không nhịn được hơi mỉm cười.

Một cái bình gốm.

Bên cạnh bếp lò cũ kỹ, có một bình gốm màu đen, phần miệng bị vỡ một phần. Bình gốm này bị phủ đầy bụi, nhưng ngoại trừ miệng gốm đã bị hư ra, các phần còn lại đều nguyên vẹn.

- Cái bình này xem như là cổ vật rồi...nếu là ở thế giới kia, mình mà dùng cái này để nấu đồ ăn, bảo đảm sẽ có người nói thật xa xỉ.

Lâm Tịch khẽ cười một tiếng. Đồng thời, hắn cũng dám khẳng định một việc, nếu như các công nhân khai thác đá đã trực tiếp nấu đồ ăn ở đây, vậy có lẽ đốt lửa ở dưới đất cũng không có vấn đề gì. Dựa theo những gì học được ở học viện Thanh Loan, chỉ cần những hang động ẩm ướt này cao hơn mấy chục thước, nếu như không có cửa động thông gió ra bên ngoài, lúc đốt lửa lên, khói sẽ bị những luồng khí lạnh trong lòng núi hút lấy. Hơn nữa, hang đá này lại nằm ngay dưới chân núi, cho dù có cửa động thông ra bên ngoài, nhưng với độ cao hai ba trăm thước cao vun vút, có đốt lửa lớn và khói bay ra bên ngoài thì người khác cũng khó phát hiện.

Nhưng nếu mỏ đá này còn có cửa vào khác, đang lúc ăn uống thả cửa lại bị người khác tiến vào lục soát, lúc đó Lâm Tịch sẽ thật sự không biết nên vui hay buồn.

Cho nên, mặc dù hiện giờ ngay cả bước đi cũng rất khó khăn, nhưng Lâm Tịch vẫn cố gắng khắc chế ý nghĩ muốn lấy ba con cá rồng bạc kia tới đây để chén đầy bụng ngay lập tức, tiếp tục đi sâu vào trong mỏ đá này.

Chỉ thấy cách đấy không xa có một cái động rất to, không có dấu hiệu là sẽ hết đường đi, khắp nơi trên mặt đất đều là bùn ướt, hoặc những loại địa y sinh trưởng ở nơi ẩm thấp. Cái động này rất cao, Lâm Tịch vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy từ bên trong khe núi đá, có những dây leo chằng chịt thô to như những rễ cây kéo dài xuống bên dưới, thậm chí còn có vài sợi chạm đến đáy sơn động.

Thấy cái động lớn nối liền với mỏ đá này chỉ có độ cao không hơn trăm thước, Lâm Tịch nhất thời yên tâm hơn.

Chỉ cần bên ngoài tìm không được hắn, hắn sẽ không vội vàng, đợi đến lúc thương thế tốt hơn, vậy cho dù đã ăn hết ba con cá rồng bạc, hắn cũng có thể tìm biện pháp bắt chuột nước, cá để ăn qua ngày, nói đơn giản hơn chính là hắn muốn ở lại mỏ đá này bao lâu cũng được. Nhưng hơn vạn quân nhân hành tỉnh Đông Lâm đã điều động và rất nhiều người tu hành kia lại không thể chờ.

Trong ván cờ này, chỉ cần người đánh không tỏ ra gấp gáp, vậy người đó đã tạo được thế cờ cho chính mình.

Đối với người tu hành, có vài loại địa y, tảo lại là thức ăn rất bổ dưỡng. Hơn nữa, mặc dù chỉ là những loại địa y bình thường có thể ăn được, nhưng đối với Lâm Tịch phải ở lại trong mỏ đá nhiều ngày như vậy, có thể nói đó là rau dưa để ăn kèm. Nếu không, cho dù thịt cá rồng bạc ngon đến đâu nữa, nhưng một khi không có gia vị gì khác kèm theo, tất nhiên hắn sẽ cảm thấy rất chán ngấy.

Tu hành vốn là chuyện khô khan, nhưng người tu hành có thể biến những chuyện khô khan trở thành thú vị, trên thế gian này cũng có rất nhiều việc tương tự như thế.

Sau khi xác thực thể lực của mình còn tương đối tốt, kiên trì đi về một nơi mà địa y sinh trưởng rất nhiều. Lâm Tịch nhìn thấy trong hang động lớn này không có dấu vết khai thác đá, hắn đoán có lẽ vì trong động lớn này có rất nhiều khe núi, xen lẫn bùn đất, cấu trúc bề mặt không cứng cáp, một khi khai thác đá rất dễ làm tạo nên chấn động, dẫn đến việc sụt lún, nên các công nhân đã không vào đây làm việc, thay vào đó là khai thác hang động cứng rắn ở bên ngoài.

Thấy trên mặt đất có rất nhiều địa y sinh trưởng trên các tảng đá, mà bởi vì chỉ có năm ngón tay cánh tay trái có thể làm việc được, nên Lâm Tịch liền dùng chân di chuyển trên mặt đất, cố gắng tụ tập nhiều địa y lại, sau đó tìm cách bọc lại mang ra bên ngoài.

Ngay lúc hắn đã gom góp được khoảng hai ba cân địa y, bỗng nhiên hắn chú ý đến một loại thực vật sinh trưởng trên những sợi dây leo kéo dài từ đỉnh động thẳng xuống đến mặt đất, Lâm Tịch cảm thấy mấy loại thực vật này rất quen mắt.

Ở học viện Thanh Loan, chương trình học của môn dã ngoại cầu sinh rất rộng, bởi vì kiến thức của môn này rất nhiều. Hơn nữa, bởi vì đối với người tu hành ở thế giới này, các loại hang động thường là nơi có rất nhiều thức ăn và thực vật tốt cho người tu hành, nên từ khi còn ở học viện, các tân đệ tử như Lâm Tịch đã được dạy rất nhiều điều hữu ích.

Đi tới đằng trước vài bước, Lâm Tịch đã nhìn rõ hơn loại thực vật khiến mình phải chú ý.

Đây là một loại thực vật lớn như ngón út, dài không đến một thước, bên ngoài bề mặt màu hồng tím là những sợi lông tơ màu trắng, người vừa nhìn cứ tưởng đây là đuôi của một chú heo con.

- Linh chi gai đỏ?

Khi Lâm Tịch nghĩ tới đây là vật gì, hắn nhất thời ngẩn ngơ.

Cả động sâu bỗng nhiên yên lặng, không còn một tiếng động.

Có những đoàn ánh sáng từ những hang động nhỏ bên vách núi chui ra.

Khi nhìn thấy Lâm Tịch đứng trong động lớn, mấy con chuột nước này nhất thời co rúm lại, không dám làm gì.

Lâm Tịch hành động.

Hắn cố gắng giơ tay trái lên, hái một quả linh chi gai đỏ.

Bởi vì cánh tay trái sưng đau như cắt, nên động tác của Lâm Tịch rất khó khăn và cứng nhắc, trông hơi buồn cười.

Nhưng tất cả con chuột nước to lớn kia bỗng nhiên hỗn loạn, tất cả hoảng hốt xoay đầu bỏ chạy.

Ban đầu, trong mắt chúng nó Lâm Tịch không phải là người đáng sợ, chỉ có những con cá rồng bạc kia mới đáng sợ, nhưng không ngờ sau khi cá rồng bạc xuất hiện mà Lâm Tịch vẫn đi đến nơi này được, nên trong đầu những con vật nhỏ bé như chúng nó, Lâm Tịch bỗng nhiên trở nên rất đáng sợ. Bây giờ thấy Lâm Tịch hành động, tất nhiên chúng nó sẽ cảm thấy sợ hãi.

...

- Không có bí tịch, nhưng vẫn còn đồ tốt, mỏ đá này nhất định do tiền nhân lưu lại.

Lâm Tịch nhìn vài quả linh chi gai đỏ đang yên lặng nằm trong tay mình, hài lòng mỉm cười, đồng thời hơi cảm thán.

Nếu lấy linh chi gai đỏ để hầm canh, mùi vị sẽ rất thơm ngon...lại có công hiệu kéo dài tuổi thọ...đối với người tu hành, đây là vật đại bổ.

Khi đã biết đây là vật gì rồi, Lâm Tịch lập tức nhớ tới những gì mình đã học được.

Linh chi gai đỏ vốn sinh trưởng trong đất, đặc biệt lớn nhanh trong đất bùn, thân thô to hơn những loại linh chi khác, nhưng lại không có dược hiệu gì. Chỉ khi nào ký sinh trên những dây leo, sinh trưởng trong điều kiện bóng tối không có ánh sáng, loại linh chi này mới tạo thành những chất dinh dưỡng rất có ích cho thân thể con người.

Loại linh chi này rất thích bùn đất, tự lực cánh sinh, nên thông thường chỉ sinh sống trong đất bùn, cho tới bây giờ chưa ai thấy loại linh chi này tự bám vào rễ cây hay dây leo. Trong những trường hợp khác, có lẽ chúng đã bị nhổ trồng và cột quanh dây leo, vì không tiếp xúc với bùn đất được, mà phải cần hấp thu chất dinh dưỡng, nên chúng mới bất đắc dĩ bám rễ vào những sợi dây leo này.

Lâm Tịch đoán chính những đạo nhân Bạch Vân quán năm xưa đã nhổ trồng loại linh chi gai đỏ này, bởi vì Lâm Tịch thấy trên những sợi dây leo kia có không ít vết cắt, mà đó cũng là nơi loại linh chi này bám rễ vào.

Nghe nói năm xưa có những đạo nhân không thể tu hành được, nhưng dựa vào thuật trường sinh và hiểu biết của mình cũng có thể sống rất lâu, cho nên, bọn họ nhất định thường xuyên dùng linh chi gai đỏ để hầm canh...Thậm chí, Lâm Tịch còn đoán năm đó ở núi Tam Mao này có không ít linh chi gai đỏ, tất cả đều bị đám đạo nhân không niệm kinh tụng phật kia vơ vét, di chuyển đến đây nhổ trồng. Sau khi những đạo nhân nhàn tản thường xuyên dùng vật này để hầm canh qua đời, lại không có ai biết Bạch Vân quán và chùa Long Quang đã lấy đá ở đâu để xây thành, nên hai mươi mấy gốc cây linh chi gai đỏ vẫn còn ở đây, cho đến khi bị Lâm Tịch đang gom góp địa y vô tình phát hiện.

Bởi vì không có ai tranh đoạt cùng với mình và cũng vì dùng thực vật tươi để nấu ăn lúc nào cũng tốt hơn, mà ăn nhiều nhất định sẽ bị chảy máu mũi vì nóng quá, nên Lâm Tịch chỉ hái hai gốc cây, sau đó bỏ chung vào bọc địa y, đi ra khỏi hang động này.

Sau khi hết sức cẩn thận dùng cánh tay kẹp lấy cái bình gốm còn tốt chỉ bị sứt mẻ ở phần miệng, lại dùng nước sông để rửa sạch bụi bậm bám hơn mấy chục năm nay, Lâm Tịch bỗng nhiên nghĩ tới Tiết Vạn Đào. Nhớ lại Tiết Vạn Đào đã từng cảm ơn với mình ở trên đỉnh núi, Lâm Tịch bỗng nhiên lắc đầu, thầm nói với đối thủ không chết không thôi này:

- Bây giờ ta lại phải cảm ơn ngươi đấy...Không có ngươi, sao ta biết được các đạo nhân Bạch Vân quán trước kia thường xuyên dùng linh chi gai đỏ để hầm canh? Nếu không có người, làm sao ta cảm nhận được hương vị của linh chi gai đỏ hay cá rồng bạc đây?

...

Lâm Tịch ôm lấy cái bình gốm chứa nhiều nước quay về gian phòng đá.

Một bếp lửa nhanh chóng được đốt lên.

Lâm Tịch để cái bình gốm lên trên bếp lửa đấy. Bên cạnh đống lửa có một cái ván gỗ đã được rửa sạch, bên trên có chứa rất nhiều thịt cá rồng bạc đã được cắt lớp da bên ngoài xuống. Hiện giờ, màu bạc bên ngoài lớp da cá rồng bạc đã mờ đi rất nhiều, nhưng vô cùng mềm mại và co dãn, nếu như bắt Lâm Tịch phải dùng từ ngữ để diễn tả, nhất định hắn sẽ nói "thật sung sướng".

Đợi đến khi nước sôi, Lâm Tịch bỏ hai gốc linh chi gai đỏ và rất nhiều da cá rồng bạc vào bình gốm, sau đó lại bỏ một miếng cá lớn lên lửa nướng.

Tiếp theo, Lâm Tịch cố gắng dùng tay trái còn cử động làm một cái nẹp gỗ, dùng cả tay và miệng để cố định cổ tay phải đã bị gãy.

Đến lúc hoàn thành công việc này, mùi thơm cá nướng đã tràn ngập khắp gian phòng đá mà các công nhân dùng để ở trong lúc khai thác đá mấy trăm năm trước.

Lâm Tịch hơi cau mày, lấy đao đưa miếng cá đã nướng chín ở trên bếp lửa xuống, không để ý đến việc miếng cá này còn rất nóng, bắt đầu ăn lấy ăn để.

Vết thương trên ngực trái hắn đã được cầm máu, những vết thương nhỏ do bị chém hay bị đâm ở trên lưng và người cũng không cần quan tâm nhiều lắm, điều duy nhất cần chú ý chính là thương thế hai tay.

Tuy nói tay trái của hắn có thể cử động được, nhưng xương cánh tay lại bị chiêu thức của Tiết Vạn Đào làm nứt, hiện giờ cứ mỗi lần cử động, hắn lại cảm thấy đau đớn không chịu nổi.

Chính Tiết Vạn Đào là người đã mang đến sự đau đớn và món canh linh chi gai đỏ cùng với cá rồng bạc nướng này cho Lâm Tịch, tuy biết việc này rất có ích trên con đường tu hành của mình, nhưng Lâm Tịch vẫn muốn giết Tiết Vạn Đào.

Không chỉ vì Tiết Vạn Đào là tử sĩ muốn giết hắn, mà còn vì sau khi hắn chém đứt năm ngón tay trái của Tiết Vạn Đào, tính tình người này dường như trở nên hơi biến thái, có vẻ không còn nhân tính nữa. Mà Lâm Tịch có thể khẳng định, đợi đến lúc hắn đi ra ngoài, Tiết Vạn Đào biết hắn chưa chết, sợ rằng tính tình còn biến thái hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.