Tiên Ma Biến

Chương 9: Q.5 - Chương 9: Quyển sách nhỏ màu đen




Trong phòng Lâm Tịch hiện giờ có ba hộp gỗ thông, một lớn hai nhỏ.

Trừ ba hộp gỗ thông này ra, còn có một quyển sách giống như vừa được in, trên đấy có rất nhiều chữ nhỏ được viết cẩn thận.

Lâm Tịch đẩy cửa bước vào, vừa thấy ba hộp gỗ này trên bàn trong phòng mình, hắn khẽ ngẩn người.

Hắn không mở ba hộp gỗ này ra ngay, trước tiên mở quyển sách được đặt trên bàn, cẩn thận đọc.

Sau khi đọc kỹ những gì được viết trên quyển sách này, hắn mới mở ba hộp gỗ thông ra.

Theo thứ tự, đồ vật trong ba hộp gỗ thông là một trường cung thân vàng, dây màu xanh biếc, một thanh trường kiếm màu xanh nhạt, bốn mũi tên.

"Thần lê" cung, "Thần quang" kiếm, Tinh cương tên và Hắc kim phá giáp tên.

Lâm Tịch vươn tay nâng cao Thần lê cung. Thân cung được làm từ một loại gỗ già cứng rắn lạnh lẽo, nhưng sức nặng toàn bộ trường cung còn không bằng cường cung hắc thạch hắn đã sử dụng trong trận tỷ thí vừa rồi.

Theo thói quen đặt hai ngón tay lên dây cung màu xanh biếc, Lâm Tịch bất giác nhướng mày lên.

Sau khi sử dụng gần hết sức mạnh của mình, dây cung màu xanh biếc mới yên lặng bị hắn kéo ra. Khác với thường ngày chính là khi chậm rãi kéo cung, các bộ phận trên cơ thể như lưng và cánh tay phải của hắn lại hơi căng cứng lên, nhưng khi mới kéo dây cung ra bằng một phần ba, hắn lại thở nhẹ một hơi, buông dây cung.

Dây cung màu xanh biếc khẽ rung động, giống như một cọng cỏ màu xanh biếc nhẹ nhàng lay động trong gió, không phát ra bất kỳ tiếng vang nào.

Ánh mắt vốn sáng ngời và rõ ràng của Lâm Tịch bỗng nhiên hơi nhíu lại, tiếp tục thở nhẹ một hơi rồi hắn mới buông trường cung "Thần lê" xuống, sau đó nhanh nhẹn nhặt một mũi tên khác trong hộp gỗ bên dưới lên.

Cây tên này hoàn toàn trong suốt, giống như hàng mỹ nghệ được làm từ thủy tinh, ngay cả lông đuôi cũng thế. Nhưng Lâm Tịch biết đây không phải là thủy tinh, bởi vì đầu mũi tên có hình dáng giống như một cái khoan, trên thân tên có một khe rãnh trong suốt, so với thủy tinh bình thường thì nặng hơn rất nhiều. Dựa vào những đặc điểm trên, Lâm Tịch biết chắc chắn cây tên này được làm từ một kim loại trong suốt, hơn nữa lông đuôi bằng kim loại này không những mỏng mà còn rất mềm mại.

...

Lâm Tịch từng cẩn thận nghiên cứu, Trương viện trưởng cũng từng nói rằng thế gian này không có những tài liệu thích hợp để chế tạo thuốc súng, nhưng dựa vào những kim loại và phương pháp tinh luyện rất đặc biệt mà thế giới hắn từng ở không có, dựa vào những phương pháp tu hành và phù văn riêng biệt, thế giới này đã chế tạo nên những binh khí mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng được.

Binh điện Thanh Loan đúng là một quầy trưng bày vũ khí trong thiên hạ.

Cây tên Tinh cương này toàn thân trong suốt, là vũ khí chuyên dụng để ám sát đối thủ. Mà ngoài trừ hai cây tên Tinh cương này ra, hai cây tên Hắc kim phá giáp An Khả Y cũng đề nghị hắn đổi lấy lại rất thích hợp để đối phó với các đối thủ lợi hại hơn.

Thật ra ở học viện Thanh Loan, hai loại tên này không được coi là quá đặc biệt. Khi còn xem xét các hồn binh trong Binh điện Thanh Loan, Lâm Tịch đã từng nhìn thấy một loại tên mà thân cung có rất nhiều phù văn, khi rời khỏi dây cung lập tức sẽ biến thành một luồng sáng bốc cháy rực rỡ. Còn có loại tên thân tên trống rỗng, bên trong có khắc rất nhiều ký hiệu, khi giương cung bắn, thân tên sẽ kích thích hồn lực ẩn ở bên trong, phía sau đuôi tên tạo thành một luồng khí lưu kinh người. Thậm chí còn có loại tên được gọi là Khổng tước, sau khi bắn được một lúc sẽ hóa thành vô số mảnh nhỏ, hoặc là loại tên có ẩn chứa cơ quan bên trong thân tên, uy lực còn mạnh hơn rất nhiều.

Vì ý muốn giết chết các đối thủ lợi hại, những người tu hành ở thế giới này chưa bao giờ dừng việc nghiên cứu chế tạo ra các hồn binh mạnh mẽ hơn.

Trừ những loại tên trên, hắn còn thấy có rất nhiều binh khí ly kỳ cổ quái, có nghĩ cũng không thể nào ngờ tới được.

Tỷ như một loại cổ cầm được khắc những phù văn đặc biệt, những người tu hành mạnh mẽ có thể hóa mình thành "Lục chỉ cầm ma", thông qua cổ cầm để ngưng tụ hồn lực mình lại, sau đó tấn công đối thủ.

Có những lá cờ dài, to lớn và rất cổ quái, khắc tinh của những binh khí như kiếm, cung tên.

Có các loại pháp trượng phối hợp với hồn lực để ngưng kết nguyên khí trong trời đất, hoặc những loại vòng, trường tiên kỳ lạ...

Nhờ có vị giảng viên mặc áo bào đen, sắc mặt hơi sượng cứng, đảm trách việc trông coi Binh điện học viện Thanh Loan đã giảng giải, Lâm Tịch biết có lẽ mỗi một loại binh khí đại diện cho xuất thân và truyền thừa tu hành của một người tu hành.

Người tu hành ở đế quốc Vân Tần có thiên hướng sử dụng đao, kiếm, rìu (phủ).

Người tu hành ở Đường Tàng thường sử dụng trượng, búa lớn, xử (chày).

Ở phía tây đế quốc Vân Tần có hai thế lực người tu hành, là giặc cỏ và Đại Mãng, bọn họ lại thích dùng cờ, vòng. Mà phần lớn các giặc cỏ Tây Di lại rất thích sử dụng trường tiên đối địch, một phần những người tu hành Đại Mãng lại thường sử dụng cổ cầm.

Trừ các hồn binh như quần áo, áo giáp và tấm chắn, đây là những loại binh khí có tác dụng giúp người mặc chống lại đòn tấn công của đối thủ, tác dụng lớn nhất của các loại binh khí trên chính là để giết người. Mà khi nhìn thấy những kiện hồn binh mạnh mẽ đó, Lâm Tịch càng cảm thấy những gì Trương viện trưởng nói là rất đúng: thế gian này có quá nhiều người tu hành mạnh mẽ, những vùng cấm địa mà chưa ai biết đến. Có lẽ đây mới chính là nguyên nhân thật sự An Khả Y muốn Lâm Tịch vào bên trong Binh điện Thanh Loan quan sát.

Với tâm tình run sợ bất giác xuất hiện trong lòng, Lâm Tịch để Tinh cương tên đang cầm trong tay xuống hộp gỗ.

Sau đó hắn không cầm "Thần quang" kiếm lên, thử xem với tu vi hiện tại của mình có thể làm cho phù văn sáng lên, phát huy một chút uy lực của kiện hồn binh này hay không, mà lại vươn tay lấy một cuốn sách nhỏ đầy chữ được đặt ở bên cạnh.

- Tại sao phải phân ly mọi người như vậy nhỉ? Chẳng lẽ không thể tập trung lại để cùng thực hiện nhiệm vụ sao?

Vừa nhìn cuốn sách nhỏ này, Lâm Tịch thở dài một hơi, lẩm bẩm tự nói.

Quyển sách nhỏ này tất nhiên không phải sách hướng dẫn sử dụng hồn binh, nội dung trong đấy liên quan đến việc các đệ tử xuất viện tu hành và đặc biệt ghi rõ các tân đệ tử như Lâm Tịch có thể tự do lựa chọn địa phương để nhận chức.

Từ trước đến nay học viện Thanh Loan đều cho các đệ tử tự do lựa chọn con đường của mình, cho nên, nếu các đệ tử muốn đi đâu, họ đều có thể nói lại để học viện sắp xếp.

Ngoài ra quyển sách nhỏ này cũng có ghi lại một số việc liên quan đến Tám ti và những cấp bên dưới. Thật ra cho dù các đệ tử có nhập chức ở quân đội địa phương hay biên quân, tất cả đều được nhận những nhiệm vụ gần như là không liên quan đến nơi quan trọng nhất là biên quan, cho nên, nếu như so sánh với những lần các đệ tử năm trước xuất viện tu hành, lần này bọn họ ra ngoài nhận chức tu hành đã an toàn hơn tất nhiều, học viện làm vậy tất nhiên là muốn các học viện của mình có đầy đủ thời gian để thành tài.

Tất nhiên Lâm Tịch không cho rằng so với ở lại trong học viện, việc xuất viện tu hành sẽ giúp các đệ tử trưởng thành mau hơn, hay là hiểu biết được nhiều hơn. Hắn hiểu rõ quan điểm của Hạ phó viện trưởng, từ trước tới nay ông ta luôn coi học viện là nơi dạy các đệ tử cách làm người, sau đó mới là tu hành, nhưng chắc chắn đã có biến cố gì đó xảy ra và Hạ phó viện trưởng làm vậy là có căn cứ riêng của mình.

Nhưng điều quan trọng nhất chính là đế quốc Vân Tần thật sự quá rộng lớn, phía nam là trời cao rộng lớn còn phía bắc là biển rộng mênh mông...rồi cũng giống như cảnh tượng hắn đã từng thấy khi tốt nghiệp đại học, các tân cử nhân sẽ đi làm ở những nơi khác nhau, có thể rất gần cũng có thể rất xa, mà điều quan trọng nhất là không biết có mấy người có cơ hội được làm hoặc học tập cùng nhau nữa.

Tuy Lâm Tịch biết các đệ tử sau khi tốt nghiệp học viện Thanh Loan cũng giống như vậy, tất nhiên là không thể nào xảy ra chuyện một đám đệ tử học viện Thanh Loan cùng nhau chen chúc vào một Ti, đây cũng không phải là chuyện hắn có thể thay đổi được, nhưng khi nghĩ đến việc phải rời xa những người bạn mới quen, hắn bất giác cảm thấy phiền muộn và lo lắng.

...

Sau khi cất ba hộp gỗ, Lâm Tịch ngồi xuống chiếc giường bằng đá trong phòng mình.

Trong Binh điện Thanh Loan, hắn đã đột phá đến Hồn Sư, nếu không, hắn đã không có được những đồ vật mà An Khả Y đã đề nghị đổi lấy trong quyển sách nhỏ nàng ta đưa cho hắn trước khi đi.

Nhưng vào lúc này, khi ngồi xuống cái giường đã rất quen thuộc, việc đầu tiên hắn muốn làm không phải là xem thử hồn lực trong đan điền của mình khác trước như thế nào, mà là muốn cảm giác "cái bánh xe màu xanh" trong đầu mình. Bởi vì hắn nhớ rất rõ trong tấm bia đá "răn dạy" của học viện Thanh Loan, Trương viện trưởng đã nhắc nhở rằng có thể sử dụng "cái bánh xe màu xanh" này một chút xíu. Hơn nữa, Trương viện trưởng còn cẩn thận nói rằng khi tu luyện đến cảnh giới Hồn Sư, hắn sẽ hiểu câu nói "một chút xíu" có nghĩa là gì và một khi đột phá đến cảnh giới Quốc Sĩ, hắn sẽ càng hiểu ý nghĩa câu nói trên hơn.

Hạ phó viện trưởng nói hắn có thiên phú "Tương thần" như Hạ phó viện trưởng, nhưng ông ta không thể nào biết nguyên nhân giúp Lâm Tịch có những năng lực rất đặc biệt đấy chính là nhờ "cái bánh xe màu xanh" này.

Do hôm nay may mắn đánh bậy đánh bạ nhưng cũng có thể thi đậu môn học thông linh, đồng nghĩa với việc chưa từng sử dụng năng lực đặc biệt, nên vào lúc này, cái bánh xe màu xanh trong đầu hắn vẫn đang tỏa sáng lấp lánh, giống như một vầng trăng sáng ở trên trời cao.

Trong ý thức, Lâm Tịch ngẩng đầu, cẩn thận nhìn vầng trăng sáng màu xanh đang treo lơ lửng trên cao, nhưng điều khiến hắn phải cau mày lại chính là cho dù cẩn thận quan sát thế nào, hắn cảm thấy vầng trăng sáng màu xanh này hình như không khác gì lúc trước thì phải.

Cũng không biết đã cẩn thận "nhìn" bao lâu, hắn đột nhiên nghe tiếng gõ cửa quen thuộc.

Hắn mở mắt, hít sâu một hơi, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Người đứng ngoài cửa là Mộc Thanh.

- Có người muốn gặp ngươi.

Như thường lệ, Mộc Thanh ôn hòa nhìn Lâm Tịch nói, sau đó bảo hắn hãy đi theo mình ra ngoài.

- La lão sư.

Khi đi tới một mảnh đất trống cách lầu tân sinh khoa Chỉ Qua không xa lắm, Lâm Tịch trước hơi ngẩn người, sau lập tức thi lễ với người đang chờ mình.

Người tìm hắn chính là vị giảng viên già luôn mặc bộ áo màu màu đen cũ kỹ, người thủ hộ La Hầu Uyên. Mà chính Lâm Tịch căn bản cũng không biết vị giảng viên già suốt ngày ở trong sơn cốc thí luyện lại có thân phận đặc biệt như vậy.

La Hầu Uyên khẽ vuốt cằm đáp lễ. Đợi đến khi Lâm Tịch đi tới trước người mình, mới bình thản hỏi:

- Ngươi đã đột phá đến Hồn Sư rồi?

Lâm Tịch tuy không hiểu rõ ý của ông ta, nhưng vẫn lập tức gật đầu, lễ phép trả lời:

- Vâng.

La Hầu Uyên tiếp tục nói:

- Ngươi hãy để hồn lực hiện ra bên ngoài để ta nhìn một chút.

Lâm Tịch gật đầu, ngưng thần cảm giác những dòng khí nóng ở trong đan điền mình, sau đó dùng ý niệm khống chế những dòng khí nóng này thẩm thấu ra ngoài da thịt thân thể mình.

Một cảm giác ấm áp ôn hòa la khắp toàn thân, sau đó bên ngoài cơ thể hắn xuất hiện một luồng ánh sáng màu vàng hơi mờ ảo, như có như không.

- Ý chí ngươi tốt lắm, tập trung tinh thần cũng rất nhanh. Thông thường, những người tu hành vừa mới đột phá đến Hồn Sư sơ giai không thể nào làm hồn lực thẩm thấu ra bên ngoài nhanh như vậy.

La Hầu Uyên nhìn Lâm Tịch nói:

- Nhưng ngươi phải hiểu rằng khi tu vi đã đạt đến Hồn Sư sơ giai, coi như người tu hành đã bắt đầu khống chế được hồn lực của mình. Thật ra, việc làm hồn lực thẩm thấu ra bên ngoài cơ thể như vậy chỉ là trò cười trẻ con thôi.

Lâm Tịch dần hiểu được dụng ý của La Hầu Uyên, nhất thời đứng thẳng người, nói:

- Mong lão sư chỉ giáo.

- Quyển sách nhỏ này...ngươi chỉ có thể xem một mình, tuyệt đối không lưu tryền ra ngoài, thậm chí không thể nói với người nào, ngay cả người đó là giảng viên hay giáo sư học viện.

La Hầu Uyên đưa một quyển sách nhỏ bằng da trâu cho Lâm Tịch, cẩn thận dặn dò:

- Trước khi xuất viện tu hành, hãy cố gắng nhớ kỹ rồi đốt cuốn sách này.

- Đệ tử đã biết.

Lâm Tịch cau mày lại. Tuy chưa nhìn qua nội dung cuốn sách này như thế nào, nhưng dựa vào thần sắc và những gì La Hầu Uyên vừa nói, Lâm Tịch biết đây là thứ rất quan trọng, nên hắn không dám nói nhiều, lập tức cất vào trong ống tay áo.

- Được rồi. Có người tới tìm ngươi, nếu không có chuyện gì nữa, ta đi trước vậy.

La Hầu Uyên hơi nhướng mày nhìn sau lưng Lâm Tịch một chút, bình thản nói.

Lâm Tịch quay đầu lại, thấy Cao Á Nam mặc trang phục màu xám tro của khoa Ngự Dược đang đi tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.