Tiên Nghịch

Chương 54: Q.1 - Chương 54: Xuất trận (4).






Nhưng sau khi đến dòng suối nơi hậu sơn, hắn mới phát hiện ra sự khác

biệt. Nước suối đó chẳng những linh khí nồng đậm hơn mấy lần mà bên

trong nó còn ẩn chứa một thứ tác dụng thần kỳ. Hắn tìm hiểu một lúc mới

sợ hãi nhận ra nó có thể trú nhan.

Nếu thường xuyên uống nước suối đó, chắc chắn có thể lưu giữ được tuổi

xuân cua rminhf. Nhưng hắn chỉ uống vài giọt liền phát hiện thêm một

điểm khác biệt nữa. Làm cho hắn phải kinh ngạc.

Tại tu chân giới, chỉ khi đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể giữ được dung

nhan. Nhưng đến lúc đó, con người cũng phải đạt tới mấy trăm, thậm chí

là ngàn năm tuổi.

Nghĩ kỹ một chút, nếu đem nước Linh Tuyền thủy này ra ngoài trao đổi với

môn phái khác, nhất là đám Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ nữ tiền bối thì chắc

chắn sẽ khiến cho bọn họ điên cuồng.

Nhưng sau khi hắn đi tìm thì lại không hề thấy bóng dáng Vương Lâm đâu

cả. Khắp cả Hằng Nhạc phái, mấy chục đệ tử nội môn hắn đều dò xét qua,

nhưng không hề tìm thấy một người tương tự.

Vì việc này mà gã cảm thấy buồn bực mất một thời gian. Ngay cả Vương Lâm

hắn cũng để ý, nhưng một tên phế vật mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng

Khí kỳ, Trương Cuồng làm sao có thể nghĩ hắn lại có được một thứ bảo bối

như vậy. Vì vậy mà sau khi xem xét xong, Trương Cuồng bèn gạt hắn qua

một bên.

Nhưng bây giờ, gã có thể khẳng định, người đó chắc chắn là Vương Lâm. Sự

khẳng định đó không cần bất cứ lý do gì, mà thuần túy chỉ là một loại

trực giác.

- Không ngờ tu vi của Vương Lâm lại cao như vậy. Cũng may, lúc đầu ta

không có chủ ý với hắn. Ôi! Bí mật của Linh Tuyền thủy, nhất định phải

giữ kín. Mặc kệ, Vương Lâm có phải là người đó hay không, cũng không thể

để cho hắn biết. Nếu không, tu chân giới rất tàn khốc, đừng nói là

huynh đệ đồng môn. Cho dù là thân huynh đệ cũng có thể chém giết lẫn

nhau. Với tu vi của Vương Lâm ta không hề có lực hoàn thủ. - Trương

Cuồng lập tức đưa ra quyết định, không thể trêu chọc tới Vương Lâm.

Đồng thời trong đầu hắn không tự chủ được nhớ tới chuyện phía sau núi.

Lúc đó, chính mình còn tưởng rằng hắn còn chưa đạt tới cả tầng thứ nhất

của Ngưng Khí kỳ mà đưa hắn một đoạn đường. Bây giờ nghĩ lại, không biết

lúc đó Vương Lâm nghĩ thế nào.

Nghĩ tới đây, Trương Cuồng cảm thấy ớn lạnh. May mắn là lúc đó mặc dù

mình có hoài nghi nhưng không ra tay. Nếu không thì bây giờ, chính mình

đã nằm chỗ nào đó rồi.

Không phải hắn hỏi nguyên nhân tại sao thực lực của Vương Lâm lại mạnh

như vậy. Nhưng cứ nghĩ đến tu vi bây giờ của đối phương, Trương Cuồng

lại bỏ đi ý định trong đầu. Hắn biết nếu mình còn tiếp tục nghĩ như vậy

rất có thể ngay cả cái mạng nhỏ cũng mất.

Nội tâm của Trương sư huynh từng nhiều lần chỉ dẫn Vương Lâm tu luyện cũng rất phực tạp. Hắn nhìn Vương Lâm mà thầm nghĩ:

- Vương Lâm là tự tay mình mang đi từ Vương gia. Lúc ấy, rõ ràng hắn chỉ

là một thiếu niên bình thường. Khi hắn tự sát, cũng chính mình ra tay

cứu. Nhưng sao mới chỉ có năm năm mà mọi chuyện thay đổi nhanh như vậy?

Không ngờ hắn lại có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử của

Hằng Nhạc phái chúng ta. Đúng là tạo hóa khó lường.Ta cố gắng tu luyện

mười năm vậy mà mới chỉ đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Ôi...

Đám người của Huyền Đạo môn nếu vừa rồi là giật mình thì tất cả bây giờ đều đang rung động trong lòng.

Lần đầu tiên Chu Bằng bị đánh bay còn có thể giải thích là do khinh

thường. Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba... Mỗi lẫn đối phương đều chỉ dùng

có một chiêu đánh bay, không hề có lực hoàn thủ. Nhất là lần thứ ba,

Chu Bằng đã gỡ bỏ phong ấn, khí thế cực cao nhưng vẫn bị một chiêu đánh

gục.

Cảnh tượng đó khiến cho đám người của Huyền Đạo môn đều khắc sâu trong lòng.

Liêu Phong há hốc miệng, một lúc sau hít một hơi. Hắn hoàn toàn khẳng

định Vương Lâm chính là đòn sát thủ của Hằng Nhạc phái. Đại sư hynh cũng

không phải do khinh thường mà là tu vi không bằng người ta. Cứ nghĩ tới

tu vi của sư huynh đã đạt tới tầng mười hai vậy thì cảnh giới của Vương

Lâm...

- Chẳng lẽ hắn đã đạt tới Trúc Cơ? - Liễu Phong lẩm bẩm trong mồm.

Âu Dương thiếu nữ lúc trước diễu cợt Vương Lâm, cũng sợ ngây người. Nàng không ngờ được Đại sư huynh lại bị thua...

Hai mắt Liễu Mi lại càng phát sáng. Nàng đối với Vương Lâm càng cảm thấy hứng thú hơn:

- Quả nhiên là hắn thâm tàng bất lộ. Ba ngày trước ta đã cảm thấy có gì

đó không đúng. Hắn là người đầu tiên dưới pháp thuật của ta trở lại bình

thường.

Đám đệ tử khác đều không nói được một tiếng nào. Trong lòng bọn họ, đại

sư huynh chính là một cao thủ. Nhưng bây giờ, một cao thủ như thế lại bị

một tên cuối cùng đánh bại. Hơn nữa, trận đấu hoàn toàn nghiêng về một

bên. Việc này khiến cho bọn họ chợt có một chút mất đi sự tự tin đối với

tiên thuật của Huyền Đạo tông.

Vẻ mặt của Âu Dương lão nhân giống hệt như nét mặt của Hoàng Long chân

nhân trước trận tỷ thí. Lão liếc nhìn Vương Lâm một cái, tròng lòng cảm

thấy hết sức khổ sở. Với thực lực tầng thứ mười bốn Ngưng Khí kỳ của lão

vậy mà vẫn không thể nhìn thấu thực lực của đối phương.

- Hắn...hắn có phải là nội môn đệ tử của Hằng Nhạc phái hay không? Chẳng

lẽ hắn đã đạt tới Trúc cơ? Nếu không tại sao ngay cả ta cũng không nhìn

thấu?

Nét mặt hai vị trưởng lão còn lại cũng đều âm trầm. Trận tỉ thí của Chu Bằng đã cho bọn họ biết được thực lực của Vương Lâm.

Lúc này, một tên đệ tử của Huyền Đạo tông chợt thấp giọng hỏi:

- Hắn...hắn sử dụng pháp thuât gì? Làm sao mà ta cảm giác như đó chính là Dẫn Lực thuật?

- Dẫn Lực thuật? Không thể như thế. Đó chỉ là một pháp thuật cấp thấp mà

thôi, làm sao mà lại có uy lực lớn đến như vậy? Nhất định đó là một

thượng cổ pháp thuật đã bị thất truyền. Nhưng nhìn xem, hắn chỉ tùy ý

phất một cái trông giống như là Dẫn Lực thuạt, nhưng thực tế là che giấu

chan tướng của thượng cổ pháp thuật mà thôi. Tên Vương Lâm này quá xảo

quyệt. - Một tên đệ tử bên cạnh, nghiêm túc phân tích.

- Ngươi nhìn kỹ mà xem. Pháp thuật đó ta thường xuyên tu luyện. Khống

chế Dẫn Lực thuật hoàn toàn có thể khiến cho đồ vật có thể bay theo

hướng mình muốn...giống hệt như đại sư huynh vừa rồi. - Lại có một tên

đệ tử do dự nói. Câu cuối cùng của hắn rất nhỏ, chỉ hơi thoảng qua một

chút mà thôi.

- Ngươi nói cái gì? Thực lực của ngươi mà muốn so sánh với Vương Lâm? Ta

khẳng định đó không phải là Dẫn Lực thuật. - Tên đệ tử kia vuốt cằm,

thận trọng nói.

Đám đệ tử còn lại cũng xúm vào thảo luận xem Vương Lâm vừa dùng pháp

thuật gì. Có một số người còn hỏi trực tiếp ba vị trưởng lão.

Âu Dương lão nhân cùng với hai vị trưởng lão kia, cười khổ. Lão thở dài trầm giọng nói:

- Đó không phải là Dẫn Lực thuật. Ta chưa nghe nói tới Dẫn Lực thuật lại

có uy lực lớn đến như vậy. Nếu ta không lầm thì đó chính là Cầm Long

thủ đã bị thất truyền.

- Cầm Long thủ? - Nét mặt hai vị trưởng lão còn lại cùng hết sức cổ

quái. Bọn họ chưa bao giờ nghe nói tới Cầm Long thủ. Nhưng dù sao thì

bọn họ cũng không phát hiện ra Vương Lâm dùng pháp thuật gì. Chỉ thấy nó

rất giống với Dẫn Lực thuật.

Âu Dương lão nhân thầm than một tiếng, tự nhủ:

- Lão phu cũng không nhìn ra. Nếu nói không biết thì đúng là mất mặt. Bịa bừa một cái tên mà nói cũng chẳng có ai biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.