Tiên Ngục

Chương 1172: Chương 1172: Công chúa bão nổi (hạ)




Gấp không được. . .

Một ngày này, trong Tiên Ma chiến trường, Ma tộc công chúa Lam Linh vừa mới hung hăng thu thập vài Ngân dực Ma Tướng, trách cứ bọn hắn hành sự bất lực, đến bây giờ cũng không có tra được kết quả mình muốn.

Đương nhiên, đây chỉ là một loại phát tiết trên tâm tình, nàng rất sốt ruột, lo lắng mình tìm không ra đáp án, Tô Triệt sẽ vì thế mà chết đi, như vậy, hi vọng mỹ hảo đã bắt được tới tay, tất cả lại thành không.

Oanh! Oanh! Oanh. . .

Bên trên mặt đất hoang vu, Lam Linh giống như một bà tử điên khùng, oanh ầm ầm, đánh nát từng gò núi. Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng nói trầm thấp:

- Con ta, vì sao tức giận như vậy?

Khởi Nguyên Ma Vương, phụ thân Lam Linh, người cầm quyền cao nhất của Ma tộc trong Tiên Ma chiến trường.

Nhưng mặc dù như thế, tu vi thực lực của hắn so với Lam Linh lại kém một đoạn, bởi vậy, mắt nhìn thấy nữ nhi bảo bối phát tiết tức giận ở trên mặt đất, hắn cũng không dám trực tiếp hạ xuống, miễn cho bị nàng một cái tát đập trúng, mặc dù sẽ không bị thương, đó cũng là một cục diện tương đối dọa người.

Phụ vương xuất quan!

Lam Linh huyên thuyên, sử dụng ngôn ngữ Ma tộc xưa nhất, sẽ đem sự tình nguyên do rất nhanh giảng thuật một lần.

- Pháp bảo hình bàn tay hắc bạch giao nhau?

Trong giọng nói của Khởi Nguyên Ma Vương lộ ra một cổ ý tứ không hiểu.

Hô hô hô, hắn phe phẩy nhục dực kim sắc tượng trưng cho cao quý cùng quyền lực, chậm rãi hạ xuống. Toàn bộ thân hình cũng có vẻ cân xứng hơn rất nhiều, không còn là thân hình mập mạp lúc tu luyện nữa.

- Chính là thứ này!

Lam Linh liền biểu hiện hình ảnh Mẫn Diệt Chi Thủ ra.

- Hắn muốn tìm cái này sao?

Sắc mặt ác ma của Khởi Nguyên Ma Vương toát ra vẻ do dự rõ ràng.

- Phụ vương, ngươi nhận ra bàn tay này?

Lam Linh lập tức kinh hỉ, có thể nhìn ra, phụ thân biết một ít gì đó, vội vàng nhắc nhở:

- Không phải tìm bàn tay này, mà là phải tìm được xuất xứ của nó.

- Các ngươi tìm không thấy.

Khởi Nguyên Ma Vương thâm trầm nói ra:

- Huyệt mộ đó đã sớm không tồn tại.

- Không tồn tại?

Sắc mặt Lam Linh đại biến, vội vàng hỏi:

- Phụ vương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhanh nói cho ta biết!

Cô lỗ, cô lỗ. . .

Trong yết hầu của Khởi Nguyên Ma Vương chấn động thanh âm kỳ quái, đây là một loại sinh lý đặc thù khi nỗi lòng của Khởi Nguyên Ma tộc cực kỳ phức tạp.

- Phụ vương, ngươi nhanh nói a!

Tính tình Lam Linh không tốt, mặc dù đối với phụ thân của mình, lúc nên nổi giận, tuyệt đối sẽ không khách khí. Khởi Nguyên Ma tộc, thực lực vi tôn, không giống như nhân loại chú ý hiếu đạo như vậy.

Khởi Nguyên Ma Vương nhìn nữ nhi của mình, rốt cục nói ra:

- Tòa huyệt đó, từ lúc bảy ngàn vạn năm trước đã bị ta hủy diệt rồi, cái Mẫn Diệt Chi Thủ này cũng là ta tiện tay vứt bỏ.

- A?

Lam Linh có thể nói là kinh hỉ lẫn lộn, vui buồn mỗi nửa, rốt cục biết được tin tức, lại lo lắng là, đồ vật Tô Triệt muốn lấy đã không tồn tại nữa.

- Đồ vật bên trong đâu? Những vật kia đâu?

Lam Linh một mực bảo trì hình thái nữ tử nhân loại, vọt tới trước mặt phụ thân, hận không thể bóp cổ của hắn, trực tiếp sưu hồn sẽ nhanh một chút. . .

- Đồ vô dụng, tất cả đều bị ta ném đi hoặc hủy diệt rồi, bởi vì, những vật kia đối với Ma tộc chúng ta mà nói, không dùng được.

Khởi Nguyên Ma Vương trầm thấp nói:

- Bất quá, ngươi yên tâm, ta biết rõ bọn họ muốn tìm được vật kia là cái gì. Cái đồ vật này y nguyên tồn tại, hơn nữa, nó cơ hồ là không cách nào phá hủy.

- Thật tốt quá!

Lam Linh nhảy nhót như chim sẻ, mừng rỡ nói:

- Phụ vương, mau đưa đồ vật này cho ta, chỉ cần lấy được nó, ta có thể ra khỏi! Tất cả tiên khí pháp bảo đều đã thu đủ, còn kém một cái này! Tìm được nó rồi, Thiên Vũ sẽ đưa ta đi Tiên Giới!

Lời nói cực nhanh, có thể thấy được nàng sốt ruột, kích động như thế nào.

Rốt cục có thể rời khỏi địa phương đáng chết này!

- Vật kia. . .

Không nghĩ tới, Khởi Nguyên Ma Vương nói ra đáp án dĩ nhiên là:

- Chính là ngươi!

- Cái gì?

Lam Linh như là trúng định thân thuật, lập tức cứng đờ, nhưng mà, gần kề hai tức sau, nàng chính là thẹn quá hoá giận, oanh thoáng cái biến trở về hình thái Ma tộc, thân hình tăng vọt đến mấy trượng, so với Khởi Nguyên Ma Vương hình thể cường tráng kia cũng cao hơn một mảng lớn.

Hô!

Động tác của Lam Linh như điện, u lam cự trảo sắc bén vô cùng, đặt ở trên cổ Khởi Nguyên Ma Vương, âm thanh hung dữ nói ra:

- Nếu còn ấp úng, ta sẽ không còn có kiên nhẫn!

Khởi Nguyên Ma Vương không có phản kháng, bởi vì hắn phi thường tinh tường, nếu thật sự chọc giận nàng, tất cả Ma tộc trong Tiên Ma chiến trường đều sẽ bị nàng giết sạch, kể cả mình ở trong đó.

Nàng tuyệt đối có năng lực làm được, bởi vì, phẫn nộ sẽ làm nàng trở nên càng cường đại hơn, càng thêm khủng bố.

Phẫn nộ, chính là nguồn suối lực lượng của nàng!

. . .

Tám ngày sau, Tô Triệt lại lần nữa đi đến Tiên Ma chiến trường, lấy thân ảo ảnh tìm được Ma tộc công chúa Lam Linh.

- Ra sao?

Nương theo một câu câu hỏi thói quen như vậy, Tô Triệt cảm giác được, trạng thái của Lam Linh hơi có chút uể oải không phấn chấn, tâm sự nặng nề.

- Tìm được rồi.

Lam Linh cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

- A?

Tô Triệt vốn nên mừng rỡ, rồi lại cảm thấy sự tình có chút không đúng, liền hỏi:

- Có vấn đề gì sao?

- Đúng vậy, có vấn đề, vấn đề rất lớn. . .

Lam Linh giống như cô gái nhỏ nhận hết ủy khuất, nhu cầu cấp bách muốn một bờ vai dựa sát vào khóc lớn một hồi, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.

Tô Triệt ngồi xuống, thật là không đến hỏi, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên người nàng.

Không cần hỏi nhiều, nên nói, nàng dĩ nhiên sẽ nói.

Lẳng lặng đợi trong chốc lát, Lam Linh cuối cùng đã mở miệng.

- Đồ vật ngươi muốn tìm. . . chính là ta!

Những lời này nói ra, lập tức làm cho Tô Triệt nhăn mày lại, lập tức hỏi:

- Ta không có nghe lầm chớ, ngươi rõ ràng là Kim Dực Ma Vương sinh ra ở trong Tiên Ma chiến trường, như thế nào là vật mà người kia muốn tìm? Thời gian sinh ra cùng tính chất tồn tại, tất cả đều không đúng!

- Ta nên làm cái gì bây giờ?

Lam Linh xoay đầu lại, đáng thương mà nhìn Tô Triệt, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi có thể tự mình tới một lần không, ta không muốn nói chuyện với một cái bóng.

Tô Triệt lập tức toát ra biểu lộ do dự, dùng chân thân của mình chạy đến bên cạnh nàng, đây là một chuyện tình tương đối mạo hiểm. Nếu một khi vị công chúa này phát điên, tiện tay bún ra là có thể giết chết mình, không gian thuấn di cũng không kịp. . .

- Ngươi cho rằng, ta thật sự sẽ thương tổn ngươi sao?

Lam Linh giờ khắc này, giống như vô cùng nhu nhược, ngang ngược kiêu ngạo ngày xưa hoàn toàn không thấy, chỉ còn hoang mang lo sợ, mềm yếu bất lực.

Thế cho nên, nếu Tô Triệt cự tuyệt loại nàng, sẽ có một cảm giác áy náy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.