Tiên Tuyệt

Chương 225: Chương 225: Hắc Thủy Tiên Dụ Hoặc (Hạ)




Chu Hoành bất đắc dĩ, chọn ra bốn mươi tên binh sĩ tinh minh mẫn cán trong số sáu ngàn binh sĩ Chu gia, rải khắp Nhược Lô Ngục, lúc nào cũng giám thị.

Hắc Thủy Tiên cũng điều đến đây sáu mươi tên tu sĩ, những người này đều là thành viên trong tổ chức của Sở Tam Tuyệt, về thực lực, lòng trung thành có thể tuyệt đối yên tâm.

Nhìn bề ngoài, địa đầu xà Diệp Niệm Am và Vũ La đều bị gạt sang bên.

Trên thực tế Diệp Niệm Am cũng ủng hộ Chu gia. Tuy rằng Chu Hoành có hơi lỗ mãng, nhưng Chu Thanh Giang để cho con gái đi theo cũng là để bù lại khuyết điểm này.

Tuy rằng Chu Cẩn có tức giận, nhưng không để lỡ đại sự chút nào, Vừa vào Nhược Lô Ngục, đêm hôm đó nàng đã kéo ca ca bí mật đi bái phỏng Diệp Niệm Am, bởi vì Vũ La trốn tránh Chu Cẩn khắp nơi, cho nên hắn cũng không biết chuyện này.

Chu gia cùng Diệp Niệm Am đạt thành hiệp nghị bí mật, Tuy rằng Diệp Niệm Am mấy ngày qua buông tay mặc kệ, trên thực tế tổ chức bí mật của lão ở Nhược Lô Ngục cũng đã bắt đầu hành động, âm thầm phối hợp với Chu gia.

Chu gia có được con bài chưa lật Diệp Niệm Am, tự nhận là chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa. Hắc Thủy Tiên có vị Đại nhân kia suy tính ra ba địa điểm, cũng cho rằng tất cả nằm trong lòng bàn tay mình. Bề ngoài Nhược Lô Ngục vô cùng yên tĩnh, nhưng bên trong đang chuẩn bị cho một trường đại biến.

Chỉ có Hắc Thủy Tiên biết, tuy rằng Sở Tam Tuyệt không xuất hiện ở Nhược Lô Ngục, nhưng trên thực tế lão đã dẫn người tiến vào Yên sơn. Ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa của Chu gia có áp lực rất lớn, vạn nhất phát hiện Nhạc Băng Uyên, người Chu gia động thủ cưỡng đoạt cũng không phải là không có khả năng.

Sở Tam Tuyệt chính là hậu viện của Hắc Thủy Tiên.

Mấy ngày nay Vũ La cảm thấy tâm thần không yên. Lẽ ra chuyện này không có quan hệ gì quá lớn với hắn, hắn có Tiên quyết, lại có pháp môn Thực Phù cùng Bát Hoang Đoán Tạo. Cứ dựa theo con đường hiện tại tiếp tục đi tới, sớm muộn gì cũng có thể khôi phục tới trạng thái đỉnh phong của tiền kiếp, nói không chừng còn có thể trở thành người phi thăng duy nhất trên Tu Chân Giới mấy ngàn năm qua.

Trên thực tế, có thượng cổ Dị Thú hay không có ảnh hưởng rất lớn tới chuyện này.

Trước đây cho dù có lúc đạo tâm bất an, Vũ La chỉ cần đả tọa giây lát là có thể bình tâm tĩnh khí trở lại. Thế nhưng lần này, mỗi lần đả tọa chỉ được một lúc đã cảm thấy bồn chồn không yên, khó có thể tiếp tục.

Hai ngày sau, Vũ La bỗng nhiên hiểu rõ ràng: vấn đề nằm ở Khước Phong đường.

Vì sao hai pho tượng Bệ Ngạn lại nhắc nhở mình?

Chỉ vì muốn tặng cho mình ích lợi sao? Dường như không phải đơn giản như vậy, Nhạc Băng Uyên mở ra bên trong Nhược Lô Ngục, chắc chắn sớm muộn gì mình cũng biết. Hơn nữa với bản lĩnh của mình, thừa sức chia chác chút đỉnh lợi ích trong đó, biết sớm hay muộn một chút thì có khác gì nhau?

ích lợi ở Nhạc Băng Uyên cũng cần phải có cơ duyên, không phải là vào trước sẽ lấy được nhiều hơn, nói không chừng vào trước sẽ trở thành kẻ dò đường chết trước.

Như vậy ý đồ mà hai pho tượng Bệ Ngạn muốn nhắc nhở mình, phải suy nghĩ sâu xa hơn. . .

Vũ La có thể khẳng định, lần này Nhạc Băng Uyên xuất thế chắc chắn ở Khước Phong đường. Địa điểm này rất dễ bị người ta bỏ qua, nói cách khác không ai chú ý tới Khước Phong đường trong thời điểm Nhạc Băng Uyên xuất thế, nhưng Bệ Ngạn làm cho mình chú ý, phát hiện ra Nhạc Băng Uyên trước. . .

Dần dần trong lòng Vũ La dâng lên một linh cảm không lành: Lúc Nhạc Băng Uyên vừa xuất thế, chắc chắn sẽ phá hoại thật lớn một hồi. Chẳng lẽ Bệ Ngạn biết lần này Nhạc Băng Uyên xuất hiện sẽ phá hoại đặc biệt lớn, cho nên báo cho mình phát hiện trước tiên để ngăn cản tai nạn?

Nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ có một khả năng này.

Vũ La không khỏi có chút lo lắng, ngay cả Thần Thú Bệ Ngạn cũng cảm thấy phải đề phòng chu đáo, có thể thấy rằng tai nạn lần này nhất định có lực phá hoại rất mạnh. Một đạo Tam Thập Lục Huyền Hoàng đại trận chỉ sợ chưa chắc có thể ngăn nổi.

Chu Hoành ngồi ở Vọng Sơn các, hỏi Vũ La:

- Muội. . . Vũ La, ngươi gọi chúng ta tới đây có chuyện gì, không phải đã tới đông đủ rồi sao, còn chờ gì nữa?

Y gọi muội phu thuận miệng hơn, đáng tiếc gọi như vậy thường xuyên gặp ánh mắt giết người của muội muội mình.

Gần đây vì chuyện của Hắc Thủy Tiên, cho nên y cũng cảm thấy khó lòng gọi muội phu.

Chu Cẩn ngồi cạnh ca ca, là vị trí cách xa Vũ La nhất trong phòng.

Vũ La cười nhẹ:

- Khoan hãy nôn nóng, người tới đủ tự nhiên ta sẽ nói.

Chu Hoành còn muốn hỏi lại, Chu Cẩn đã nói với giọng chua như giấm:

- Nhị ca còn hỏi sao, chúng ta cùng Diệp Đại nhân đã ở đây, hắn còn chờ ai nữa?

Bỗng nhiên một tràng cười vọng đến, Hắc Thủy Tiên yểu điệu thướt tha, mang theo mùi hương ngào ngạt tiến vào, vừa tới lập tức bố nhào vào vị trí bên cạnh Vũ La, liếc mắt đưa tình với hắn:

- Vũ Lang, rốt cục chàng cũng nhớ tới người ta, khiến cho người ta vui mừng quá. . .

Chu Cẩn làm ra vẻ muốn nôn mửa, vừa hận vừa tức, nhưng không thèm tranh với Hắc Thủy Tiên.

Vũ La không dám đẩy nàng ra, sợ xảy ra chuyện, chỉ có thể nhích ra xa một chút:

- Hôm nay ta gọi mọi người tới, là muốn chúng ta có thể hợp tác chân thành với nhau. . .

Tất cả mọi người đều bật cười.

Vũ La bất đắc dĩ, kiên trì nói tiếp:

- Ta biết địa điểm mà Nhạc Băng Uyên xuất hiện lần này, nhưng Nhạc Băng Uyên xuất hiện lần này nhất định sẽ gây ra một trường đại nạn. Mọi người chỉ có thể dốc hết toàn lực hợp tác, mới có thể vượt qua nguy cơ. . .

Hắc Thủy Tiên xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ trong lòng, chợt hỏi:

- Địa điểm ở nơi nào?

Vũ La không hề e ngại nói:

- Khước Phong đường.

Hắc Thủy Tiên thầm nghĩ, chẳng trách lần trước ngươi lén lút đi quanh Khước Phong đường, Lúc ấy Vũ La cho rằng nàng lén lút, nàng cũng thấy Vũ La như vậy, ai cũng có tính toán riêng của mình.

Chu Hoành là người đầu tiên nói:

- Chuyện này không có khả năng, lần trước Nhạc Băng Uyên đã xuất hiện ở Khước Phong đường, lần này tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở đó nữa.

Chu Cẩn hừ một tiếng, lười biếng không thèm phủ định, chỉ nhìn Vũ La với vẻ trào phúng. Vũ La thầm nhủ may mà bản Đế Quân không có ý định lập nàng làm phi, bằng không với thần thái của nàng như vậy, sẽ khiến cho bản Đế Quân chán nản cả ngày.

Hắc Thủy Tiên thầm cười trong lòng, tính toán giở trò một chuyến, ánh mắt lóe lên, nhìn Vũ La với vẻ sùng bái, xông lên ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc:

- Vũ Lang, chàng nói chắc chắn là đúng, người khác không tin, nhưng nô gia tin chàng. . .

Chu Cẩn tức tối nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân ngốc này vẫn cứ khăng khăng với một hán tử bạc tình như vậy. Chu Cẩn còn đang muốn nói, Chu Hoành đã giữ chặt tay nàng:

- Nếu đã là như vậy, nàng hãy xem lại Khước Phong đường thế nào.

Dứt lời, Chu Hoành kéo Chu Cẩn đi, Chu Cẩn vẫn không cam lòng, chuẩn bị nỗ lực cuối cùng để cứu vớt thiếu nữ sa chân Hắc Thủy Tiên.

Hắc Thủy Tiên không phái người tới Khước Phong đường, thủ hạ dưới tay nàng chỉ có sáu mươi người, nhìn qua không ít, nhưng vị Đại nhân kia suy tính ra ba địa điểm, Hồi Long lang, Cổ Tịch viện và Lao Sơn phòng, chỉ có hai mươi người phụ trách một chỗ. Nói cách khác một khi Nhạc Băng Uyên xuất hiện, chỉ có thể dựa vào hai mươi người bảo vệ cho Nhạc Băng Uyên, sau đó còn phải phân phối nhân thủ tiến vào, còn phải đấu sức cùng Chu gia một phen.

Hắc Thủy Tiên cũng muốn dùng hai mươi người này xông thẳng và Nhạc Băng Uyên, nhưng nếu làm như vậy, sau hai mươi người này, bọn họ cũng không còn ưu thế gì khác.

Dùng hai mươi người bảo vệ cho Nhạc Băng Uyên, như vậy Nhạc Băng Uyên là do bọn họ phát hiện, chỉ cần bọn họ không chịu tránh ra, không ai có thể cướp lấy lối vào.

Chỉ cần nắm chắc điểm này, về sau muốn làm bất cứ chuyện gì cũng rất dễ dàng.

Vấn đề nằm ở chỗ, với hai mươi người có thể bảo vệ được cửa vào hay không. Người Chu gia vẫn còn ở sát bên cạnh như hổ rình mồi. Nhân thủ vốn không đủ dùng, Hắc Thủy Tiên sẽ không chia thêm người ra tới Khước Phong đường làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.