Tiên Tuyệt

Chương 11: Chương 11: Thôn Phệ Pháp Bảo, Thạch Thú Cảnh Báo (Thượng)




Pháp bảo ngũ phẩm trở lên đã là cực kỳ khó được, muốn được pháp bảo cực phẩm tứ phẩm trở lên, vậy bản thân mình phải hùng mạnh vô cùng, hoặc phải có chỗ dựa hùng mạnh.

Lý Kình Vũ chính là gia chủ Lý gia ở Thanh Hà sơn, cho nên mới có được một món pháp bảo ngũ phẩm hạ làm bản mệnh pháp bảo.

Sau khi cho mấy thứ này vào trong hộp ngọc, Lý Kình Vũ mới lấy một thanh đoản kiếm màu vàng dài bằng chiếc trâm cài đầu, trên thân kiếm có bảy mươi hai chiếc vảy cá, trông giống như một con cá chép, chính là bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm mà khi nãy y vừa sử dụng.

Vũ La không khỏi bĩu môi thật dài, hắn đã nhìn ra Lý Kình Vũ muốn luyện hóa hoàn toàn những thanh Kim ngư kiếm này, để thay thế món bản mệnh pháp bảo khi nãy, nhưng trước mắt vẫn chưa thể thành công, hiện tại y chỉ có thể sử dụng, vẫn chưa đạt được trình độ tâm ý tương thông như bản mệnh pháp bảo, nhưng Lý Kình Vũ vẫn lấy chúng ra sử dụng phi hành, rõ ràng là có ý khoe khoang, dù sao sử dụng pháp bảo ngũ phẩm trung như vậy, đi tới đâu cũng có thể nở mặt nở mày.

Trên thực tế Vũ La đoán cũng không sai, quả thật Lý Kình Vũ nghĩ như vậy. Y vô cùng vất vả mới có được bộ Kim ngư kiếm này, là pháp bảo ngũ phẩm trung, cảm thấy nếu mình không mang ra sử dụng cũng giống như áo gấm đi đêm, thật là phí của.

Dọc trên đường y tới đây, bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm toát ra hào quang vạn trượng, tu sĩ đi ngang nhìn thấy đều lộ ra thần sắc hâm mộ ganh tị, khiến cho Lý Kình Vũ cảm thấy hết sức thỏa mãn.

Lý Kình Vũ tỏ ra đắc ý nhìn Vũ La một cái. Vừa rồi y bị Vũ La chèn ép lấy ngọc túy phách, trong lòng khó chịu vô cùng, cảm thấy hết sức mất mặt, vẫn muốn gỡ gạc lại chút đỉnh. Hiện tại có cơ hội bèn gõ gõ phi kiếm trong tay:

- Hộp ngọc của ngươi không có vấn đề gì chứ, bảo bối của ta đường đường là cực phẩm pháp bảo ngũ phẩm trung, nếu làm hư hỏng, ngươi không bồi thường nổi đâu. . .

Vũ La cơ hồ không thèm nhìn tới:

- Bỏ vào đó là được.

Thấy Lý Kình Vũ cho bộ Kim ngư kiếm vào trong hộp ngọc, lúc này hắn mới gật gật đầu:

- Được rồi.

Hộp ngọc này cũng là một món pháp bảo, chỉ cần đóng lại, ghi ấn ký Lý Kình Vũ vào đó, vậy cần phải có hai người Vũ La và Lý Kình Vũ đồng thời mở ra mới được, bất cứ một người nào cũng không thể mở ra một mình.

Vũ La ghi ấn ký đóng hộp lại, trong khoảnh khắc này, sợi xích của hắn thừa lúc hắn không đề phòng, lặng lẽ không tiếng động chui tọt vào trong hộp ngọc. Lúc Vũ La phát hiện định ngăn cản, đã không còn kịp nữa. Nếu có Lý Kình Vũ ở đó mà thò tay vào hộp ngọc, chắc chắn sẽ sinh chuyện hiểu lầm.

Tiền kiếp Vũ La trải qua biết bao sóng to gió lớn, sắc mặt vẫn bình thản như thường, đóng hộp cẩn thận giao cho Lý Kình Vũ. Lý Kình Vũ cũng xuất linh nguyên đánh ra ấn ký, giao lại cho Vũ La.

Vũ La lại cất hộp ngọc xuống dưới bàn đá. Nơi đó là một không gian kỳ diệu, nối thông với hệ thống cảnh báo của Nhược Lô Ngục. Nếu có người không có ngọc bài chứng minh thân phận người của Nhược Lô Ngục muốn lấy hộp ngọc ra, nhất định cảnh báo sẽ vang lên.

Xử lý xong chuyện này, Vũ La lấy ngọc bài của mình ra, đưa Lý Kình Vũ vào trong Nhược Lô Ngục.

Sau đại môn là một thông đạo lát đá phiến rộng chừng ba trượng, bên trong nhà ngục quanh năm không thấy mặt trời, trên mặt đá mọc đầy rêu xanh. Vũ La dẫn Lý Kình Vũ đi tới chừng trăm trượng, xuất hiện một ngã rẽ, Vũ La bèn rẽ qua bên đó. Nếu tiếp tục đi thẳng, thông đạo này sẽ dẫn tới ngục giam đám ma đầu chân chính, còn ngã rẽ này sẽ dẫn tới ngục giam một ít nhân sĩ phe Chính đạo ngẫu nhiên phạm sai lầm, giống như Lý ốc con Lý Kình Vũ vậy.

Bất kể là đối xử, hoàn cảnh giam giữ hay mức độ trông coi nghiêm ngặt, tù phạm phe Chính đạo tốt hơn rất nhiều. Giống như Lý Kình Vũ, thỉnh thoảng còn có thể tới thăm, đốc thúc con mình tu luyện.

Tu luyện rất chú trọng việc chỉ điểm, chuyện một người có được một quyển bí tịch, sau đó bế quan luyện thành, chỉ tồn tại trong các tiểu thuyết võ hiệp bày bán ngoài chợ mà thôi. Tu hành chú trọng lĩnh ngộ và hiểu biết, quan trọng nhất là Tuệ Căn của bản thân mình mạnh yếu, kế đó sự chỉ điểm của sư môn cũng giúp ích rất nhiều.

Lý Kình Vũ tính rằng mười năm qua, hiện tại con mình đã đạt tới một cửa ải vô cùng quan trọng, cho nên không tiếc cúi đầu trước một kẻ hèn mọn như Vũ La, cũng nhất định phải vào thăm con.

Trên thực tế, đối với kẻ thăm tù phạm, bọn ngục tốt sẽ tỏ ra vô cùng khách sáo, không giở trò chèn ép lừa đảo. Dù sao những người bị nhốt tại nơi này đều có thân phận bất phàm, nếu làm như vậy, một khi đối phương theo đuổi đến cùng, ắt sẽ gây ra phiền phức không nhỏ.

Nhưng Vũ La không có chút hảo cảm gì với phe Chính đạo, cho nên mới chèn ép không chút nương tay.

Huống chi Vũ La còn có một chiếc ô che rất tốt, chuyện này Lý Kình Vũ không biết.

Đi được một lúc, một dãy nhà đá thấp lè tè xuất hiện cách đó không xa, mỗi một gian nhà như vậy được khóa chặt bởi ba sợi xích sắt rất to, đây là một loại pháp thuật cấm chế vô cùng thâm sâu ảo diệu. Trừ xích sắt ra, bản thân nhà đá vẫn còn chút bí mật, cho dù là nhân vật đẳng cấp như chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn cũng khó lòng trốn thoát.

Đến nơi này, ngục tốt xuất hiện nhiều hẳn. Vũ La dẫn Lý Kình Vũ đi tới trước mặt ngục tốt trông coi cửa chính nhà ngục, chắp tay nói:

- Kiều Đại ca, người này tới thăm Lý óc, xin ngài đưa y đi.

Ngục tốt Kiều Hổ, được cho là ngục tốt thật thà chất phác nhất nơi này, tuy rằng không phải thân thiết với Vũ La, nhưng cũng không phải thường xuyên lấy hắn làm trò vui như những kẻ khác, cho nên Vũ La mới tỏ ra khách sáo với y như vậy.

Trong Nhược Lô Ngục này, Kiều Hổ là ngục tốt nhất đẳng, cao nhất trong ba đẳng cấp ngục tốt. Ngoại trừ thật thà chất phác ra, y còn có khả năng trở thành một vị Ban Đầu, cho nên hết sức chú trọng tới tác phong của mình, tự nhiên không có hứng thú gì với chuyện trêu cợt đồ đần để tìm vui.

Kiều Hổ cũng hiểu rất rõ ràng, nhà ngục phe Chính đạo quá nửa cũng chỉ là làm cho có lệ, quy củ nửa giáp mới được thăm một lần cũng chỉ là rỗng tuếch mà thôi, bởi vậy cũng không hỏi gì nhiều, gật gật đầu, chắp tay nói với Lý Kình Vũ:

- Xin mời theo ta.

Vũ La tiễn bước Lý Kình Vũ xong, bèn xoay người đi thẳng tới nhà ăn, hiện tại không đi, lát nữa không còn chút cơm lạnh canh nguội nào vào bụng. Hắn không chú ý, vừa mới xoay người, Lý Kình Vũ đã nhìn theo bóng hắn, miệng nở một nụ cười hết sức âm trầm.

Vũ La trở về phòng mình trước, mang theo tráp gỗ màu đen, sau đó mới ra cửa đi tới nhà ăn. Sau khi tiến vào, không cần đếm xỉa tới những người khác, đoạt lấy thùng cơm cuối cùng về mình. Tu sĩ tới cảnh giới Bảo Sơn là phải ăn cơm, cảnh giới Bảo Sơn chủ yếu là rèn luyện thân mình, không thể thiếu ăn được.

Bất quá lương thực của người tu chân tự nhiên khác với phàm nhân. Loại cơm trong thùng mà Vũ La đang cầm trên tay, trông như những hạt châu nho nhỏ vô cùng đẹp mắt. Đây là loại gạo có tên Thủy Ngọc Đạo, tuy rằng không quá đắt đỏ trên Tu Chân Giới, nhưng nếu đổi sang vàng bạc nơi thế tục, chi bằng lượng cơm trong thùng trên tay Vũ La, cũng đủ khiến cho một viên Huyện lệnh phải táng gia bại sản.

Thật ra những ngục tốt khác đã ăn gần như xong, thấy Vũ La hùng hổ xông vào tranh đoạt cơm và thức ăn, cũng không ai bực tức, ngược lại còn cười rộ một tràng, ý trêu cợt trong đó lộ ra hết sức rõ ràng.

Ai nói rằng chỉ cần tiểu tử ngốc này có thể tu luyện, vậy nhất định sẽ mở mang linh trí? Nhìn bộ dáng của hắn như vậy, ai dám nói rằng hắn không phải là một tên xuân ngốc?

Mộc Dịch Binh Lang cùng đám tay chân của mình ngồi ở một góc, đưa mắt nhìn Vũ La tay ôm thùng cơm với vẻ khinh thường, bĩu môi nói:

- Tên ngốc tử này, quả thật ông trời không có mắt, khiến cho một tên phế vật như vậy cũng có thể bắt đầu tu luyện.

Tay chân gã bên cạnh vội vàng giở giọng nịnh nọt:

- Có thể bắt đầu tu luyện thì đã sao, hắn vẫn là một tên ngốc. Đã không có Tuệ Căn, cho dù ông trời chiếu cố hắn tới mức nào, cũng không có khả năng đạt được thành tựu gì lớn. Muốn tu chân, chỉ có người có được Tuệ Căn như Mộc Dịch thiếu gia đây. . .

Những tên khác xung quanh khen phải liên hồi, lại ra sức thổi phồng Linh Ngọc Tuệ Căn của Mộc Dịch Binh Lang. Gã cũng nở một nụ cười hài lòng, hạ giọng khẽ nói:

- Các ngươi chờ xem, ta cảm giác mấy ngày nữa có thể đột phá, tiến vào cảnh giới Cửu Cung. Đến lúc đó, ta nhất định có thể áp chế Thác Bạt Thao Thiên vô cùng thoải mái, trừ đi tên tiểu tử chướng tai gai mắt này, bất quá chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân mà thôi.

Tay chân y vội vàng vỗ mông ngựa:

- Đó là đương nhiên. Mộc Dịch thiếu gia có được Linh Ngọc Tuệ Căn, tên màng phu Thác Bạt Thao Thiên kia cũng chỉ là may mắn, nhờ Chân Linh phong mới có được hôm nay, nhất định hậu lực không đủ, chỉ cần Mộc Dịch thiếu gia có thể đột phá cảnh giới Cửu Cung, linh nguyên nhất định hùng hậu hơn y, Thác Bạt Thao Thiên nhất định không phải là đối thủ của ngài.

Mộc Dịch Binh Lang hưởng thụ đám tay chân xung quanh nịnh nọt, híp mắt nhìn Vũ La xa xa, đắc chí vô cùng. Gã tưởng chừng như mình đã đặt tay lên cổ Vũ La, chém gãy cổ hắn kêu rắc một tiếng.

Vũ La đang cắm cúi ăn cơm, đâu rảnh để ý thái độ của những người xung quanh.

Tiền kiếp hắn là nhân vật chỉ thích làm theo ý mình, tới đời này tính cách ấy càng thêm sâu đậm. Vũ La thầm nghĩ trong lòng, không ăn ư, không ăn làm sao có thể bổ sung tỉnh huyết hao tổn? Nếu lại được thêm một món pháp bảo cực phẩm cần dùng tinh huyết tế luyện, không phải là muốn lấy mạng già của ta sao?

Vũ La múa may chiếc muỗng to tướng, vét sạch đĩa thức ăn, vét cả những hạt cơm cuối cùng trong thùng. Trên thực tế, cảnh hắn ăn cơm quả thật là hoành tráng: dáng người hắn vốn cao to, một chân đứng dưới đất, một chân đặt trên ghế, thùng cơm đặt trên bàn, tay vung vẫy muỗng, ăn nhanh như nước chảy mây trôi.

Hắn quăng muỗng xuống, tay xoa xoa bụng, cảm thấy no nê bèn xoay người rời đi. Dáng vẻ mười phần ngốc nghếch như vậy, khiến cho mọi người xung quanh cười vang.

Vũ La ra khỏi nhà ăn, vừa đi tới con đường lát đá ở trung ương Nhược Lô Ngục, xa xa đã thấy Kiều Hổ đích thân dẫn Lý Kình Vũ đi ra. Lý Kình Vũ vừa nhìn thấy hắn, lập tức quát to một tiếng:

- Kiều Ban Đầu, ta muốn tố giác tiểu tử canh cửa xảo trá này chèn ép đòi tiền ta.

Sở dĩ Lý Kình Vũ nhẫn nhịn cho tới bây giờ mới phát tác, là sợ rằng nếu mình tố giác sớm, sẽ làm chậm trễ chuyện thăm con của mình. Hiện tại chuyện thăm hỏi đã xong. Lý Kình Vũ bị Vũ La chèn ép vô cùng tức tối, quyết định trả đũa hắn một phen.

Vũ La nghe vậy sửng sốt, đưa mắt nhìn Lý Kình Vũ, bộ dáng vô cùng oan ức. Trong lòng hắn hết sức lạnh lùng, nhưng không thèm nói nửa lời, chỉ bình tĩnh nhìn Lý Kình Vũ.

Thật ra Lý Kình Vũ cũng đã để tâm quan sát, dọc trên đường tới đây đàm luận vài câu với tộc nhân, đã phỏng đoán được Kiều Hổ sắp sửa thăng chức, cho nên vừa mở miệng đã gọi Kiều Ban Đầu, để lấy lòng Kiều Hổ.

Chiêu này quả thật sẽ có tác dụng với người bình thường, thế nhưng Nhược Lô Ngục là địa phương sinh ra quái thai, Kiều Hổ trời sinh tính tình chất phác. Chuyện lên chức còn chưa định đã có người gọi như vậy, lại là người ngoài, khiến cho y cảm thấy không thoải mái chút nào, đôi mày rậm cau chặt lại trông như một con sâu róm màu đen.

- Lý gia chủ, ngươi muốn nói Vũ La nhân chuyện thăm tù phạm, chèn ép đòi tiền của ngươi sao?

Kiều Hổ hỏi lại theo đúng quy củ.

Lý Kình Vũ lập tức lớn tiếng kêu lên:

- Đúng vậy, hắn thấy ta sốt ruột thăm con, cho nên cố ý làm khó dễ, nhân cơ hội này bắt ta phải giao ra một miếng ngọc túy phách.

Dứt lời, Lý Kình Vũ đi tới tóm lấy Vũ La:

- Ngươi không được đi, hãy nói với Kiều Ban Đầu cho rõ ràng chuyện này.

Y thừa cơ hội này, ghé sát tai Vũ La khẽ nói với giọng âm trầm:

- Tiểu tử, muốn chơi ta hả, đời này lão tử ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, hãy xem ta đáp lại ngươi thế nào. . .

Vũ La bị y lôi tới trước mặt Kiều Hổ, sau đó đứng yên, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Kiều Hổ cảm thấy cụt hứng:

- Lý gia chủ, ngươi luôn miệng nói rằng Vũ La chèn ép đòi tiền, nhưng ngươi có biết rằng Vũ La là một tên đần hay không?

Lý Kình Vũ nghe vậy sửng sốt, tên đần ư. . . Y quay sang nhìn Vũ La với vẻ không thể nào tin được. Xú tiểu tử này ngoài đại môn tỏ ra vô cùng xảo trá, không hề giống một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi chút nào, người như vậy làm sao đần độn được?

- Ngài nói đùa phải không, tiểu tử này tinh ranh như quỷ, vì sao lại là đồ đần cho được. . .

Lý Kình Vũ vừa nói xong, lập tức biết không ổn, quả nhiên Kiều Hổ biến sắc:

- Chẳng lẽ Kiều mỗ lừa gạt Lý gia chủ hay sao?

Đám ngục tốt sau lưng Kiều Hổ không nhịn được bật cười:

- Đồ đần này lại tinh ranh như quỷ. . . Ha ha ha, chẳng lẽ trí khôn của Lý gia chủ thấp như vậy, mới cảm thấy một tên đần tinh ranh như quỷ, ha ha. . .

Sắc mặt Lý Kình Vũ lúc xanh lúc đỏ, bất chấp đám ngục tốt cười nhạo, vội vàng giải thích với Kiều Hổ:

- Kiều Ban Đầu, ta không có ý này, ngài.

- Không cần nói nữa!

Kiều Hổ ngắt lời:

- Rốt cục Vũ La là loại người thế nào, cả Nhược Lô Ngục này ai ai cũng biết. Nếu ngươi không tin Kiều mỗ, Kiều mỗ có thể đưa ngươi đi gặp Giám Ngục Đại nhân.

Lý Kình Vũ tức tối vô cùng, không hiểu là có chuyện gì. Bất quá chuyện Vũ La là tên đần xem ra đã là nhận thức chung ở Nhược Lô Ngục, nếu đi gặp Giám Ngục Đại nhân, nhất định là chuốc nhục vào thân, đến lúc đó nói không chừng còn mang tội là vu cáo người khác. Lúc này dáng vẻ Lý Kình Vũ vô cùng bối rối, vội vàng ôm quyền nói:

- Thôi bỏ đi, là vì Lý mỗ hồ đồ, cho nên mới làm phiền, cáo từ, cáo từ. . .

Lý Kình Vũ cuốn vó chạy dài, đám ngục tốt phía sau lại cười vang, chỉ có Vũ La vẫn đứng yên đó, ngơ ngơ ngác ngác. Không ai chú ý, trong mắt Vũ La lộ ra vẻ giảo hoạt vô cùng.

Kiều Hổ chợt vỗ cho Vũ La một cái:

- Mau đi đi, một mình y không thể ra cửa được, vả lại ngươi còn phải trả pháp bảo của y gửi lại.

Vũ La dạ một tiếng, sau đó xoay người chạy đi.

Ra tới đại môn Nhược Lô Ngục, Lý Kình Vũ cười lạnh một tiếng:

- Giỏi, giỏi lắm, thật không ngờ Lý Kình Vũ ta lại bại trên tay một tiểu tử như ngươi. . .

Vẻ mặt Vũ La vẫn tỏ ra ngơ ngác, nhìn Lý Kình Vũ cười hết sức ngây ngô, lấy hộp ngọc bên dưới bàn đá ra, lấy ngọc bài của mình xóa ấn ký, sau đó đưa sang Lý Kình Vũ:

- Tới phiên ngươi.

Lý Kình Vũ giơ tay trái lên nhấn một cái, một cỗ linh nguyên tiến vào trong, hộp ngọc lặng lẽ mở ra không tiếng động.

- Tiểu tử, hãy làm cho ta chết cũng biết vì sao mình chết, làm sao ngươi gạt được nhiều người như vậy, khiến cho ai ai cũng cho rằng ngươi chính là một tên đần độn, vì sao ngươi lại làm như vậy?

Lý Kình Vũ vừa thu thập pháp bảo trở lại, vừa làm như vô tình hỏi.

Vũ La vẫn tỏ ra ngơ ngác, lắc đầu đáp:

- Ngươi nói gì vậy, ta không hiểu. . .

Lý Kình Vũ cất thanh Kim ngư kiếm kia vào trong vòng tay trữ vật của mình. Giờ không phải lúc khoe khoang, cũng không cần sử dụng trước mặt Vũ La, hơn nữa hiện tại y không có lòng dạ nào nghĩ tới chuyện này.

- Nơi này chỉ còn lại hai người chúng ta, ngươi còn lo lắng gì nữa? Đại trượng phu dám làm dám chịu, ngươi chơi ta một vố thật đau, chẳng lẽ không dám thừa nhận?

Lý Kình Vũ tỏ ra khinh thường. Vũ La vẫn cứ ngơ ngác:

- Ta thật không hiểu ngươi nói như vậy là có ý gì. . .

Lý Kình Vũ oán hận trừng mắt nhìn Vũ La, y đã giở hết thủ đoạn, tiểu tử này vẫn không hé môi nửa lời, cũng không biết làm sao được, giữa mi tâm Lý Kình Vũ phun ra một cơn trốt xoáy hào quang, nuốt bản mệnh pháp bảo của mình trở vào. Sau đó y khẽ giơ tay lên quát:

- Lên!

Bản mệnh pháp bảo đưa y lên cao, lúc này y vẫn còn nhìn xuống Vũ La, oán hận thóa mạ vài câu nữa:

- Tiểu tử, ngươi không chịu thừa nhận cũng vậy, chuyện này trong lòng hai ta đều rất rõ ràng, ngươi có giỏi cả đời này ở trong Nhược Lô Ngục đừng ra, chỉ cần ngươi đi ra, hừ hừ, lúc ấy sẽ được lĩnh giáo thực lực của Thanh Hà sơn Lý gia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.