Tiểu Gia, Cười Một Tiếng Đi!!!

Chương 1: Chương 1: Thần Tài Tới Cửa




Tháng cuối hạ, không khí ngột ngạt giống như trong lồng hấp

Mặt trời không tính quá gay gắt, lại sáng loáng làm cho lòng người hoảng sợ. Bà chủ khách sạn Đồng Phúc, Lan Nhan nâng bụng bầu đi dạo trước cửa một vòng cũng không thấy lão công mua canh đậu xanh lạnh trở lại, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh vừa hóng mát vừa đợi.

Ngoài cửa, lại đột nhiên xuất hiện một hàng người dài. Thổi la (kèn)đánh trống, lọng che, múa sư, nâng kiệu, khiêng tất cả rương lớn nhỏ, tất cả đều là toàn là hỉ phục màu đỏ.

Lan Nhan cầm cái quạt tơ lụa trên tay cũng không để ý lắm, có lẽ là nhà nào đón dâu đi qua trước cửa nhà mình.

Ai ngờ, cỗ kiệu đỏ thẫm lại không nghiêng không lệch đứng trước cửa khách điếm. Có thực khách lắm chuyện chạy đến xem náo nhiệt, chỉ thấy cỗ kiệu này chế tác tinh tế, trên nóc dùng gỗ đào tốt điêu khắc hoa văn trân thú (thú quý), bốn phía cỗ kiệu treo tơ lụa đỏ tươi, vừa nhìn liền biết là kiệu của nhà giàu.

Chốc lát, màn kiệu tơ lụa thượng hạng bị vén lên, một nam nhân trung niên mập mạp từ bên trong đi ra, đi thẳng vào khách điếm.

”Khách quan ngài đây là?” Lan Nhan nhíu mày mà hỏi, bởi vì thân thể bất tiện, cũng không đứng dậy.

Nam tử trung niên cũng không so đo, hành lễ nói:

”Xin hỏi, chưởng quỹ khách điếm Nhai Tí có đó không?”

Lan Nhan miễn cưỡng nâng mí mắt, “Tướng công ta đi ra ngoài làm việc, có chuyện gì sao?”

Nam tử trung niên sờ mũi một cái, mới thẹn thùng nói rõ thân phận.

”Tại hạ Tiết Thải từ đế đô, tìm Nhai Tí lão bản. . . . . .”

”Ngươi là Tiết Thải?” Lời nói chưa xong đã bị đánh gãy, Lan Nhan ánh mắt chợt sáng lên nói, “Ngươi chính là đế đô thủ phủ Tiết Thải? !”

Tiết Thải xuề xòa gật đầu, giờ phút này, Nhai Tí mua canh đậu xanh cũng trùng hợp từ bên ngoài trở lại.

Đặt canh trên bàn, Nhai Tí nhìn ra ngoài cửa, lông mày tinh xảo nhăn lại.

”Nhan nhi, nàng lại mua đồ lung tung rồi hả ?”

Lan Nhan vừa thấy trượng phu, vội lôi kéo hắn nói:

”Lão công, đây là Tiết Thải, đế đô Tiết Thải, thủ phủ Tiết Thải!”

Tiết Thải ngẩn ra, có loại cảm giác mình thành quái vật hiếm lạ.

Nghe vậy, tròng mắt Nhai Tí lạnh xuống, tỉ mỉ nhìn. Tiết Thải này bao quanh thân một bộ cẩm bào Mặc Vân, mặc dù thân hình mập mạp, nhưng búi tóc như nước sơn, mắt như sao sáng, lúc tuổi còn trẻ bộ dáng chắc hẳn rất tốt.

Bị Nhai Tí nhìn chằm chằm như vậy, Tiết Thải lại càng cảm thấy áp lực, vội thở dài nói:

”Vị này chính là Nhai Tí lão bản?”

Nhai Tí đáp lễ, “Hữu lễ.”

Tiết Thải lau cái trán đổ mồ hôi, liên tục nói:

”Nếu là Nhai Tí đại nhân, ta cũng không ngại nói thẳng. Thật ra thì lần này ngàn dặm xa xôi mà đến, là vì cầu hôn.”

”Phốc ——” Lan Nhan đang uống canh đậu xanh phun hết lên bàn, mắt mang hoa đào nói, “Tiết đại nhân, ta mang thai đứa bé rồi ngươi mới đến, nếu sớm một chút. . . . . .”

Dưới ánh mắt sắc bén mãnh liệt nhìn chăm chú của Nhan Tí, Lan Nhan nuốt xuống nửa câu sau.

Tiết Thải cũng bận rộn khoát tay nói: “Bà chủ hiểu lầm, không phải là ta cầu hôn, đây là. . . . . . Này. . . . . . Ai!”

”Tiết đại nhân chớ vội, từ từ nói!”

Tiết Thải vững vàng tinh thần, mới nói:

”Thật ra thì, ta là thay con gái ta tới cầu hôn .”

”Hả?” Hai vợ chồng trăm miệng một lời mở miệng, từ xưa đến nay chỉ có nhà trai cầu hôn, đây lại thay con gái tới cửa cầu hôn thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Thấy thế, Tiết Thải cũng hung hăng thở dài mới nói:

”Thực không dám giấu diếm, tứ công tử quý phủ đã có vợ chồng chi thực với tiểu nữ, ta đây mới mặt mo tới cầu hôn.”

Nhai Tí, Lan Nhan đưa mắt nhìn nhau.

Lan Nhan đâm đâm Nhai Tí, than thở nói:

”Tứ đệ ngươi không phải đi đế đô phá án sao? Sao ngược lại thành làm nhục hoàng hoa khuê nữ rồi hả?”

Nhai Tí trầm ngâm, “Làm sao Bệ Ngạn có thể ——”

Tiết Thải chỉ sợ hai người không tin, vội nói:

”Sao lại không thể, Tứ đệ ngươi ở kỹ viện cướp đi cái yếm của con gái ta!”

Lan Nhan thở sâu giọng điệu, “Ngươi nói cái gì, kỹ viện?”

Nhai Tí cũng nói: “Con gái ngươi là kỹ nữ thanh lâu? !”

Tiết Thải nghe lời này, sợ hai người hiểu lầm, dùng sức khoát tay nói:

”Không đúng không đúng! Con gái của ta là khách nhân đi dạo kỹ viện!”

”Nữ nhân còn đi dạo kỹ viện? !”

Tiết Thải há hốc mồm sửng sốt không nói ra nửa chữ, hung hăng tát mình một bạt tai, mới nức nở nói:

”Lời này nói ra cũng thật dài. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.