Tiểu Hầu Gia

Chương 57: Chương 57: Phóng thích Lý ngự sử




Lạc Kiêu đợi trong Đông Cung một canh giờ, mới thấy Trương Hữu Đức dẫn Văn Nhân Cửu trở về Thanh Lan Điện.

Vào viện tử, Văn Nhân Cửu cũng không ngừng nghỉ, trực tiếp về phòng đổi xiêm y, nghe thấy động tĩnh phía sau, biết là Lạc Kiêu đi vào, liền thản nhiên nói: “Đợi đã lâu?”

“Cũng không lâu lắm.” Lạc Kiêu cười cười, nói: “Chỉ sợ Điện hạ mệt nhọc.”

Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn hắn một cái, hai tay nâng lên, tùy ý Mặc Lan giúp y chỉnh lại y sức (*quầ n áo cùng vật t rang sức), mới nói: “Tử Thanh nếu không có việc gì, vậy liền theo ta đến thiên lao của Đại Lý Tự một chuyến, tính thời gian, Lý ngự sử ngây người bên trong cũng đủ lâu rồi.”

Lạc Kiêu hơi ngẩn ra, nhưng sau đó lập tức hiểu được, nói: “Ngày trước Lý ngự sử chống đối Thánhthượng, chọc Thánh thượng giận đến bệnh nặng nửa tháng, trước đó thần còn tưởng rằng cho dùmay mắn không chết, có lẽ cũng khó trốn được mệnh giáng chức thuyên chuyển.” Nhìn Văn Nhân Cửu, cười thở dài nói: “Thánh thượng suy cho cùng vẫn là nhớ đến Điện hạ a.”

Tuy rằng Lý ngự sử bởi vì tính tình ngay thẳng cố chấp mà mặt ngoài vẫn chưa thuộc dưới trướng của một vị Hoàng tử nào, nhưng với tư cách nguyên lão trong triều, quan hệ môn sinh (*học trò) nhưng không thể xem thường. Hiện tại Đức Vinh đế giam Lý ngự sử hơn nửa tháng, rồi lại cố tình tại điểm mấu chốt này để cho Thái tử đích thân thả người, mặt ngoài không có gì, sau lưng, nhưng lại vì Văn Nhân Cửu ở Lý ngự sử bên kia làm ra nhân tình không nhỏ.

Văn Nhân Cửu gật đầu chỉnh lại ống tay áo của mình, thản nhiên nói: “Thế nhân đều nói Phụ hoàng ngu ngốc vô năng, rồi lại chưa từng nghĩ đến, hơn hai mươi năm trước, Đại Càn này, cũng không phải chỉ có một mình ông ấy là Hoàng tử, nếu không có chút năng lực sát phạt quyết đoán, như thế nào có thể leo lên ngôi cửu ngũ.” (*ng ôi vu a.)

“Ngươi nói Phụ hoàng nhớ đến Cô?” Văn Nhân Cửu như có như không nở nụ cười, “Ông là nhớ đấy, thế nhưng, cũng là hận a.”

“Ông căm hận chính mình, căm hận Cô, cũng căm hận toàn bộ Đại Càn.” Văn Nhân Cửu nói: “Chẳng qua là, rồi lại không thể triệt để hủy đi —— bởi vì này vẫn là những thứ mà mẫu hậu yêuthương.”

Lòng Lạc Kiêu khẽ động, bản thân dường như đã mơ hồ thâm nhập vào một lĩnh vực người khôngnên biết nào đó.

“Thời điểm không còn sớm. Chúng ta đi thôi.” Văn Nhân Cửu cũng không nói tỉ mỉ, buông ống tay áo, thản nhiên nói, cất bước ra khỏi phòng.

Lạc Kiêu nhìn người phía trước rõ ràng tuổi tác tương tự với mình, thân thể rồi lại muốn yếu ớt nhỏnhắn hơn, hơi hạ mắt, chân rồi lại nhanh chóng bước theo.

*

Thiên lao của Đại Lý Tự có lẽ là nhà giam kiên cố nhất của toàn bộ Đại Càn, chỉ là thủ vệ tầng ngoàicùng cũng đã có ba lớp, tiến vào phòng giam, một mùi hôi thối nồng nặc ập thẳng vào mặt, đập vàomắt là máu đen dơ bẩn, lọt vào tai là tiếng rên rỉ gào rú liên tục không ngừng, quả thật là nơi một chútthanh tịnh cũng tìm không ra.

Trưởng ngục dẫn đường dọc theo đường đi không ngừng dùng khóe mắt liếc nhìn hai người thân phận tôn quý đi phía sau gã, trong lòng không khỏi có chút lo sợ: “Thái, Thái tử điện hạ, Thế tử gia,trong lao bẩn cực kỳ, nếu không thì, hai vị ở bên ngoài đợi trước, lại để cho tiểu nhân vào trong dẫn Lý đại nhân ra là được.”

Văn Nhân Cửu nhưng chỉ nhàn nhạt quét mắt qua gã, trên khuôn mặt tựa băng tuyết không chút biểu tình: “Dẫn đường.”

“Thế nhưng mà ——” Trưởng ngục kia trong lòng có khổ nói không nên lời.

Trong thiên lao người chết oan nhiều không kể xiết, âm khí dĩ nhiên rất nặng. Như bọn họ ngược lại không có gì a, nhưng hai vị kia thân phận đều vô cùng tôn quý, đặc biệt là vị Thái tử này… trưởng lao dè dặt cẩn thận dùng đuôi mắt quan sát: Vốn là nghe Thái tử đây vẫn luôn là cái ấm sắc thuốc, bìnhthường chỉ được hầu hạ nghỉ ngơi cũng đã có thể bệnh thành cái dạng gì, nếu lúc này đi vào thiên laothấy cái gì không nên thấy, bị sát khí va chạm, vậy bọn họ chỉ đợi đến lúc bị đem đi chặt đầu a!

“Điện hạ nói không ngại, ngươi lại lo lắng cái gì.” Lạc Kiêu nhìn thấu tiểu tâm tư trong lòngtrưởng ngục, nhìn gã mở miệng nói: “Ngươi chỉ cần để ý dẫn đường là được.”

Trưởng ngục thấy Lạc Kiêu nói như thế, chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau khổ “Vâng” một tiếng, tiếp tục dẫn hai người đi vào.

Đi qua hết tầng bên ngoài, nhà lao bên trong cũng dần dần sạch sẽ hơn rất nhiều. Lại mở thêm hai lầncửa, rẽ vào một chỗ ngoặt, sau đó mới dẫn hai người tới trước một phòng giam: “Điện hạ, Thế tử gia,Lý ngự sử đại nhân đang ở bên trong.”

Lạc Kiêu khoát tay áo, ý bảo trưởng ngục lui ra. Trưởng ngục do dự trong chốc lát, vẫn là đưa chìa khóa phòng giam tới, sau đó mới cung cung kính kính lui đến nơi cách xa hơn mười mét đứng chờ.

“Điện hạ.” Lạc Kiêu giao chìa khóa cho Văn Nhân Cửu, Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu, lập tức nhận chìa khóa, chậm rãi tiến lên, nâng tay mở ra xiềng xích nặng nề, nhìn thấy trong phòng giam Lý ngự sử đang ngồi co ro trên đống rơm rạ không biết đang suy nghĩ cái gì, đi qua cúi người, đưa tay kéo ông lại, gọi một tiếng: “Lý đại nhân.”

Lý ngự sử dường như bị kinh ngạc một chút, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Văn Nhân Cửu, hồilâu, bờ môi giật giật, mở miệng khàn khàn hỏi: “Thái tử… điện hạ?”

“Đại nhân mấy ngày qua đã chịu khổ rồi, nào, qua đây ngồi.” Lạc Kiêu khẽ mỉm cười tiến lên, đưatay nhẹ nhàng đỡ Lý ngự sử đến ghế đá bên cạnh, “Thân thể còn chịu đựng được không?”

“Thế tử.” Lý ngự sử run run rẩy rẩy ngồi xuống ghế đá, ngừng một chút, hỏi: “Thân thể Thánhthượng như thế nào?”

Văn Nhân Cửu nói: “Mấy hôm trước thân thể Phụ hoàng đã tốt lên, hôm nay vào triều vừa thấy, mặc dù vẫn còn lưu lại vài phần bệnh sắc, nhưng không quá nhiều trở ngại. Mong đại nhân bớt sầu, không cần tiếp tục tự trách.”

Lý ngự sử nghe xong chuyện đó, lập tức nghẹn ngào: “Tốt… tốt… nếu như, nếu như bởi vì một mình lãothần, khiến thân thể Thánh thượng có chỗ nào tổn thương… thần, chết vạn lần cũng khó thể tha thứ!”

Lạc Kiêu nói: “Đại nhân tâm vì thiên hạ, ưu quốc ưu dân (*lo cho nước lo cho dân), mặc dù ngôn từ bên ngoài có hơi kịch liệt, nhưng trong lòng Thánh thượng cũng rõ ràng đại nhân rất tốt a.”

“Thế tử nói không sai.” Văn Nhân Cửu nắm tay Lý ngự sử, thấp giọng nói: “Thế đạo* hiện tại,gian nịnh hoành hành, Đại Càn ta cần, chính là những hiền thần can đảm thẳng thắn can gián** như đại nhân, năng lực của đại nhân, tốt hơn so với trăm ngàn binh sĩ, có đại nhân phụ tá bên người, là chuyện may mắn của quốc gia. Mong đại nhân ngàn vạn lần không được tự coi nhẹ mình mới phải.”

(*Tình thái và trạng huống trong xã hôi.)

(**khuyên can vua hoặc người trên, dâng sớ can gián.)

“Điện hạ!” Lý ngự sử rơi nước mắt, “Hôm nay có được một câu này của Điện hạ, lão thần… lãothần có chết, cũng không tiếc rồi.”

Khóe mắt Lạc Kiêu quét đến trưởng ngục đang có chút đứng ngồi không yên bên ngoài cửa, sau đómới cười nói: “Đại nhân ở trong ngục đã lâu, sợ là trôi qua vất vả. Hiện tại Thánh thượng bên kia đãlên tiếng, kiệu đón đại nhân hồi phủ đã chờ sẵn bên ngoài, đại nhân vẫn là theo ta cùng Điện hạ mauchóng rời khỏi nơi xúi quẩy này, hồi phủ nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt mới được.”

Lý ngự sử dùng ống tay áo lau lau nước mắt, nhẹ gật đầu, run lẩy bẩy đứng lên, chẳng qua là tuổi tác dù sao cũng lớn rồi, mấy ngày qua dù không chịu cực hình, nhưng lòng mang nặng áy náy cùng ẩm thực ít ỏi đạm bạc rồi lại khiến cho thân thể suy yếu không ít. Này vừa đứng lên, còn chưa đi được vài bước, dưới chân đã lảo đảo suýt nữa ngã trở về.

“Đại nhân đừng vội!” Lạc Kiêu nhanh tay lẹ mắt đỡ được người, nhìn thấy vẻ mặt Lý ngự sử tràn đầy xấu hổ, cười nhạt một tiếng an ủi: “Thân thể đại nhân không khỏe, chân không tiện cũng là chuyện bình thường. Nếu đại nhân không chê, liền để tại hạ đỡ đại nhân.”

Văn Nhân Cửu nhẹ gật đầu: “Cô cũng có ý đó, Lý ngự sử không cần từ chối. Hơn mười ngày này, chung quy là làm khó đại nhân rồi.”

Lý ngự sử cảm kích nhìn qua Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu, qua hồi lâu, thở dài một hơi: “Vậy làm phiền Thế tử.”

Ba người đi cùng một chỗ, thẳng đến khi ra khỏi thiên lao, đích thân đưa Lý ngự sử lên kiệu về Lý phủ, Lạc Kiêu mới buông lỏng tay.

Đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn xe kiệu dần rời xa, Lạc Kiêu bỗng nhiên cười với Văn Nhân Cửu, nói: “Hiếm khi được ngày Điện hạ xuất kinh, thời điểm còn sớm, cứ như vậy hồi cung không phải quámức lãng phí sao?”

Văn Nhân Cửu liếc nhìn Lạc Kiêu, chỉnh lại tay áo, nói: “Cô không giống Tử Thanh, thanh nhàn tự tại, chỗ Cô bên kia vẫn còn chất đống tấu chương một ngày chưa phê.”

“Cho dù bận rộn như thế nào, thời gian Điện hạ chia ra một canh giờ cùng thần uống chén tràtóm lại vẫn phải có đi?” Lạc Kiêu ngược lại không nhụt chí, vẫn cười híp mắt nhìn Văn Nhân Cửu. “Nếu thật sự quá trễ, thần tự mình đến cung của Điện hạ mài mực bồi tội là được.”

“Điện hạ nghĩ thế nào?”

Văn Nhân Cửu híp mắt nhìn trời, qua hồi lâu, phất tay áo, nửa chữ cũng không nói, quay người liền đi.

Lạc Kiêu ở phía sau thở dài một hơi, tuy nói có vài phần thất vọng nhàn nhạt, nhưng thật ra cũng không có gì ngoài ý muốn.

Văn Nhân Cửu bên kia đi vài bước, thấy Lạc Kiêu không lập tức đuổi theo, quay đầu lại, nhấc lên mi mắt nhìn hắn: “Không phải nói uống trà sao? Sao còn chưa đi?”

“Điện hạ?” Lạc Kiêu khẽ giật mình, vô thức nhìn sang.

“Chỉ một canh giờ.” Văn Nhân Cửu nói, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, “Còn có, nhớ kỹ lời của ngươi, buổi tối vào cung mài mực cho Cô.”

Lạc Kiêu vội vàng đuổi theo, bên môi rồi lại không nhịn được nở nụ cười: “Vâng, Điện hạ của thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.