Tiểu Hoàng Không Phải Tiên

Chương 16: Chương 16: Lai lịch con Ma thần




Đi vào tẩm điện, chỉ thấy Ma thần đứng ở trên tháp phía trước, đại điện trống rỗng, ánh sáng màu lam loang loáng, bóng dáng cao lớn trở nên cô tịch lạnh lùng.

Điền Chân lắc đầu.

Chỗ cao không khỏi lạnh, về vấn đề võ lực hắn đã là kẻ vô địch, còn biết theo đuổi cái gì, thảo nào không nhàm chán.

Nàng đi qua vào gọi nhẹ: “Bệ hạ.”

Ma thần chưa xoay người.

Vì thế Điền Chân chủ động chuyển tới trước mặt hắn: “Bệ hạ.”

Ma thần nhìn nàng.

“Ta tuyệt đối sẽ không phản bội bệ hạ.”

“Ngươi, dám sao.”



Tỏ vẻ trung thành tận tâm, lại đổi lấy lời uy hiếp, Điền Chân âm thầm hạ lông xuống, vị thần này vừa mở miệng ra là làm nghẹn họng người ta, cứ nhìn thái độ không khách khí của hắn đối với Yêu hoàng là biết không thể so đo gì hết.

Nàng hiện tại là tội phạm truy nã Thiên giới, muốn cho bản thân an toàn, phải cam đoan cho vị thần này an toàn, về phương diện lực lượng của Ma thần thì không cần lo lắng, chỉ cần làm cho hắn tích cực nhìn về phía trước, không nên thuận theo ý trời mà chuẩn bị tư tưởng trở về Thái Thượng Kính.

“Bệ hạ, hai giới liên minh không sao nhưng chính tai ta nghe Thần đế đã nói, lời tiên đoán của Thánh Vô danh kia là thật, bệ hạ phải có lưu ý tộc Thần vũ.”

“Ngươi vì lo lắng cho ta?”

“Ta không muốn bệ hạ quay về Thái thượng kính” Điền Chân nói thật, “Bệ hạ mà đi, ta làm sao bây giờ?”

Ma thần nói: “Phượng hoàng, ngươi thích ta vì cái gì?”

Kỳ thật ý của nàng là hắn đi rồi, Lộ Đại thiên vương sẽ không bảo hộ nàng, Lộ tiểu Thiên vương năng lực có hạn, mạng nhỏ của nàng rất nguy hiểm, nhưng sợ cách nghĩ của Ma thần, Điền Chân rất muốn thổ lộ với hắn như hắn quả thực là tuyệt phẩm, võ công tuyệt vời, yêu hắn vì toàn bộ linh tình gì đó, nhìn lại khuôn mặt kia hồi lâu cuối cùng vẫn chỉ lắp bắp nói được vài câu: “Ta thích… khuôn mặt bệ hạ.”

Ma thần dời tầm mắt .

Nàng chưa từng nói hắn thế nhưng có nhiều ưu điểm, nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu, Điền Chân bất đắc dĩ trở lại chuyện chính, sắp xếp lại ý tưởng cho hợp lý mới uyển chuyển lên tiếng nói: “Bệ hạ chẳng lẽ không nghĩ tới, tình huống hiện nay của Ma giới nếu ngươi thật sự ra đi, năng lực của bọn Cửu Tử Thương có khả năng sống sót dưới sự trả thù Thần giới sao?”

Đôi mi dài khẽ chớp, Ma thần vẫn không tỏ vẻ gì.

Điền Chân nói: “Hai giới Thần tiên có nhiều cao thủ, cho dù còn có hai vị Thiên vương, cũng không đủ để chống lại bọn họ, hơn mười vạn con dân Ma giới khó tránh khỏi bị khi dễ.”

“Nói có lý” Ma thần vuốt cằm “Ma giới cần một người có thể thay thế được ta.”

Thấy chưa, ai bảo là Ma thần không biết nhìn xa, hóa ra đã muốn tìm người nối nghiệp, Điền Chân không nói gì, sau một lúc lâu lại hỏi: “Bệ hạ có chọn được người thích hợp?”

Ma thần nói: “Con ta Băng Hà cùng Tiểu Tàn tuy trí dũng có thừa nhưng thân thể không thuộc người của Thần tiên, khó có thể phát huy được năng lực..”

Hắn đối với hai con mình quả thực rất hiểu biết, Điền Chân kỳ quái hỏi: “Bệ hạ là Thiên tiên chi Thần, sao hai người họ lại không thuộc?”

Ma thần nói: “Là hai chuyện khác nhau, không quan hệ.”

“Không có vấn đề gì?” Điền Chân thử thăm dò “Chẳng lẽ bọn họ không phải là thân sinh của bệ hạ?”

“Bọn họ, là do ta sáng tạo.”

Điền Chân rốt cục cũng dám hỏi ra sự tò mò trong lòng đã lâu: “Mẫu thân bọn họ sao lại không thấy?”

“Ừ?”

“Ta muốn nói là thê tử của bệ hạ.”

Ma thần nhìn nàng: “Phượng hoàng, Tiên Thiên chi thần tạo người, sao dùng phương thức phàm thần!”

“Cũng đúng!” Điền Chân trịnh trọng gật đầu.

Không có lão bà là tốt rồi, không lão bà là tốt nhất! Tiên thiên đại thần chính là giống như Nữ Oa, muốn có con chỉ cần mượn bùn mà nặn thành, cao cấp hơn có thể lấy một cây xương sườn…

Ma thần hiếm khi lộ vẻ cảm khái: “Ta có thể tạo vạn vật, cũng không thể tạo ra một thần giống như ta.”

Nghĩ đến lời nói của Lộ Tiểu Tàn, Điền Chân không dám buông lời bông đùa: “Bệ hạ tính làm sao bây giờ?”

Ma thần quả nhiên nói: “Con ta tiểu Tàn, có thể đúc lại.”

Đúc lại, ngươi là nói người hay là binh khí đây! Điền Chân sợ tới mức khuyên nhủ: “Bệ hạ tạo thêm một người nữa là được, lưu hắn lại đi.”

“Lúc tái sinh đã làm mất ba giọt máu” Ma thần nói, “Sức mạnh của ta, nếu không còn mạnh nữa.”

“Còn đại thiên vương đâu?”

“Hắn là hi vọng cuối cùng của Ma giới.”

“Chuyện này đối với Tiểu Tàn không công bằng.”

“Tác phẩm thất bại, mất đi ý nghĩa lưu tồn” Ma thần an ủi, “Ngươi sẽ nhìn thấy hắn vĩ đại hơn.”

“Vậy thì không còn là Tiểu Tàn.”

“Là tiểu Thiên vương vĩ đại của Ma giới.”

“Bệ hạ như vậy là quá phận!”

“Phượng hoàng!”

Không thể khuyên can, Điền Chân giận dỗi xoay người bỏ đi, đến cửa đại điện liền dừng lại, quay đầu nhìn.

Ma thần thấy thế, quay mặt đi .

Đây là quyết định của hắn, khó lay chuyển hơn so với lãnh đạo cũ, chắc không chấp cơn dỗi này của nàng. Điền Chân đau đầu, thầm nghĩ không đúng, nếu dỗi thật với hắn thì tiểu tử kia trở thành vật hi sinh rồi, vì thế quay lại nhỏ giọng nói: “Ta sai rồi, bệ hạ tha thứ cho ta.”

Ma thần lên tiếng “Ừ”: “Biết sai có thể sửa, phượng hoàng.”

Tha thứ nhanh như vậy, hóa ra vị thần này không có tính so đo, Điền Chân mừng thầm: “Kỳ thật ta không đồng ý, là vì, ta có biện pháp tốt muốn nói với bệ hạ.”

Ma thần ngạc nhiên: “Nói đi.”

“Chỉ sợ bệ hạ không chịu…” Thấy hắn nhíu mi, Điền Chân nói quanh co “Kế thừa còn hơn sáng tạo, bệ hạ có hay không… này, có hay không nghĩ tới…dùng phương thức của phàm thần?”

Ma thần sửng sốt.

Sinh con như vậy, có khả năng truyền lại được thể chất của hắn. Điền Chân nghĩ kỹ lại nói thêm: “Chỉ có một nửa cơ hội.”

Dù sao, cũng không có Thần nữ nào trong sáu giới xứng với hắn.

Sau một lúc lâu, Ma thần nghiêng người nói: “Để cho ta suy nghĩ.”

“Thế tiểu thiên vương…”

“Nói chuyện sau.”

.

Từ tẩm điện đi ra, Điền Chân nghĩ lại lời nói vừa rồi mà xấu hổ, vô luận vị thần này có suy nghĩ thế nào cũng sẽ tạm thời không còn chú ý tới chuyện này nữa, Lộ Tiểu Tàn xem như tạm thời an toàn , trước tiên đi gặp tiểu tử kia nói tin tốt này đã, cho hắn khỏi sợ hãi.

Lộ Tiểu Tàn quả nhiên vẫn đang chờ ở trên núi đá, bên cạnh còn có thêm hai người Lộ Băng Hà áo đỏ tóc trắng và Cửu Tử Thương đang lắc đầu không ngừng.

Thấy Lộ Băng Hà, Điền Chân liền dừng lại, tránh ở sau đá ngó nghiêng.

“Bố trí đại sự, ngươi lại sơ sẩy như thế, phụ hoàng dặn dò ngươi như thế nào?” Lộ Băng Hà dạy dỗ đệ đệ, “Nếu không có Cửu Tử Thương báo lại, ta còn không biết.”

Lộ Tiểu Tàn ngẩng đầu làm cương: “Ta mặc kệ!”

Lộ Băng Hà lạnh lùng nói: “Để ta bẩm báo với phụ hoàng, để hắn đánh ngươi!”

“Ngươi đi đi! Chỉ biết làm cho phụ hoàng thích, ta không sợ!”

“Không hiểu chuyện!”

Lộ Tiểu Tàn hừ một tiếng.

Lộ Băng Hà không nói thêm câu nào, đưa tay đập một cái thật mạnh lên đầu đệ đệ, sau đó tao nhã nhảy xuống núi đá, nhanh rời đi.

Cửu Tử Thương tiến lên, cất giọng an ủi: “Phòng thủ ở Ma giới trọng yếu như thế nào, ta nói với tiểu thiên vương, ngươi quá không hiểu chuyện …” Nói còn chưa dứt lời, đã bị một đạp đá bay.

Tâm tình Lộ Tiểu Tàn vốn đã kém, lại bị ca ca mắng cho một trận, đầy một bụng tức, cuối cùng tìm được một đối tượng để phát tiết, chạy lên giơ tay lên đầu: “Ngươi dám mắng ta? Ta đánh chết ngươi!”

“Tiểu thiên vương tha mạng! Là đại thiên vương nói, không liên quan tới thuộc hạ!” Cửu Tử Thương sợ tới mức cầu xin tha thứ.

Lộ đại thiên vương dạy dỗ đệ đệ, không có nghĩa là ngươi có thể học theo mà dạy dỗ, Điền Chân nhìn thấy buồn cười, vội đi tới, ngăn Lộ Tiểu Tàn, nâng Cửu Tử Thương dậy, lấy một lọ nhỏ đổ ra hai viên thuốc chữa thương đưa cho hắn, Cửu Tử Thương vô cùng cảm kích đón lấy thuốc rồi chạy vội.

Thấy Lộ Tiểu Tàn đứng bên cạnh hầm hừ, thỉnh thoáng liếc ánh mắt về phía mình, Điền Chân cố ý dời tầm mắt, ra vẻ đang ngắm phong cảnh.

“Này” Lộ Tiểu Tàn bất an túm cánh nàng.

“Ta không tên là Này ” Điền Chân ngẩng cao mặt, “Kêu nương.”

Vừa nói xong, một cơn đau đớn truyền đến.

“Ôi, Ôi, Ôi!” Điền Chân liên tục phủi cánh.

Lộ Tiểu Tàn cười ha ha, chạy ra xa.

Điền Chân cúi đầu nhìn, thấy trên cổ tay quả nhiên có dấu răng nhỏ, không khỏi giận dữ: “Ngươi làm cái gì vậy!”

Lộ Tiểu Tàn để bàn tay nhỏ sau lưng: “Chuyện hứa không hoàn thành, ngươi làm sao có tâm tình nói đùa? Khẳng định là phụ hoàng đồng ý, ngươi mới cố ý trêu ta.”

Tiểu chính rất thông minh! Điền Chân không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: “Tiểu quỷ vong ân phụ nghĩa, ta bảo phụ hoàng ngươi đánh ngươi!”

“Thật nhỏ mọn, ta đâu có uống máu của ngươi” Lộ Tiểu Tàn chỉ vào dấu răng kia “Này, đây là tội dám trêu trọc ta.”

Điền Chân dở khóc dở cười, trừng hắn.

Lộ Tiểu Tàn tỏ vẻ mặt tà ác: “Đừng hung ác như vậy, giống mẹ kế.”

Tiểu tử kia chắc là do Ma thần đại nhân nặn từ đất ra, không có mẹ ruột đây, Điền Chân cúi người đi ôm hắn: “Về sau ta làm nương của ngươi, có việc gì sẽ chăm sóc ngươi, đến đây, trước ôm một cái.”

“Ngươi thật ghê tởm!” Lộ Tiểu Tàn hóa thành luồng ánh sáng hồng chạy đi “Ta phải đi an bài thủ vệ.”

Điền Chân mỉm cười.

Tiểu tử kia kỳ thật vẫn nghe lời phân phó của phụ thân, thế nhưng làm việc không được sự tán thành nào, hỏi sao không tức giận..

Thiên đình ngày nào cũng quang cảnh này, cung tường bằng ngọc lấp lánh, màu sắc lạnh lùng mang theo áp lực. Triều Hoa Quân chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng đi ngang qua Thần vương, thần tướng liền chào hỏi, bên ngoài đã có tiên quan đứng chờ ở ngoài cửa, thấy hắn lập tức làm lễ chào.

“Bệ hạ ở bên trong” Tiên quan nhìn phía sau hắn, rất nhanh liền cúi đầu cười “Mời Triều Hoa Quân.”

Trong điện, Thần đế đứng một mình trước bàn, tay cầm bản tấu chương, thấy hắn vào một mình, ánh mắt khẽ nhúc nhích, xoay người ngồi vào ghế.

“Tham kiến bệ hạ.”

“Miễn” Thần đế buông tấu chương ra, ý bảo hắn ngồi.

Triều Hoa Quân lại cười nói: “Bệ hạ đã biết, một mình tội thần trở về, sao dám ngồi xuống.”

Thần đế nhướn đôi lông mày: “Nàng quả thực phản đi Ma giới?”

“Nàng sao dám phản bội, là thần không có năng lực có thể thuận lợi mang nàng về, lần này bị Ma giới phát hiện, người chúng ta đặt ở Ma giới chỉ sợ…”

“Có thể ngăn cản ngươi, là hắn?”

“Đúng”

“Chỉ là một nữ tử nho nhỏ tộc Vũ, hắn cần gì ra tay.”

“Bệ hạ hoài nghi thần?”

“Biểu huynh tận trung với Thiên giới, trẫm chưa bao giờ hoài nghi” Thần đế thế nhưng lại không tức giận “Ý của Trẫm là, để tiểu hoàng ở lại Ma cung chưa chắc đã là chuyện xấu, có lẽ, chúng ta có thể mượn nàng tìm hiểu bí mật của hắn. “

Triều Hoa Quân nói: “Nàng còn nhỏ, thần lo lắng… Vẫn là nên tìm cơ hội mang nàng trở về cho thỏa đáng.”

“Nàng đã ăn nội đan, chính là ứng với thiên ý, không có việc gì” Thần đế cười cười chuyển sang đề tài khác, “Biểu huynh có phải nên nghĩ đến chuyện khác hay không? Tìm hai mươi mấy năm, nay người đã trở về, ngươi lại không vội vàng, lùi đám cưới lại, không sợ nàng ủy khuất suy nghĩ nhiều? Đệ muội ngươi đang ở cùng nàng, ngươi đi dỗ đi.”

“Thần tuân mệnh.”

Đi ra khỏi điện, Triều Hoa Quân chậm rãi mà đi, ý cười thu lại, trong lòng thở dài.

Ngăn cản Ma thần mà vẫn bình yên vô sự, có lẽ thực ứng với thiên ý, nàng dù sao cũng là tri ân báo đáp, kể cả phản bội cũng sẽ không vô cớ khơi mào chiến tranh, chỉ mong có thể tạm thời ổn định Ma thần, việc khác, cứ từ từ tính. Chỉ có điều tộc Vũ chưa bao giờ có kẻ phản nghịch, nếu để Thần đế biết sẽ hạ lệnh truy sát, trước mắt cứ giấu diếm trước đã.

Trên hành lang, Hằng Nguyệt Cơ dẫn theo thị tì trung thành đi tới, vừa đi vừa nói chuyện.

“Thần nữ sao đi nhanh như vậy?”

“Nơi thị phi, khỏi cần lưu lại.”

Thị tì khó hiểu: “Thần hậu nương nương cùng Long Nữ, sao lại thành thị phi?”

Hằng Nguyệt Cơ nói: “Triều Hoa Quân rất thương tiểu phượng hoàng kia, đã nghe thấy hết rồi, giờ lại hoãn hôn kỳ với Long Nữ, làm sao Long nữ lại không ăn giấm, ngươi không có nghe nàng vừa mới nói với Thần hậu nương nương, cho dù tiểu phượng hoàng kia thực sự phản bội Thần giới, Triều Hoa Quân cũng sẽ bảo vệ nàng, nếu lời này rơi vào tai bệ hạ, chuyện gì đến sẽ đến, Nếu Triều Hoa Quân biết chúng ta biết chuyện này, hắn sẽ nghi tới ta.”

“Thần nữ nói đúng, ta cũng thật không ngờ.”

“Cuộc sống chốn cung đình, tốt nhất nên bo bo giữ mình” Sóng mắt Hằng Nguyệt Cơ lưu động, cười nói “Chúng ta đi thôi.”



Chủ tớ đi xa, thần sắc Triều Hoa Quân không tốt lắm, đứng yên một lúc lâu mới quay lại hướng cũ, bước nhanh về chỗ ở của mình, tìm thân tín của mình là Mạc Vũ Thiên cung nghi trượng Vũ Tiêu đang chờ ở cửa, thấy hắn liền làm lễ: “Vương.”

Triều Hoa Quân lấy Lục Vũ Sai từ trong tay áo đưa cho hắn: “Vật này ta đã thu hồi, cho người đem trả lại cho Vương tộc Khổng tước”

Vũ Tiêu cả kinh nói: “Hoàng nhi phản bội chẳng lẽ là thực?”

Triều Hoa Quân nhíu mày.

“Thuộc hạ sẽ cho người đưa đi, vương yên tâm.” Vũ Tiêu lĩnh hội, đón lấy Lục Vũ Sai muốn bước đi.

“Chậm đã” Triều Hoa Quân gọi hắn lại, nghĩ nghĩ một lúc mới nói, “Ta còn muốn gửi một phong thư cho Tiên Đế, sau đó hãy chuyển đi.”

Vũ Tiêu đáp dạ, đi theo vào cửa.

.

Bên này Điền Chân đâu biết chuyện phát sinh ở Thần giới, chỉ đoán rằng Thần giới tất sẽ đuổi giết nàng, càng một lòng với Ma giới, theo Lộ Tiểu Tàn luyện binh. Ma giới không có tướng mạnh, lại không biết lập trận luận võ, Cửu Tử Thương lãnh đạo chúng ma cấp dưới lười nhác đã quen, không thể nói được, chỉ ứng phó lấy lệ. Về sau nhờ Lộ Tiểu Tàn chỉ một câu là giải quyết vấn đề: ai thua thì bị phạt. Chúng ma đều từng bị ăn khổ dưới tay tiểu Thiên vương, nghe thấy thể tinh thần quật khởi, từ đó về sau dốc lòng tu luyện, một lần nữa cuộc sống lại có lý tưởng.

Trừng phạt so với ngợi khen làm cho người ta thêm hăng hái, Điền Chân cảm khái, thuật pháp trị người này không phải là chuyện xấu, tương lai có thể có chút công dụng

Mặc cho hai người làm, Lộ Băng Hà thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ.

“Ngươi vẫn còn hoài nghi ta?” Điền Chân một lần có cơ hội nói với hắn.

“Lời tiên đoán ứng với tộc Thần Vũ, nhất định phải phòng bị” Lộ Băng Hà thản nhiên nói, “Có cơ hội, ta muốn đem ngươi rời xa phụ hoàng.”

Người này cùng lắm cũng chỉ làm từ cây xương sườn, nàng không cần so đo với cây xương sườn, Điền Chân cười nói: “Thiên vương thật sự là thẳng thắn.”

Lộ Băng Hà nói: “Đa tạ ngươi lưu lại Tiểu Tàn.”

Vừa chuẩn bị ứng phó cho tốt, không thể đoán được hắn sẽ nói lời cảm tạ, Điền Chân không kịp phản ứng, biểu tình bắt đầu hỗn loạn: “Ngươi cuối cùng là muốn cám tạ ta, hay là vẫn muốn đuổi ta đi?”

“Ngươi có thể chủ động rời phụ hoàng đi, tốt nhất.”

“Nếu ta không đáp ứng?”

“Đó là chuyện của ngươi” Lộ Băng Hà chầm chậm nói “Theo sát bọn hắn quá, chỉ sợ tác dụng ngược lại, việc ngươi làm sẽ không hề ý nghĩa.”

Điền Chân như ở trong mộng tỉnh lại, âm thầm hối hận.

Thời gian này do cầu cho kết quả nhanh đạt, lại do chúng ma vì sợ bị phạt mới bất đắc dĩ tu luyện, có rất nhiều oán hận, chắc nên đổi phương thức khác.

Lộ Đại thiên vương đối với đệ đệ thực sự rất quan tâm, đối với bản thân nàng cũng không khách khí, đó là do vì Ma thần đại nhân mà suy nghĩ. Nghĩ vậy, Điền Chân không hề phản cảm, nhưng vấn đề là nhìn phụ tử bọn họ đứng cùng một chỗ cứ thấy thật kỳ dị, có một con lớn lại ghê ghớm như vậy, nàng còn chưa có chuẩn bị tâm lý…

.

Mọi vấn đề này sau khi gặp Ma thần, đã trở nên nhẹ nhàng.

Hắn cô đơn ở trong điện, trang sức trên trán chớp nhẹ lên ánh sáng lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ trầm tư.

Điền Chân đứng ở cửa đại điện, từ xa nhìn ngắm một lát, mới trấn định đi vào đi, chủ động kéo cánh tay xinh đẹp kia: “Bệ hạ.”

Nàng gần đây càng ngày càng làm càn, bộ dạng Ma thần tỏ vẻ phục tùng, tầm mắt dừng ở trên tay nàng.

Điền Chân giả vờ không nhìn thấy, để cho hắn nhìn một lúc vẫn chưa thấy hắn tỏ vẻ gì, đành phải hỏi: “Ta làm việc quá mức cho nóng vội, làm cho nổi lên nhiều câu oán hận, bệ hạ có tức giận không?”

“Ngươi, là vì bọn họ lo lắng.”

“Ta lo lắng năng lực bọn họ không đủ để tự bảo vệ mình, lại không đủ để thủ hộ Ma giới, chuyện này không nên để một mình bệ hạ gánh vác.”

“Ta tha thứ cho ngươi.”

Thân phận làm cho người ta sợ hãi, giọng điệu thì cao cao tại thượng, nếu là người khác sẽ thấy mang ơn và thầm kêu may mắn, nhưng vào tai của Điền Chân thì nàng lý giải rằng lúc nàng ra quyết định này cũng không nghĩ tới việc hắn có tha thứ cho nàng hay không.

“Ta đến từ tộc thần vũ, bệ hạ không phòng bị?”

Ma thần nhìn tay nàng, lại nhíu mày.

Điền Chân vẫn nắm chặt không buông, hạ giọng mềm mại: “Bệ hạ?”

Ma thần cuối cùng cũng không bị lừa bịp, giãy khỏi tay nàng: “Phượng hoàng vô lại.”

Tiếng nói vừa dứt, đã thấy Lộ Băng Hà bước nhanh vào, quỳ một gối làm lễ: “Phụ hoàng, núi Ưu Bà có biến khác thường, không biết duyên cớ gì?”

“Núi thánh thời Thượng cổ, là nơi thần trút giận, từ ngày ta trở lại chưa thấy nó oán giận lần nào” Ma thần lại lên tiếng nói “Ta đi thăm dò xem, con ta, trông coi Ma giới cho tốt..”

Lộ Băng Hà đáp dạ.

Điền Chân vội hỏi: “Bệ hạ, ta cũng đi!”

“Ngươi, lưu lại.” Ma thần xoay người biến mất.

Đuổi theo không kịp, Điền Chân ủ rũ, nhìn Lộ Băng Hà.

Thần sắc Lộ Băng Hà không thay đổi, tao nhã xoay người, rời ra khỏi điện.

.

Hoạt động giải trí ở Ma giới một lần nữa lại sôi động, chúng ma đều được thả lỏng, không còn ý kiến gì nhiều. Điền Chân lại quá nhàm chán, ngay cả đánh bài cũng không còn thấy hấp dẫn, ban đêm một mình đối với đại điện trống rống, cảm giác thấy thiếu cái gì đó, đương nhiên nàng cũng không có lo lắng tới việc Lộ đại thiên vương sẽ không ngốc đến mức ra mặt mà đuổi nàng đi.

Đến đêm thứ ba, Lộ Tiểu Tàn lặng lẽ chờ nàng ngoài cửa điện gọi nàng.

Điền Chân thật vui mừng: “Thực ngoan, sao lại nghĩ đến việc đến chơi với ta?”

Lộ Tiểu Tàn né tránh cái ôm của nàng, cười tà ác: “Bản thiên vương là tới nói chuyện quan trọng với ngươi, ngươi nghe xong chắc sẽ không còn chút nào cao hứng.”

“Chuyện gì?”

“Ca ca ta muốn đuổi ngươi đi.”

Điền Chân thu ý cười, nửa tin nửa ngờ: “Thật sự?”

Lộ Tiểu Tàn nghiêng người: “Ngay tại đêm mai, nhớ tới việc ngươi đã cứu ta, ta mới nói tin này với ngươi, tin hay không tùy ngươi.”

“Vô duyên vô cớ đuổi ta đi, hắn không sợ bệ hạ trách tội?”

“Hắn đương nhiên sẽ không tự mình ra tay, sáng sớm ngày mai hắn sẽ mang ta ra cung xem ma tuyền, như vậy sự tình liền không liên quan tới chúng ta, phụ hoàng sẽ tin hắn, cùng lắm chỉ quở trách vài câu.”

Điền Chân nghe thế kinh hãi, thầm mắng.

Thâm hiểm ! Lộ đại thiên vương thật thâm hiểm!

“Dù sao ta đã nói cho ngươi, ngươi tự nghĩ biện pháp đi, ta phải đi, không thì ca ca biết.” Lộ Tiểu Tàn túm túm cánh của nàng một cái rồi trốn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.