Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 57: Chương 57: Hôn Sự Của Tuyên Vương (Tiếp)




Trong chốc lát, bốn phía vốn có chút chật chội, vậy mà chỉ còn lại một mình Vô Tà, ngay cả quản sự Tuyên vương phủ Tần Thành lúc đầu dẫn bọn họ tiến vào cũng không biết đi đâu. Câu nói tràn đầy tự tin kia của Hiên Viên Vân Nhiễm lại như một âm thanh trong trẻo tự nhiên chui vào trong lỗ tai Vô Tà thật lâu không thể tản đi, Vô Tà dừng lại, chỉ cảm thấy một cô gái thản nhiên dũng cảm như vậy thật khiến người ta hâm mộ, cũng khiến nàng không biết nên làm thế nào.

Mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc chợt đến gần, Vô Tà chỉ cảm thấy dưới tầm mắt xuất hiện một góc áo bào trắng, hẳn là Tần Yến Quy đã dừng trước mặt nàng. Vô Tà đột nhiên phục hồi tinh thần lại, quên không chú ý nên chỉ còn lại một mình đứng ở chỗ này. Dđ/l/q/\đ/ Đột nhiên nàng có chút co quắp, nhíu mày, không thích tình trạng lúc này như vậy, nàng là bị Tần Thương mạnh mẽ lôi kéo đến Tuyên vương phủ nên mọi người đều giải tán, lúc này tự nhiên nàng cũng không cần thiết tiếp tục ở lại.

Từ trước đến nay Tần Yến Quy đều khiến Vô Tà cảm thấy kiêng kỵ, giống như giờ phút này dựa gần hắn lại để nàng cảm thấy có chút phiền não, thậm chí thói quen giữ tỉnh táo cũng quên.

”Ngươi tới chỗ ta. . . . . .” Đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên giọng nói nhàn nhạt của Tần Yến Quy, nói không ra là dịu dàng hay là lạnh lùng, từ trước tới nay hắn đối với nàng đều không gần không xa, khiến cho tới bây giờ Vô Tà vẫn nhìn không thấu hắn: “Có chuyện gì sao?”

Có chuyện. . . . . .

Chợt Vô Tà có chút tức giận phồng má, nàng có thể có chuyện gì? Nàng là bị Tần Thương kéo tới!

”Hoặc là tới vì chuyện của Vân Nhiễm?”

Thân hình Vô Tà run lên, hô hấp theo thong thả không chút để ý này mà nghẹn lại, đột nhiên nàng có chút không biết làm sao, giống như ông tổ nói dối bị người ta nhìn thấu, một câu chọc thủng, lại giống như cả người trần truồng đột nhiên bị người ta ném ra đường không có một chút che đậy nào.

Vô Tà nhíu mày, mặt lạnh xuống, khoảnh khắc cảm xúc kịch liệt biến hóa này chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng toàn bộ rất nhanh đều bị giấu sâu trong đáy mắt, trong lòng cười khổ, bộ dáng này của nàng càng lúc càng giống Tần Yến Quy. . . . . .

”Ngươi phải thú công chúa Vân Nhiễm sao?” Giọng nói Vô Tà rất bình tĩnh như đang đàm luận với Tần Yến Quy về việc quốc gia đại sự, bình tĩnh không có một chút tình cảm.

Trên môi Tần Yến Quy như có ý cười: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Vô Tà ngẩn ra, không nghĩ Tần Yến Quy sẽ hỏi ngược lại mình, nàng nhíu mày, đôi môi mím chặt tựa như đang cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, Tần Yến Quy cũng không gấp lẳng lặng chờ nàng trả lời.

Suy nghĩ nửa ngày, Vô Tà mới ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhánh nghiêm túc suy xét: “Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ không lấy nàng.”

Đáp án này giống như nằm trong dự đoán của Tần Yến Quy, ánh mắt người khác chưa bao giờ nhìn thấu lẳng lặng đặt trên gương mặt nàng: “Tại sao?”

Tại sao. . . . . .

Lòng Vô Tà thắt lại, ngoài miệng lại máy móc trả lời có trật tự: “Hoàng huynh đã bắt đầu nghi ngờ ngươi, quyền trong tay ngươi cũng bị đình chỉ, thậm chí còn tự xin đi Tư Quá Lĩnh, bây giờ lại yên lặng nhàn rỗi ở trong phủ không để ý tới chuyện trong triều, lq.d có thể thấy được lúc này ngươi cũng không muốn làm người khác chú ý, tự tìm phiền não hơn nữa là chọc hoàng huynh kiêng kỵ. Thân phận công chúa Vân Nhiễm phi phàm, đây không chỉ là hôn sự giữa hai người, nếu như ngươi nạp phi thì ai đều được nhưng không thể là công chúa Vân Nhiễm, chuyện này liên quan đến việc hai nước kết thân, chắc chắn liên quan đến Bắc Tề. Nếu như ngươi thú công chúa Vân Nhiễm, sợ rằng hoàng huynh sẽ nghi ngờ ngươi cấu kết với Bắc Tề, ngày trước có ta, hôm nay lại có Bắc Tề cho nên ngươi sẽ không thú nàng.”

”Là ai đều được à. . . . . .” Tiếng cười sâu kín vang lên, hắn lẩm bẩm nói nhỏ, nhìn ánh mắt nàng như đang nhìn thẳng vào lòng nàng không cho nàng trốn tránh, nhưng lại giống như đang nhìn một đứa bé vừa nói chuyện cười xong.

Trong long Vô Tà khẽ động, không khỏi nắm chặt hai tay, cảm thấy câu nói này của Tần Yến Quy mang theo ý cười trào phúng, giống như thường ngày lại có chút không giống, có gì đó khác biệt. . . . . . Nhưng hiện tại nàng đoán không ra có gì khác biệt, Vô Tà cau mày hỏi ngược lại: “Ta nói không đúng sao?”

Tần Yến Quy lắc đầu, chậm rãi nói: “Ngươi nói rất tốt.”

Hắn chỉ khen nàng nói rất tốt nhưng không có nói nàng biết là nàng nói đúng hay sai.

”Thôi, ngươi trở về đi.” Tần Yến Quy lắc đầu, vỗ vỗ đầu Vô Tà, động tác tùy ý tự nhiên kia giống như trong mắt hắn nàng chỉ là một đứa bé, nhưng nếu như thế thì có người lớn nào lại nghiêm khắc với một đứa bé như vậy, không chút để ý công khai đàm luận với nàng chủ đề cả gan làm loạn này giống như chỉ là chuyện phiếm bình thường.

Tần Yến Quy đi qua người Vô Tà, chậm rãi rời đi, cũng không lo lắng một mình nàng sẽ lạc đường ở trong Tuyên vương phủ rộng lớn này, hình như. . . . . . Hắn không xem nàng là khách ở Tuyên vương phủ.

Ma xui quỷ khiến, Vô Tà lại xoay người, đuổi theo mấy bước, níu ống tay áo của Tần Yến Quy không để hắn đi, dđl/qđ hết sức nghiêm túc ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi sẽ làm như thế nào.”

Có lẽ Tần Yến Quy cũng có chút kinh ngạc, hôm nay tính tình đứa nhỏ này nóng nảy hơn thường ngày nhiều, nàng không phải là người thiếu kiên nhẫn.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía nàng, nhàn nhạt nhếch môi: “Không phải ngươi đã nói rất rõ ràng?”

Vô Tà ngẩn ra nhưng cũng không buông tay, Tần Yến Quy cũng tùy nàng bởi vì nàng đột ngột nắm ống tay áo của hắn không buông.

Một hồi lâu, Vô Tà mới lắc đầu tỏ ra không hiểu: “Nhưng ta không phải ngươi.”

Dù cho nàng có nói tốt hơn nữa thì nàng cũng không phải là hắn, vĩnh viễn nàng cũng không thể nào là hắn, nàng hiểu bản thân nhưng không hiểu rõ Tần Yến quy.

”Chuyện này cũng không phải là ta có thể chi phối, nếu là phụ hoàng tứ hôn cũng là chuyện của hắn.”

Tay Vô Tà căng thẳng, nắm chặt đến mức lòng bàn tay cũng bị móng tay bấu chặt, lúc này nàng mới buông tay ra, khóe miệng khẽ cong lên, cười cười: “Ngươi nói đúng.”

Nói cho cùng lại bỏ quên một vấn đề, cho dù thật sự thành thân thì cũng không phải là thỉnh cầu của Tần Yến Quy, mà là công chúa Vân Nhiễm thỉnh cầu. Người vương phi này cũng không phải do Tần Yến Quy hắn muốn mà do Bắc Tề công chúa si mê nghĩ nhất định phải gả muốn Kiến đế ban hôn nên dù cho Kiến đế muốn nghi ngờ Tần Yến Quy cấu kết với Bắc Tề thì Bắc Tề cũng là Kiến đế tự mình đưa đến trong tay Tần Yến Quy.

Trên mặt Tần Yến Quy nở nụ cười nhàn nhạt, nhạt đến mức chỉ còn ý châm biếm: “Trước đây cũng đã có ngươi rồi thì về sau thêm một Vân Nhiễm nữa cũng không sao.”

Vô Tà chỉ dám chắc chắn lúc này hắn cũng không dám trêu chọc Kiến đế thêm kiêng kỵ, lại quên lúc đầu hắn dám trở thành ô dù che chở nàng bình an lớn lên, nếu dám đụng đến một phiền phức lớn như nàng thì còn bởi vì tăng thêm một Hiên Viên Vân Nhiễm mà sợ hãi tăng thêm rắc rối trong mắt Kiến đế hay sao?

”Ta cho là. . . . . . Lúc này giấu tài mới là lựa chọn tốt nhất.” Vô Tà lắc đầu, bật cười, chính nàng cũng không tin vào giải thích này của bản thân, nàng cơ trí hơn người cũng có lúc ngây thơ như vậy, thật không uổng phí hắn ban tên “Vô Tà” cho nàng.

Thấy Vô Tà dường như đã suy nghĩ rõ ràng, hắn cũng không nói suy nghĩ của Vô Tà như vậy là đúng hay sai, chỉ nhàn nhạ quay lưng lại rời đi, vân đạm phong khinh nói một câu “Phụ hoàng tin sao?”

Giấu tài? Đứa nhỏ này quả thật hiểu rõ hắn nhưng cũng không hiểu hắn nhiều lắm. . . . . .

Quả nhiên. . . . . .

Vô Tà trầm mặc, như nàng giả vờ ngây ngốc như vậy chỉ có thể đảm bảo Kiến đế tin nhất thời nhưng ở chung lâu dài lại không ổn, huống chi Kiến đế là người có long nghi ngờ rất nặng. Bất cứ chuyện gì cũng có nguy hiểm, Tần Yến Quy ra đời đã thấp kém hơn ngừơi khác, thậm chí ngay cả tên họ mẹ ruột của hắn cũng ít có người biết, phi vị đều là do sinh ra hắn mới có được. l/q/đ Ngày xưa hắn hai bàn tay trắng nên cần bộc lộ tài hoa để đạt được tất cả như hôm nay, nếu không thể giấu tài thì cũng chỉ có thể tận lực làm chuyện Tuyên vương có thể làm, nếu không ngược lại sẽ phản tác dụng mà chọc Kiến đế dã tâm bừng bừng kia hiểu lầm.

Sững sờ nhìn hắn rời đi, cho đến khi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất, Vô Tà mới vừa thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống.

. . . . . .

Từ ngày từ Tuyên vương phủ trở về, Vô Tà vẫn như thường ngày, chuyên tâm làm chuyện của nàng, cũng không ra khỏi cửa, bên ngoài thật bình tĩnh, sau khi Vân Nhiễm công chúa rời đi thì có đi xin Kiến đế tứ hôn hay không nàng cũng không biết. Mà Tuyên vương cũng cũng không quan tâm chuyện này, vẫn yên tĩnh không để ý tới chuyện trong triều như cũ.

Mấy ngày nay Tần Thương cũng không đến nơi này, nghe nói mấy ngày nay trong doanh rất bận mà nàng cũng không biết hôm đó Tần Thương có tỷ thí với Hiên Viên Vân Nhiễm hay không, ai thắng ai thua.

Trong lòng Vô Tà không có suy nghĩ việc khác nên khoảng thời gian này tiến bộ rất nhanh, so với nàng trước kia thì tiểu hài tử quả nhiên lớn lên rất nhanh, chỉ hơn nửa tháng đã cao lên không ít, áo hôm đó Ôn Thiển Nguyệt làm cho nàng nay đã mặc vừa, chỉ là hơi gầy làm cho áo nhìn có chút rộng.

Lẳng lặng nhìn bộ dáng chuyên chú của Vô Tà, băng dày ba thước cũng không phải là một ngày lạnh, muốn luyện võ công tuyệt thế thì tự nhiên không phải vội vàng nhất thời mà có mà phải học chậm mà chắc, củng cố căn cơ là không điều thể thiếu để nội công thâm hậu. Vô Tà theo bên cạnh Ôn Thiển Nguyệt mấy tháng, tiến bộ rất nhanh, mặc dù trời vẫn giá rét nhưng cũng chỉ mặc áo lót mỏng manh ngồi hơn nửa ngày trên tuyết.

Nàng giống như chỉ chuyên tâm tập võ, thờ ơ với chuyện bên ngoài, như thế tuy tốt nhưng cũng là hăng quá hoá dở.

Ôn Thiển Nguyệt lắc đầu gọi Vô Tà đi vào, tự mình nấu một ly trà sâm nóng để cho nàng ấm người.

Vô Tà uống xong muốn đi ra ngoài, lại bị Ôn Thiển Nguyệt kêu lại: “Tà nhi, ngươi qua đây.”

Hai mắt Vô Tà mở to, xoay người lại có chút không hiểu, nhưng vẫn nghe lời nhu thuận đi tới, đứng ở trước mặt Ôn Thiển Nguyệt: “Mẫu phi?”

”Tà nhi, ngươi lại cao lên không ít.”

Vô Tà gật đầu, cũng không biết lúc này Ôn Thiển Nguyệt nhắc tới chuyện này là có ý gì, chỉ đành trả lới: “Vâng, bởi vì tập võ nên vóc dáng cũng cao nhanh hơn trước kia nhiều.”

Ôn Thiển Nguyệt rũ mắt, dịu dàng lại mang ý vị sâu xa nhìn nàng: “Nghĩ đến chưa tới vài năm ngươi sẽ trưởng thành.”

Trưởng thành với cao lên, ý nghĩa tự nhiên khác nhau.

Vô Tà ngẩn người, vẫn gật đầu như cũ: “Mẫu phi nói đúng.”

”Nhưng nữ nhi khi trưởng thành thì sẽ khác với nam tử.”

Oanh!

Nhất thời Vô Tà chỉ cảm thấy khiếp sợ trong lòng, nhưng mặt vẫn không biến sắc: “Mẫu phi, Vô Tà không hiểu ý của ngài.”

Dường như Ôn Thiển Nguyệt không muốn nói thêm, chỉ nhàn nhạt nhìn Vô Tà, rốt cuộc Vô Tà có chút bất đắc dĩ, khẽ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút xấu hổ ửng đỏ, cảm thấy sư phụ đối với nàng rất tốt mà nàng lại giấu diếm bà nên có chút không biết nói sao: “Mẫu phi, thì ra ngươi cũng biết. . . . . .”

Ôn Thiển Nguyệt nghe xong cũng chỉ cười lạnh, bà ăn chay niệm Phật quanh năm, mặc dù đối với người khác không tính là ôn hòa dịu dàng nhưng cũng ít có vẻ mặt sắc bén như vậy: lq\đ “Ban đầu không biết nhưng lần đầu nhìn thấy ngươi liền biết, những người đó đều là không phải người tốt, lại đối với ngươi. . . . . .” Ôn Thiển Nguyệt dừng một chút, dường như cảm thấy không thích hợp nói những lời này ở trước mặt Vô Tà nên giọng nói cũng chậm rãi nhu hòa lại: “Còn có chuyện gì trong phủ này mà vi sư có thể không biết sao?”

Cho dù bà thờ ơ lạnh nhạt nhưng cũng không có nghĩa là nhìn không thấu chuyện ngươi lừa ta gạt, lòng người khó dò trong thế gian này.

Thật sự Vô Tà có chút khiếp sợ, tính tình luôn luôn lạnh nhạt như Ôn Thiển Nguyệt đúng là đã sớm biết nàng là con gái.

Ôn Thiển Nguyệt nhìn Vô Tà thật sâu, bà cũng không ngờ, lúc đầu mình còn muốn giết nàng bây giờ lại để cho nàng một câu một câu “mẫu phi” gọi bà, nhìn nàng ngày một lớn lên, trái tim lạnh lùng nhiều năm cũng mềm mại theo từng ngày. Ôn Thiển Nguyệt yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà bởi vì mấy ngày nay say mê tập võ mà có chút đông cứng nứt nẻ, trong mắt chứa đựng cưng chiều mà ngay cả bà cũng chưa từng nhận ra:“Tà nhi, lòng người khó dò, ngươi còn nhỏ nhưng cũng không ngốc thì càng không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, nhất là người họ Tần không có một ai tốt. . . . . . Tần Yến Quy cũng không phải là người tốt lành gì.”

Bây giờ Vô Tà còn nhỏ, bà cũng không lo lắng nhiều nhưng có một ngày Tà nhi lớn lên, mặc dù lừa dối người đời nhưng cũng không thể lừa được bản thân. Người như Tần Yến Quy thật sự có bản lãnh khiến nữ nhi yêu hắn, Vô Tà cách hắn quá gần, tóm lại vẫn là nguy hiểm.

Vô Tà dở khóc dở cười sờ sờ cái mũi của mình, lời này của sư phụ. . . . . . Hình như cũng là mắng luôn nàng?

Thấy Vô Tà không lên tiếng, Ôn Thiển Nguyệt cũng không nhiều lời: “Thôi, hôm nay đến đây đi, ngươi dọn dẹp một chút rồi đi nghỉ đi.”

Vô Tà cáo lui, Dung Hề đã sớm đợi nàng ở bên ngoài, vì nàng phủ thêm áo lông thật dày, Vô Tà liếc nhìn Dung Hề, cười nhạt nói: “Dung Hề tỷ tỷ, sắp đến giờ?”

”Sắp đến, nước tắm đã chuẩn bị tốt xin thế tử tắm rửa thay quần áo, xe ngựa vào cung cũng đã đợi ở bên ngoài phủ.” Dung Hề trả lời.

Vô Tà gật đầu, rảo bước đi, trên mặt cũng không có biểu tình gì, cung yến tối nay được bố trí vì công chúa Hiên Viên Vân Nhiễm của Bắc Tề, nếu nàng đoán không sai thì chắc là muốn tuyên bố chuyện đám hỏi giữa hai nước. . . . . .

Hiện tại Vô Tà cao lên không ít, đã đến bả vai Dung Hề rồi, chừng hai năm nữa thân hình cũng đã cao gần bằng Dung Hề, tự nhiên không thể để Dung Hề dắt nàng như lúc trước nữa. Vô Tà càng lớn, người bên ngoài nhìn xem càng giống như một thiếu niên đang bắt đầu trưởng thành, Dung Hề tự nhiên cũng bận tâm thân phận của Vô Tà, hơi lui một bước, đi theo sau lưng Vô Tà nên hoàn toàn không nhìn được đến tột cùng trên mặt nàng có vẻ mặt gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.