Tiểu Khả Ái, Anh Đầu Hàng

Chương 47: Chương 47: Phong tịch




Tiếng của bên phía chương trình vang lên thông báo cho toàn bộ khách mời.

Ngôn Án dựa sát vào cửa kính hóng hớt bên dưới nghe thấy có người bị loại thì có chút hoang mang.

Thời Khanh đang nhắm hờ mắt bỗng nhiên mở mắt ra quan sát cô.

Một vòng cáp treo đã dừng lại, Ngôn Án và Thời Khanh một trước một sau bước xuống.

Thời Khanh đưa mắt quan sát xung quanh rồi nhấc chân đi về phía thuỷ cung.

Ngôn Án nối đuôi theo sau anh.

Vừa bước vào thuỷ cung, Ngôn Án bị thu hút bởi những loài cá vô cùng khổng lồ. Vừa đi vừa quan sát mà lạc mất Thời Khanh lúc nào không hay.

Người trong khu thuỷ cung cũng rất đông, lúc Thời Khanh quay đầu lại thì Ngôn Án đã bị cuốn vào dòng người tấp nập.

“Sh*t”

Thời Khanh cau mày chửi tục một câu rồi quay người muốn đi tìm Ngôn Án.

Ngôn Án đang chen chúc trong dòng người tấp nập đến khó thở.

Một lúc sau cô thoát ra được thì đối diện với một dàn máy quay, sau lưng cô là Phong Tịch.

Phong Tịch lúc nảy là người chính tay xé bảng tên của Bạch Bạch, loại cô ấy khỏi trò chơi.

“Xin...xin chào”

Ngôn Án gượng cười giơ giơ tay chào hỏi.

Phong Tịch cũng đáp lại với cô bằng một nụ cười. nhưng chân cô lại nhanh chóng di chuyển tới gần Ngôn Án.

“Khanh Khanh...”

Ngôn Án biết mình sẽ yếu thế hơn người trước mặt nên 36 kế chạy là thượng sách. Vừa quay người chạy cô vừa hét toán lên gọi Thời Khanh.

Tiếng gọi này rơi vào tai Phong Tịch khiến cô khựng lại suy nghĩ một chút nhưng chốc đó lại nhanh chân đuổi theo.

Gọi thân thiết như vậy, là đã quen biết nhau lâu rồi sao?

Ngôn Án chạy thật nhanh cuối cùng cũng tìm được bóng dáng mình cần tìm.

Cô nhanh chóng chạy lại phóng thẳng vào người Thời Khanh tìm người cứu.

Anh đứng sừng sững ở đó chưa kịp làm gì thì cô nhóc đã xông vào người anh.

“Khanh Khanh, cứu”

Ngôn Án kéo kéo Thời Khanh núp đi.

Thời Khanh ngơ ngác nhìn Ngôn Án một cái rồi nâng mắt lên nhìn Phong Tịch đang đuổi tới.

“Núp đi”

Thời Khanh đẩy đầu Ngôn Án ra rồi chỉ chỉ vào một chổ khuất thấp giọng nói.

Ngôn Án lon ton chạy đến nắp vào đó.

Phong Tịch tới thì chỉ nhìn thấy Thời Khanh đứng đợi sẵn.

“Hoa Xán đâu?”

Phong Tịch nâng mắt lên nhìn Thời Khanh nhỏ giọng hỏi.

“Xé cô trước rồi tính”

Thời Khanh nhanh chóng di chuyển, ngoài Ngôn Án ra, người con gái nào anh cũng không nương tay.

Phong Tịch bất ngờ lui về sau một bước, đụng trúng một lồng ngực rắn chắn.

“Thời Khanh à, để con gái họ chơi với nhau. Chúng ta cùng trò chuyện một chút”

Mặc Đình cụp mắt nhìn Phong Tịch rồi cho một tay vào túi quần tiến đến chổ Thời Khanh.

“Ở đó”

Mặc Đình đưa tay chỉ vào một góc khuất nơi Ngôn Án đang ẩn nấp.

Phong Tịch gật đầu rồi đưa mắt sang nhìn Thời Khanh sau đó chạy đến chổ đó.

Ngôn Án đã chạy trốn từ lâu.

Mặc Đình và Thời Khanh đứng đối diện nhau vẫn đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Ừm, Mặc Đình mắt chỉ có một mí thôi nên gọi là mắt nhỏ cũng không phải không đúng.

Phong Tịch bên kia nhanh chóng đi tìm Ngôn Án và tìm thấy cô ở một góc nhỏ.

“Cô và Thời Khanh có quan hệ gì?”

Phong Tịch nhìn Ngôn Án, thấp giọng dò xét.

“Hỏi làm gì? Mối quan hệ thân thiết hơn bình thường được chưa?”

Ngôn Án thủ thế muốn chạy, nghe được câu hỏi thì nhìn Phong Tịch rồi trả lời.

“Thân thiết hơn bình thường à? Vậy thì cô bị loại đi, không cần chung đội với cậu ấy nữa”

Phong Tịch nghe vậy thì nhanh chóng phóng tới.

Ngôn Án muốn chạy nhưng so với người có thân hình to con như Phong Tịch thì có chạy cũng như không.

“Ngôn Án, loại”

“Phong Tịch, loại”

Cả hai đồng thời xé bảng tên của nhau xuống một lúc, vì thế cùng nhau bị loại.

“Coi như cô có bản lĩnh”

Phong Tịch ngồi dậy phủi phủi áo rồi để lại một câu sau đó rời đi.

“Quá khen”

Ngôn Án cũng nhanh chóng đứng dậy rời đi.

“Ồ, đều bị loại cả rồi sao?”

Dung Mộc ngồi ở phòng chờ thấy hai mỹ nhân đi vào thì cười cười hỏi.

Đáp lại cho anh là vẻ mặt lạnh lùng của Phong Tịch và một nụ cười thương mại của Ngôn Án.

Dung Mộc“...” Biết vậy câm luôn cho rồi. Bị mỹ nhân ngó lơ như vậy, đau lòng không chịu được.

Bên kia, Mặc Đình và Thời Khanh đang giằng co nhau xé bảng tên.

Hai đối thủ ngang tài ngang sức, tuy nhiên Thời Khanh đang chiếm ưu thế hơn.

“Cậu thích Hoa Xán sao?”

Một câu nói của Mặc Đình chọc thẳng vào tâm trí của Thời Khanh khiến anh mất tập trung.

Cùng lúc đó, “xoẹt” một tiếng, bảng tên Thời Khanh bị xé xuống.

“Cậu thua rồi”

Mặc Đình nở một nụ cười thật tươi chớp chớp hai mắt vô tội nhìn Thời Khanh.

“Thời Khanh, loại”

Trò chơi đầu tiên kết thúc, đội Mặc Đình-Phong Tịch giành chiến thắng.

Về nhì là Thời Khanh-Hoa Xán

“Chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ đến trò chơi thứ hai nhé.”

Phía chương trình đem ra thật nhiều nước mát đặt lên bàn.

Không khí hiện tại có chút căng thẳng, Ngôn Án từ đầu chí cuối quan sát nhất cử nhất động của Phong Tịch không rời

Lúc nảy cô ta một mực nhắc đến Thời Khanh, chắc chắn là có ý đồ với anh. Cô phải canh chừng nghiêm ngặt.

“Nhìn cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.