Tiểu Khả Ái, Anh Đầu Hàng

Chương 41: Chương 41: Tương phùng




Thời Khanh bên kia lần nữa đập nát chiếc điện thoại mới mua của mình. Đôi mắt đỏ ngầu của anh chứng tỏ cho thấy hiện tại anh đang mất khống chế.

Không còn khống chế được cảm xúc của bản thân mình.

Vì cái gì? Vì cái gì chứ? Mới vài tuần trước còn nói lời yêu thương, thoáng chốc hôm nay lại bảo chia tay...

Thời Khanh lấy chìa khoá xe rồi nhanh chóng lái Maybach rời khỏi chung cư

Anh lái xe đến nhà Ngôn Án tìm kiếm cô nhưng nhà cô lại khoá cửa, không có một bóng ma nào trong nhà.

“Mẹ ki*p”

Thời Khanh đập một cái thật mạnh vào vô lăng rồi chửi thề.

“Thi đỗ Thanh Hoa? Haha...”

Thời Khanh rút ra một điếu thuốc rồi mồi lửa. Anh hút rồi nhả khói, làn khói trắng phủ đầy, che đi đôi mắt đang âm u như đang muốn giết người.

Cả ngày hôm đó, xe Thời Khanh vẫn cứ đậu trước nhà Ngôn Án không rời đi nửa bước.

Dường như anh đang đợi, đang đợi cô quay về giải thích rõ với mình.

Một tuần như vậy cứ trôi qua, Thời Khanh vẫn luôn đợi trước nhà Ngôn Án như vậy.

Về phía Ngôn Án, bà nội cô đã một tay xử lý chuyện của Thiệu Huy. Mời luật sư giỏi, làm giấy tờ kiện Thiệu Huy khiến hắn bị kết tội cưỡng hiếp, ngồi tù 2 năm và đền bồi tổn thất cho Ngôn Án.

Ngôn Án cả ngày chỉ ngồi ngẩn ngơ, không biết là suy nghĩ gì. Cả nhà ai nhìn vào cũng thương xót.

Hai hôm trước, khi Ngôn Án đến toà làm chứng, cô gặp lại Thiệu Huy, cơ thể liền run rẩy, sợ hãi.

Dường như Ngôn Án đã bị ảnh hưởng tâm lý vô cùng nặng nề.

Mới vừa hôm qua, khi cả nhà đang lu bu dưới nhà, Ngôn Án một mình trên phòng cắt cổ tay tự tử, may mắn là bà Lam Linh vào đúng lúc đem cô đi bệnh viện kịp thời.

Bác sĩ đều nói, Ngôn Án đã va phải bệnh trầm cảm, hay tự làm tổn thương bản thân. Cần phải đưa cô rời khỏi thành phố này mới có thể giúp tình trạng bệnh tình tốt hơn.

Sau khi giải quyết xong chuyện, bà Lam Linh và ông Ngôn Dịch quyết định làm giấy tờ đưa Ngôn Án ra nước ngoài sinh sống.

Cô còn ở lại nơi này ngày nào, có khi sẽ mất mạng không hay biết.

Ngày Ngôn Án rời đi, cô luyến tiếc nhìn lại nơi mình sinh ra và lớn lên lần cuối, thứ làm cô luyến tiếc hơn lại là thiếu niên ngày đó.

Cô phụ lòng anh rồi...

Thoáng chốc đã là 4 năm sau đó.

Ngôn Án hiện tại đã tốt nghiệp Harvard University, trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng trên Weibo với nickname là Hoa Xán.

Hôm đó khi đang ra ngoài dạo phố liền bị Nguỵ An Nhiên bắt gặp sau đó kéo cô về nhà mình.

“Án Án. Mày đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nguỵ An Nhiên nhìn dáng vẻ của Ngôn Án hiện tại liền đau lòng không thôi.

Tuy cô vẫn là cô nhưng lại mất đi sự hoạt bát vốn có.

Nguỵ An Nhiên chỉ hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Ngôn Án chứ không nhắc về Thời Khanh với cô.

Cô hay tin Thời Khanh và Ngôn Án chia tay là vào 4 năm trước. Là Cao Thần báo tin cho cô.

Lúc đó cô có liên lạc với Ngôn Án nhiều lần nhưng không thành công.

“Thời Khanh, sao rồi?”

Ngôn Án bỗng nhiên nén đi chua xót trong lòng, cô nâng mắt lên nhìn Nguỵ An Nhiên nhỏ giọng hỏi.

“Vẫn còn độc thân, chỉ là năm đó, cậu ta như hoá điên vậy”

Nguỵ An Nhiên quan sát nét mặt của Ngôn Án rồi cười khổ một tiếng.

Năm đó Thời Khanh quả thực đã bị điên, anh uống say, lại tự mình lái xe đâm thẳng vào cột điện ven đường.

Đầu bị chấn thương đến nổi phải nằm viện lâu dài...

“Nhưng mà hiện tại, cậu ta đang làm thực tập sinh cho công ty của A Thần nhà tao đấy, mày xem, có tin được không?”

Nhắc tới hiện tại, Nguỵ An Nhiên thấy có chút buồn cười, đường đường là Thời Khanh vậy mà lại dấn thân vào con đường nghệ thuật.

Ngôn Án nghe đến chuyện này cũng không bất ngờ lắm. Anh từ lâu đã có đam mê ca hát, sau này chắc chắn sẽ trở thành một ca sĩ nổi tiếng.

“Cao Thần mở công ty sao?”

Ngôn Án không hỏi đến Thời Khanh nữa mà chuyển đề tài.

“Đúng vậy, ông chủ Thần hiện tại rất có phong độ”

Nguỵ An Nhiên cười cười nhìn Ngôn Án.

“Án Án, mày có dự định sẽ trở về Hải Thiên không?”

Nghe đến câu hỏi này, Ngôn Án đột nhiên khựng lại, cô không biết nên trả lời thế nào.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng đã có quyết định, không thể nào cứ trốn ở Mỹ suốt đời được.

“Cuối tháng”

“Được, chốt, cuối tháng tao trở về với mày. Tối nay mày ngủ lại đây đi”

Nguỵ An Nhiên nhào đến ôm lấy Ngôn Án.

Loay hoay đã là cuối tháng, khoảng thời gian này Nguỵ An Nhiên đều dính theo sau Ngôn Án như một cái đuôi nhỏ. Cô sợ mình lơ là một chút, Ngôn Án sẽ lại bật vô âm tính như 4 năm trước.

Mặc dù không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng Nguỵ An Nhiên không hỏi nhiều, cô đợi Ngôn Án tự động mở lòng, nói cho mình biết.

“Án Án, đến rồi”

Nguỵ An Nhiên và Ngôn Án xa cách thành phố Hải Thiên 4 năm. Nay trở lại thật nhiều ký ức ùa về.

Ngôn Án đã đem chuyện xảy ra năm đó cất vào ký ức, để bản thân trở nên vui vẻ hơn.

“Nhiên Nhiên”

Cao Thần ở sân bay đón Nguỵ An Nhiên. Anh thấy cô thì nhanh chân bước đến, ôm cô vào lòng.

Nguỵ An Nhiên cùng nhào vào lòng Cao Thần xúc động.

Ngôn Án nhìn một màn này mà mỉm cười.

“Có Thời Khanh đến nữa, cậu ấy đang đợi ngoài xe”

Cao Thần nắm lấy tay Nguỵ An Nhiên thật chặt.

Nguỵ An Nhiên lúc này quay sang nhìn Ngôn Án một cái, qua sát biểu cảm của cô.

Quả thật Ngôn Án nghe đến hai chữ “Thời Khanh” thì có chút kích động muốn bỏ trốn.

Cao Thần lúc này mới nhận ra bên cạnh còn có một cô gái khác.

“Ngôn...? Ngôn Án?”

Thấy người bên cạnh là Ngôn Án, Cao Thần kinh ngạc muốn rơi cả hàm. Cô gái này mất tích 4 năm nay, nay lại trở về cùng với Nguỵ An Nhiên.

“Cao Thần, cậu vẫn khoẻ chứ?”

Ngôn Án cong moi nhìn Cao Thần hỏi thăm.

“Khoẻ chứ”

Cao Thần nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu. Anh nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh nhạt chưa từng có.

Năm xưa cô một phát đá bay người anh em Thời Khanh của anh, khiến cậu ta đau đến hoá điên. Nay còn có mặt mũi trở về sao.

Nguỵ An Nhiên thấy thái độ của Cao Thần không mấy thân thiện thì đá anh một cái.

“Nhiên Nhiên, mình đi trước nhé”

Hiện tại cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp Thời Khanh, trước mắt nên tránh đi là tốt nhất.

Vừa nói xong câu đó, ngẩng đầu lên liền thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngược sáng đi đến.

Thời Khanh một tay đút túi quần, một tay cầm điếu thuốc mà thản nhiên hút. Anh vẫn là anh của ngày đó, chỉ là không còn sự vui vẻ, nhiệt tình lúc trước. Bây giờ xung quanh anh phủ một màn sương lạnh, rất khó gần.

Càng đến gần, ánh mắt Thời Khanh càng thêm chấn động, dường như anh không tin nhưng ép mình phải tin.

Ngôn Án? Cô quay trở lại rồi? Bật vô âm tính 4 năm, nay lại trở về?

Người con gái đem hết liêm sĩ của mình quăng đi để theo đuổi anh, lại vì một chuyện nào đó mà không tim không phổi nói lời chia tay anh. Nay cô lại lần nữa, quay trở về, đứng trước mặt anh.

“Thời Khanh, mấy năm nay khoẻ chứ?”

Nguỵ An Nhiên nhìn sang Ngôn Án thấy cơ thể cô biến đổi thì nhanh chóng hoá giải bầu không khí.

“Sống không bằng chết”

Nghe được câu hỏi, ánh mắt Thời Khanh rơi trên người Ngôn Án, lỡ đễnh trả lời.

Ngôn Án vẫn chôn chân tại chổ, cô cúi đầu không dám nhìn mặt anh.

Chột dạ....cô quả thực đang chột dạ khi nghe câu trả lời của anh.

“Đi thôi, Án Án, chúng ta cùng về”

Nguỵ An Nhiên nhanh chóng kéo tay Ngôn Án cùng rời đi.

Ngôn Án không dám quay đầu lại nhìn anh lần nữa. Anh thay đổi rồi, chính cô làm anh thay đổi.

Cao Thần và Thời Khanh đứng phía sau nhìn theo.

“Cô ấy về khi nào?”

Thời Khanh dập tắt điếu thuốc quăng vào thùng rác rồi lấy ra thêm điếu nữa tiếp tục hút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.