Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 121: Chương 121: Quyền thần đại nhân thật ngoan




Nàng chậm rãi ngước mắt, khoé môi nhếch cười yếu ớt," Cái khoác áo lông chồn xám bạc, hình như làm từ tấm lông chồn tổ mẫu ta đưa qua Trình phủ. Không nghĩ tới, Trình ca ca lại yêu quý như thế, ngay cả chạm, cũng không cho người chạm..."

Trình Đức Ngữ sắc mặt khó coi.

Cái áo khoác lông chồn này là do mẫu thân hắn phái người đưa tới Thịnh Kinh thành cho hắn. Lông chồn màu xám bạc vô cùng hiếm thấy, hắn biết quý giá, bởi vậy thời điểm bắt đầu mặc tới bây giờ đều rất cẩn thận.

Không nghĩ tới, vậy mà là quà tặng của Nam phủ.

Nhớ tới động tác vừa mới đẩy tay Nam Bảo Y, mặt hắn hơi nóng, đành phải cố gắng nghiêm mặt, lãnh đạm nói:" Vật ngoài thân thôi, ai tặng đều như nhau."

Nam Yên đi theo hoà giải:" Đúng vậy, một kiện áo khoác thôi, Trình công tử cũng không phải không mua nổi. Chỉ là Trình công tử thích sạch sẽ, bởi vậy không quen người khác đụng chạm y phục."

" Tỷ tỷ thật là hiểu Trình ca ca nha!" Nam Bảo Y tán thưởng," Người không biết, còn tưởng rằng ngươi mới là vị hôn thê của hắn đấy. Cũng đúng, hai người các ngươi đứng cạnh nhau, quả nhiên là trai tài gái sắc cấu kết với nhau làm chuyện lang tâm cẩu phế..."

"Nam Bảo Y!" Trình Đức Ngữ trầm giọng.

" Tiểu nữ tài sơ học thiển, nếu như có gì sai, mong hai vị rộng lòng tha thứ." Nam Bảo Y phúc thân, mắt tinh chú ý tới tập giấy viết bản thảo Nam Yên ôm trong ngực, không khỏi cười nói," Thế nào, tỷ tỷ cũng học theo vị" Trần Từ Xướng Xuyên" kia, dự định viết sách bán hay sao?"

Nam Yên không muốn mất mặt trước Nam Bảo Y, bởi vậy phủ nhận nói:" Dĩ nhiên không phải. Những bản thảo này đều là viết thơ hàng ngày của ta, chỉ là muốn tới đóng thành sách làm lưu niệm mà thôi. Bán thơ mình tự viết, không khỏi quá mức mua danh chuộc tiếng."

Nói, lặng lẽ nhìn về phía Trình Đức Ngữ, phảng phất như đang cầu hắn không cần vạch trần mình.

Trình Đức Ngữ thân là nam nhân, được nữ nhi gia dùng ánh mắt này nhìn chăm chú, lòng tự nháy mắt bạo rạp, hướng nàng ôn như cười một tiếng, lấy đó trấn an.

Đúng lúc chưởng quầy ôm chổi ra quét tuyết, nhìn thấy Nam Yên vẫn còn đứng ở đây, không khỏi ghét bỏ:" Ta đã nói thơ của ngươi chua loét, nhà in chúng ta không tiếp nhận nổi, không có khả năng giúp ngươi khắc bản bán! Ngươi lại không hiểu chuyện, sao vẫn còn đứng ở đây? Đi đi đi, đừng cản trở ta quét tuyết!"

Lời nói dối bị vạch trần, Nam Yên đem che kỹ càng lại tập giấy, một khuôn mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng.

Trình Đức Ngữ giống như hoá giải, ôn nhu nói:" Cao siêu quá ít người hiểu, tiểu thương làm ăn, tất nhiên không rõ chỗ mỹ diệu của thi từ."

Hắn liếc nhìn dưới mái hiên.

Trong quầy sách nhà in, trưng bày đều là truyện thông tục đang lưu hành.

Hắn tiện tay cầm lấy một bản< Bá đạo quyền thần yêu ta >, châm chọc nói:" Loại sách nội dung thấp kém như vậy, lại có thể đặc biệt bán chạy tại Nam Việt quốc. Có thể thấy được ánh mắt của bách tính cực kém, không có phúc khí thưởng thức văn chương cao nhã chân chính."

" Đúng là như thế." Nam Yên mặt mũi tràn đầy thế thảm," Đây toàn bộ đều là văn đàn bi ai, Trình công tử, bằng năng lực của hai chúng ta, chỉ sợ còn chưa đủ thể thay đổi trình độ của những bách tính kia. Không bằng tấu thỉnh thái thú đại nhân, đem những loại sách thông tục này liệt vào sách đen, quan phủ ra mặt phong cấm."

Nam Bảo Y bị hai người chọc cười.

Hai người này một xướng một họa, không đi diễn giật dây quả thực đáng tiếc!

Còn đòi phong cấm, Trình thái thú lấy đâu ra quyền lực, trắng trợn đem liệt vào sách đen?

Nàng nghiêm mặt nói:" Thi từ ca phú mặc dù khó có, nhưng sách truyện thông tục cũng không thể thiếu trong sinh hoạt. Ta thấy là, đồ bách tính ưu thích liền có giá trị tồn tại."

" Lời ấy của của Kiều Kiều sai rồi. Bách tính ưu thích chưa hẳn là tốt, nên từ quan phủ ra mặt phổ biến văn chương cao nhã chân chính, để mỗi bách tính đều có thể hiểu được nghệ thuật." Nam Yên nói năng có khí phách, một bộ dám biểu tình trước thiên hạ.

Nam Bảo Y châm chọc:" Ta sao lại thấy là tập thơ của ngươi không được người để ý, bởi vậy ghi hận những truyện thông tục kia?"

Trình Đức Ngữ không vui," Nam Yên cô nương lịch sự tao nhã, sao có thể đi đố kỵ người khác? Nam Bảo Y người không cần lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử."

Hắn trịnh trọng chuyển hướng Nam Yên," Ta trở về Cẩm Quan thành, dự định sẽ thiết yến tại hồ Vọng Tuyết, chiêu đãi con em thế gia. Trong đó có một số người làm trong nhà in, nếu như Nam Yên tiểu thư nguyện ý, không ngại tới tham dự, ta sẽ giúp ngươi giới thiệu, cũng để bọn họ biết được tên ngươi tài nữ, giúp ngươi khắc bản tập thơ."

Nam Yên vui mừng quá đỗi, vội vàng hành lễ cảm tạ:" Đa tạ Trình công tử hậu ái, Yên nhi từ chối thì bất kính."

Trình Đức Ngữ lại chuyển hướng Nam Bảo Y," Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng dù sao ngươi cũng là vị hôn thê của ta. Thiết yến ở hồ Vọng Tuyết, ngươi cũng có thể tới, không tới cũng không bắt buộc. Dù sao đến lúc đó cũng tránh không được đối thơ, ngươi không tài hoa, sẽ rất mất mặt."

Sau khi hắn rời đi, Nam Yên không kiềm được vui mừng, cũng ôm tập thơ leo lên xe ngựa thuê.

Nàng đẩy màn của ra, khiêu khích nhìn vết phía Nam Bảo Y:" Kiều Kiều, tiệc rượu tại hồ Vọng Tuyết, ta nhất định phải đi. Nếu ngươi nguyện ý, ta cũng có thể thay ngươi làm hai bài thơ, không khiến ngươi bị mất mặt."

Nam Bảo Y cong lên mặt mày," Không nhọc ngươi hảo tâm tổn trí."

" Vậy ta chờ " đại tác" của muội muội."Nam Yên đắc ý cười.

Nam Bảo Y đưa mắt nhìn xe ngựa của nàng đi xa, nhịn không được đá đá tuyết đọng.

Chưởng quầy nhà in ôm chổi lại gần:" Nam ngũ tiểu thư, vị kia là tỷ tỷ ngươi? Ài, ngươi không biết đâu, nàng ôm một xấp thơ vào nhà in, lỗ mũi nhìn người mở miệng liền muốn chúng ta khắc bản bán sách cho nàng. Cũng không nhìn lại bản thân có bao nhiêu phân lượng, thật sự coi mình là tài nữ đâu? Phi, xem thường ai chứ!"

Nam Bảo Y nhớ tới vừa rồi hắn mới hủy đi đài của Nam Yên, không khỏi giơ ngón tay cái lên," Chưởng quầy đại thúc thật lợi hại!"

Nàng cầm tiền chia hoa hồng từ chưởng quầy, hứng thú bừng bừng chạy về con phố đối diện.

Quyền thần đại nhân thật ngoan, nàng để hắn chờ ở chỗ này, hắn liền thật nắm dây cương đứng chỗ này, nửa bước cũng không di chuyển.

Trong nội tâm nàng ngọt ngào, đắc ý lắc lắc phong thư trước mặt hắn," Là thư tiền hoa hồng! Nhị ca ca, ngươi muốn ăn gì, ta mời ngươi nha!"

Tiêu Dịch cùng nàng sóng vai đi về phía trước.

Nhớ tới nàng vừa rồi nói chuyện với Trình Đức Ngữ, mở miệng ngậm miệng đều là" Trình ca ca". Trong lòng hắn không thoải mái, bởi vậy nhiệt độ quanh thân lại âm lãnh rất nhiều.

Ven đường có rất nhiều hàng bán rong.

Hắn đứng trước một gian hàng," Ta muốn ăn cái này."

Nam Bảo Y đang cúi đầu đếm ngân phiếu, tháng này không kiếm được nhiều, chỉ có sáu trăm lượng.

Nàng ngước mắt nhìn lại, nguyên lai quyền thần đại nhân muốn ăn tôm cá tươi.

Tửu lâu này trang trí xa hoa, hiển nhiên là quán ăn quý nhất trên con đường này.

Nhớ tới từng bị quyền thần đại nhân hố đi ngân phiếu hơn hai vạn lượng bạc, tâm tình của nàng lập tức có chút vi diệu.

Nàng muốn tích lũy bạc, cũng không thể tiêu xài vung tay quá trán.

Thế nên nàng miễn cưỡng cười nói:" Trời lạnh không nên ăn tôm cá nha, ta cảm thấy khoai lang nướng liền được, không bằng ta mời nhị ca ca ăn khoai lang nướng? Vừa ấm lại còn có thể nhét đầy có bao tử..."

Mấu chốt là tiện nghi nha!

Có năm văn tiền một củ!

Tiêu Dịch lại nhìn về một tửu lâu khác," Nếu không muốn Hà Tiên quán, vậy liền đổi thịt thỏ xào cay."

Thịt thỏ xào cay cũng thật đắt!

Nam Bảo Y ngượng ngùng:" Nhị ca ca, nếu không ta vẫn là chọn khoai nướng? Khương đại ca nói, thường xuyên ăn thô lương sẽ tốt với thân thể...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.