Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 59: Chương 59




Giờ học sắp kết thúc rồi, đến thời gian tan học.

Diệp Phi Chu theo dòng người chảy về cổng trường, lo lắng mà nhớ lại sự tình buổi sáng phát sinh.

Vừa hôn qua, hai tiết đầu Diệp Phi Chu quả nhiên vẫn không gặp phải chuyện xui xẻo, thậm chí còn phá thiên hoang địa có chút may mắn!

Nhưng là từ tiết ba nghỉ giữa giờ bắt đầu, Diệp Phi Chu vận xui liền quay đầu trở lại —— khi hắn cùng Lục Phàm ở dưới lầu tản bộ nói chuyện trời đất, không biết là ai đem nửa ly trà sữa thuận cửa sổ ném xuống, vô cùng tinh chuẩn nện ở trên đầu Diệp Phi Chu, dính ướt một thân.

Mà Lục Phàm cách Diệp Phi Chu năm centimet thì lại nửa giọt cũng không dính lên...

Phi thường làm người tức giận!

Cưỡng ép kéo Lục Phàm giơ chân chửi má nó rời đi, Diệp Phi Chu đi nhà vệ sinh buồn bực dùng nước lạnh rửa tóc, sau đó trở về phòng học đem áo sơ mi cởi nhét vào trong túi nhựa, liền phủ thêm áo khoác thể dục, đem dây kéo kéo đến lên cao nhất, làm bộ bên trong có quần áo.

Bận việc xong khoảng cách tiết cuối cùng còn sót lại hai phút.

“Ai cậu nói trà sữa sao không đập lên đầu tôi? Tôi thà rằng nó đập tôi, thật sự, trưa hôm nay cậu thật vất vả chuyển vận như vậy.” Lục Phàm đưa cho Diệp Phi Chu một bao khăn giấy, thần sắc rất là đau xót, “Cậu có nhớ tháng trước cũng vậy, cửa sổ lầu hai để gió thổi trái cầu xuống dưới cái cây tiên nhân, chúng ta cũng là vai sóng vai đi, như hàng ngày hướng trên người cậu rơi, may mà là quả cầu không nhọn, nếu không đầu của cậu phải biến thành tiên nhân cầu.”

“Tôi chính là xui a.” Diệp Phi Chu dùng khăn giấy lau tóc, đôi mắt màu hổ phách to vô tội chớp chớp, giọng điệu rất bình tĩnh, “Cũng không phải một ngày hai ngày.”

“Cũng không, “ Lục Phàm khoanh tay tiếp tục hồi ức, “Cậu còn nhớ tuần trước buổi trưa mấy người chúng ta đồng thời ăn mì, cũng chỉ cậu không có đồ gia vị, cuối cùng mọi người đều đặn cho cậu một chút.”

Diệp Phi Chu ưu thương mà quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, không muốn nhớ tới...

Lục Phàm: “Còn có lần mấy người chúng ta đồng thời gọi thức ăn ngoài, chỉ có cậu có một cây đũa.”

Diệp Phi Chu:...

Lục Phàm: “Còn có, tuần trước trước trước nữa mấy người chúng ta đồng thời ăn đồ ngọt, chỉ có cậu có con gián.”

Diệp Phi Chu thần sắc phức tạp đánh gãy: “Đều là một nồi xào ra.”

“Không nhất định, “ Lục Phàm thành khẩn nói, “Nói không chừng là sau khi xào xong mới bò vào bát của cậu.”

Diệp Phi Chu tức giận lườm hắn một cái: “Cậu đừng nói nữa.”

“Không nói.” Lục Phàm lắc đầu một cái, “Thật muốn đem chuyện xui xẻo của cậu một kiện kiện nói ra, tôi có thể nói một tiết không hết.”

Diệp Phi Chu không khỏi chua xót: “Vậy tôi có thể nói một ngày.”

“Nếu không, cậu đi tìm cái chùa miếu linh nghiệm dâng hương đi?” Lục Phàm đề nghị.

Diệp Phi Chu vô lực lắc lắc đầu, không muốn nói cho bạn tốt mình sớm năm năm trước cũng đã cùng ba mẹ đi hết tất cả chùa miếu linh nghiệm trên toàn quốc bái toàn bộ.

Song cũng công cốc.

Rất muốn trở nên may mắn a, cũng không cần rất may mắn, chỉ cần như người bình thường là được rồi.

Diệp Phi Chu nghĩ, đem mặt kề sát ở trên bàn sách nhìn phía phương xa, con ngươi nhạt màu bị mây trắng ngoài cửa sổ phản chiếu sáng lên.

Mây.

Trên không trung mây bay.

Lẽ nào may mắn mịt mờ thật sự có thể thông qua... dùng loại phương thức kia truyền qua sao?

“A a a phiền chết rồi!” Diệp Phi Chu bỗng nhiên vồ vồ mái tóc ướt nhẹp.

Buổi trưa tan học, ra khỏi cổng, Diệp Phi Chu không ngoài dự đoán mà nhìn thấy Thẩm Hành Vân chờ mình.

Hắn khoanh tay dựa vào sau lưng xe, hai cái chân thon dài thẳng tắp tùy tính mà giao hòa, áo sơ mi như buổi sáng mở rộng một góc độ dụ người, thần sắc tuấn mỹ trên mặt mũi mạn bất kinh tâm cực kỳ giống chân trời dằng dặc phù vân.

Học sinh lui tới, vô luận nam sinh hay nữ sinh cũng không nhịn được phải ngắm hắn một cái.

Diệp Phi Chu chậm rãi đi tới, im lặng không lên tiếng, cũng không nhìn Thẩm Hành Vân, cúi đầu tự mở cửa xe.

Thẩm Hành Vân ngẩn ra, nở nụ cười, thân thủ chặn cửa xe không cho hắn mở: “Như thế nào, hai giờ trước có phải là đổi vận?”

Diệp Phi Chu khẽ hừ một tiếng, hai gò má sứ trắng chậm rãi tràn qua một tầng đỏ.

Thẩm Hành Vân gần sát chút, thấp giọng nói: “Có muốn chuyển thêm hai giờ không?”

“Không.” Diệp Phi Chu cấp tốc che miệng, cau mày nói, “Tôi còn có việc muốn hỏi rõ.”

“Được.” Thẩm Hành Vân lần này không cưỡng bách hắn, một bên khóe miệng vẩy một cái lộ ra nụ cười xấu xa, “Ca ca trước tiên dẫn em đi ăn cơm trưa.”

Diệp Phi Chu tim khẽ run lên, sức lực chưa đủ khinh thường.

Hai người đến một nhà hàng thức ăn nhanh kiểu tây, chủ yếu khách hàng đều là học sinh, phong cách trang trí nhẹ nhàng vừa đáng yêu, nữ nhân viên tạp vụ đem thực đơn đưa cho hai người.

Diệp Phi Chu nhìn lướt qua thực đơn, thuận miệng nói: “Tôi muốn sườn lợn sốt phô mai, cảm ơn.”

Nhân viên tạp vụ nói xin lỗi: “Thật ngại quá, không có sườn lợn.”

“Tiểu xui xẻo, “ Thẩm Hành Vân nâng cằm nhìn Diệp Phi Chu, khóe môi hơi nhếch lên, cười kiểu thiếu đòn, “Chọn gì cũng không có.”

Diệp Phi Chu lườm hắn một cái, mặt tối sầm lại thay đổi: “Vậy một phần tôm tươi có không?”

Nhân viên tạp vụ lại xin lỗi: “Thật ngại quá, cũng không có tôm.”

“...” Diệp Phi Chu không nói, bỗng nhiên cảm giác có một đôi chân kẹp lấy chân mình.

“Bây giờ gọi lại.” Thẩm Hành Vân nói, bộ phận trên bàn chính kinh đến không được, dưới bàn hai chân lại ám muội mà cọ qua cọ lại chân Diệp Phi Chu.

Diệp Phi Chu rất không tự chủ tim đập nhanh hơn, lắp bắp nói: “Vậy... vậy lấy một phần kiểu Ý được không?”

“Cái này có.” Nhân viên tạp vụ lau mồ hôi.

“... Vậy lấy cái này, cảm ơn.” Diệp Phi Chu quả thực không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt Thẩm Hành Vân.

Thẩm Hành Vân đem thực đơn đưa trả cho nhân viên tạp vụ, nói: “Tôi muốn một phần giống như vậy.”

Diệp Phi Chu:...

Giảng đạo lý, các ngươi có phải là thông đồng không?

“Thế nào?” Thẩm Hành Vân thu hồi chân.

“Không sao.” Diệp Phi Chu ngoài miệng vẫn cứ không dễ dàng nhượng bộ, “Trùng hợp mà thôi.”

Thẩm Hành Vân chà chà khó khăn nói: “Hay là tôi lấy năm triệu cho em xem một chút?”

“Không cần.” Diệp Phi Chu xoay chuyển ánh mắt, từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra bấm một chút, sau đó đưa cho Thẩm Hành Vân, sinh mang cười, thoạt nhìn rất mềm mại, cả người có chút giảo hoạt, như con mèo nhỏ muốn làm chuyện xấu, “Anh đánh cái này cho tôi nhìn một chút.”

Thẩm Hành Vân nhận điện thoại di động vừa nhìn, là một trò chơi du kích đang hot, người chơi thông qua đập trứng màu lấy ra vũ khí cao cấp, vũ khí tinh cấp từ ba sao đến năm sao không giống nhau, tinh cấp càng cao uy lực càng mạnh, càng ngự trị ở năm sao cấp độ truyền thuyết Thần khí, thế nhưng chỉ có thể đánh bằng vận may, mặt đen đập vào cả đống nhân dân tệ lại không đánh được ba sao.

“Anh đánh mười lần liên tiếp, “ Diệp Phi Chu đôi mắt kích động đến sáng lên lấp loá, “Có thể đến cấp độ truyền thuyết Thần khí tôi mới tin anh.”

“... Kỳ thực em đã tin.” Thẩm Hành Vân híp mắt đem Diệp Phi Chu quan sát một phen, nở nụ cười, “Chỉ là muốn anh giúp em đánh thứ tốt.”

Tiểu mưu kế bị vô tình đâm thủng: “... Vậy anh có đánh không?”

“Đánh a, “ Thẩm Hành Vân đem ngón tay thả ở trên màn hình, hơi điểm nhẹ, ôn nhu nói, “tiểu xui xẻo của anh.” +

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.