Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 72: Chương 72




Tình cảm không dám nói vẫn luôn kéo dài, bí mật cứ ở trong một góc lên men, càng nỗ lực càng ngột ngạt, mười mấy năm trước sau gắn bó càng khó cân bằng.

Mà đánh vỡ sự cân bằng này, chính là lần hai người gặp chuyện bất ngờ.

Ngày ấy, Diệp Phi Chu nâng một chồng sách đi ngang qua bách thú ty thì bỗng nhiên nghe thấy trên nóc nhà bách thú ty truyền tới một thanh âm quen thuộc, thanh âm kia tận lực giảm thấp xuống, nhẹ nhàng nói: “Nhìn lên trên này.”

Diệp Phi Chu vừa ngẩng đầu, nhìn thấy nửa gương mặt sau mái hiên đưa ra, khóe môi bĩ khí mà vẩy một cái, ngón tay cái chỉ về phía này, thấp giọng nói: “Ngươi tới đây.”

“...” Diệp Phi Chu một chữ cũng không hỏi nhiều, đem sách để trên hành lang, liền rón rén bò lên, ngói lưu ly trơn tuồn tuột, Diệp Phi Chu bò cả tay chân, tiểu tâm dực dực đến bên người Thẩm Hành Vân, ném qua một cái ánh mắt thăm dò.

Thẩm Hành Vân chỉ chỉ vào một khối mái ngói đã mở ra, Diệp Phi Chu cụp mắt nhìn vào.

Đây là bách thú ty, không phải phòng luyện đan, nhưng trong phòng lại phân tỏ rõ một cái bếp lò luyện đan cháy hừng hực nổi lên một loại màu sắc xanh trắng, bên trong đỉnh truyền đến vô số tiếng kêu thê thảm khiến da đầu tê dại.

“Đây là nhà của bách thú ty cục trường.” Thẩm Hành Vân hướng Diệp Phi Chu nghiêng người, giữa răng môi nhiệt khí ấm áp làm hồng lỗ tai Diệp Phi Chu, “Lão bất tử này dùng Phượng Hoàng luyện đan, không luyện nguyên thần chỉ luyện thân thể, Phượng Hoàng thân thể sau khi luyện hóa, nguyên thần liền niết bàn trùng sinh, trùng sinh Tiểu Phượng phượng hoàng sau khi lớn lên có thể tiếp tục luyện... Hắn cứ như vậy tuần hoàn, vừa luyện ra đan, lại không thật sự giết thần thú, bị ở trên phát hiện cũng không phạt hắn được, nhiều lắm là bảo hắn đem thả Phượng Hoàng, hắn bất quá ngừng một quãng thời gian, chờ tiếng gió qua lại tiếp tục... Chiêu này thật độc, Phượng Hoàng đời đời kiếp kiếp chịu đựng tam muội chân hỏa dày vò, muốn chết sảng khoái cũng không được.”

“Bách thú ty cục trường...” Diệp Phi Chu trợn to hai mắt, đồng tử vì phẫn nộ mà đột nhiên co lại thành một cái lổ nhỏ, hiện ra ánh mắt màu hổ phách càng cạn, “Hắn ở chỗ nào?”

“Ta lúc nãy đi xem, lão bất tử đang ở Thanh Hư điện giảng kinh.” Thẩm Hành Vân nhìn Diệp Phi Chu hấp háy mắt, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, “Xem ca xuống đem cái bếp lò nát của hắn phá nát.”

“Đây là bếp lò càng không.” Diệp Phi Chu vung vung tay, “Mặt ngoài nhìn nhỏ bé, nhưng bên trong có động thiên khác, nghe tiếng thét này nói không chừng nhốt rất nhiều Phượng Hoàng, ngươi khẳng định không làm được đâu.”

Thẩm Hành Vân nói: “Vậy làm sao bây giờ? Ta đem lão bất tử xách đến đánh một trận, ép hắn đem Phượng Hoàng thả ra ngoài?”

Diệp Phi Chu ánh mắt trìu mến nhìn Thẩm Hành Vân một giây, hướng không trung duỗi tay một cái, lòng bàn tay hướng lên trên, trong miệng lẩm bẩm thì thầm, rất nhanh, trên bàn tay trắng nõn liền tụ tập một đoàn hắc khí hình dáng biến ảo chập chờn. Diệp Phi Chu đem lòng bàn tay hướng phía dưới nghiêng một cái, nhắm ngay cái lỗ trống Thẩm Hành Vân xốc lên, mân mê đôi môi nhẹ nhàng thổi một hơi, hắc khí kia liền rung rinh mà rơi vào trên đỉnh bếp lò, biến mất không thấy.

Hắc khí sau khi biến mất, mỗi lần cái lò thổi hơi thì tam muội chân hỏa liền đột nhiên mất khống chế, bay tán loạn, liếm láp đỉnh bếp lò, lửa kia càng thiêu càng lớn, màu trắng xanh dần dần biến thành bạch kim chói mắt, Phượng Hoàng càng thê thảm kêu to, lửa thiêu đốt đến cực hạn rầm một tiếng nổ tung! Toàn bộ bách thú ty đều bị uy lực chấn động đến mức run lên, trong phòng đồ đạc phân tán đổ xuống, tia lửa loạn bính.

Mà từ bên trong bếp lò đám Phượng Hoàng được tự do toàn thân dục hỏa, Nhất Phi Trùng Thiên, đem bách thú ty quấy nhiễu liểng xiểng, nửa cái nóc nhà đều bị hất bay, trên trăm con may mắn tránh thoát một kiếp, một con tiếp một con mà chạy đi, quang vũ tươi đẹp xán lạn liên tiếp tạo thành một dãy hoa mỹ, thao thao bất tuyệt, một đường mãnh liệt tuôn trào đến trên tầng mây, cánh va chạm nhau, lông chim bay tán loạn, giống như sao băng lửa bao phủ thiên đình...

“Bách thú ty bởi vì cục trường thao túng chân hỏa không tốt bị hủy hơn nửa, phần này trách nhiệm này tổng là trốn không xong.” Diệp Phi Chu ngưỡng mặt lên, nhìn Phượng Hoàng chiếu rọi nửa bầu trời, thanh thiển mâu sắc cũng bị lửa này chiếu lên đỏ lên, lúc thường tuyệt đối sẽ không biểu lộ, “Bách thú ty cục trường e là sẽ đổi người rồi.”

“... Sao Chổi Nhỏ thật là lợi hại.” Đầy trời trong ánh lửa, Thẩm Hành Vân chậm rãi hướng Diệp Phi Chu áp sát qua, hai mắt toả sáng thâm thúy mỹ lệ.

Diệp Phi Chu ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Không có, ta cũng chỉ có thể làm chút chuyện như vậy...”

Nói còn chưa dứt lời, hơi mở miệng liền bị thứ gì ngăn chặn.

Đó là đôi môi của Thẩm Hành Vân, nóng rực, chân thành, mang theo tràn đầy khát vọng cùng mong mỏi không được phẫn uất, mạnh mẽ ép lên môi Diệp Phi Chu, đem đôi môi mềm mại của thiếu niên nghiền ép đến như cánh hoa biến hình, Diệp Phi Chu lấy làm kinh hãi, bản năng muốn tránh thoát, lại bị Thẩm Hành Vân thuận thế một cái đè ngã trên nóc nhà, chân hỏa bốc hơi làm ngói lưu ly hơi nóng lên, cứng rắn mà dán vào sống lưng thon gầy của Diệp Phi Chu, nhưng Diệp Phi Chu lại không nhận biết là thân thể gắt gao đặt ở trên người mình càng ngày càng nóng, mà chỉ nghĩ là mái ngói dưới thân nóng lên.

Có lẽ đều là rất nóng, trong không khí đều là lông chim Phượng Hoàng, dài dài ngắn ngắn, cảnh trí đều hòa tan thành nước. Lúc đầu khiếp sợ cùng chống cự qua đi, Diệp Phi Chu hoa mắt váng đầu mà há hốc miệng ra, bỏ mặc Thẩm Hành Vân xâm chiếm tiến hành càng thêm triệt để, đầu lưỡi, hàm răng, toàn bộ khoang miệng cũng cơ hồ muốn hòa tan bên trong Thẩm Hành Vân...

Xa xa, bách thú ty cục trường thất kinh mà chạy tới, Diệp Phi Chu hơi nghiêng đầu đi liếc nhìn hắn một cái, lại bị Thẩm Hành Vân nắm cằm đem mặt quay lại, không cho hắn có một tia phân tâm, vì vậy Diệp Phi Chu hướng về phía bách thú ty cục trường chạy tới vỗ tay cái độp, cục trường phù phù một tiếng ngã nhào xuống đất, mà hôn môi kịch liệt vẫn còn tiếp tục.

Cục trường giãy dụa đứng dậy, chạy hai bước, thân thể lại ngã chổng vó, cạch mà đánh vào trên cây.

“Ngươi có biết ta thích ngươi nhiều như thế nào không...” Thẩm Hành Vân oan ức, thả môi Diệp Phi Chu ra, một đường hướng phía dưới mút hôn, tham lam thưởng thức cổ đối phương cùng mùi vị xương quai xanh, hai tay cơ nhục kiên cố đem người vững vàng cầm cố trong ngực, không cho Diệp Phi Chu nhúc nhích mảy may, giọng trầm thấp mơ hồ mà run rẩy, “Từ khi sinh ra bắt đầu từ giờ khắc đó ta liền ôm ngươi, sau đó ta cũng muốn vẫn luôn ôm ngươi... Muốn ôm lấy ngươi sao lại khó như vậy...”

“... Buông tay đi, được rồi.” Diệp Phi Chu mất đi thần cách, sa vào mộng đẹp trở thành kích động, đột nhiên cảnh giác, toàn thân huyết dịch sôi trào đều nguội đi.

“Chúng ta cùng nhau làm người phàm đi.” Thẩm Hành Vân không để ý tới Diệp Phi Chu giãy dụa, đem người ôm càng chặt hơn, như muốn khảm vào trong cơ thể mình, cấp thiết liền nói thật nhanh, “Ta biết ngươi không muốn làm thần, ngươi quá nhẹ dạ, không muốn hại người, ta cũng biết ngươi thích ta, như ta thích ngươi...” +

Cảm giác được thần lực của Thẩm Hành Vân đang nhanh chóng suy kiệt, Diệp Phi Chu cắn răng một cái, lạnh lùng nói: “Ta không có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.