Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 79: Chương 79




Sau khi thi đại học kết thúc, chính là thời gia có thể tự do, dài đến ba tháng.

Thoát khỏi sự nghiệp học hành, có thể phóng thích áp lực, tương lai dưới chân toả sáng.

Diệp Phi Chu cùng nhóm bạn thân mỗi ngày đi ra ngoài quậy, ngày này bọn họ cùng đi ca hát, Diệp Phi Chu còn mang theo Thẩm Hành Vân.

Bởi vì là lần đầu tiên chính thức xuất hiện trước mặt bạn bè của Diệp Phi Chu, Thẩm Hành Vân rất coi trọng hình tượng của bản thân, tỉ mỉ ăn diện một chút, nhìn như tùy ý quần áo thể dục nhưng làm nổi bật lên vóc người, giản lược bên trong lộ ra một tia nhã ý, hắn đứng ở đầu phố ước định gặp mặt, hai tay cắm vào túi nghiêng người dựa vào đèn đường, một sợi tóc dài không nghe lời mà buông xuống, lại bị hắn mạn bất kinh tâm vuốt đến mặt sau.

Diệp Phi Chu tàn nhẫn mà tâm nhảy một cái, xông lên cho Thẩm Hành Vân một cái ôm to lớn.

“Có thể nói với bạn bè anh là anh của em.” Sợ Diệp Phi Chu thấy ngại, Thẩm Hành Vân hiểu ý mà nhắc nhở.

“...” Diệp Phi Chu không nói, giảo hoạt hơi cười, mang theo Thẩm Hành Vân đi cùng các bạn hội hợp.

Trong phòng KTV, mấy người bạn thân tụ tập cùng một chỗ.

Lục Phàm ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên đem bạn gái ra mắt, lúc giới thiệu cho mọi ngừoi, vì để phân tán cảm giác run, hắn vung tay một cái ôm bạn gái vào trong lồng ngực, sau đó kích động nói lắp một chút, nói: “Chuyện này... Đây là bạn gái của tôi, cô ấy tên Lưu Phi Tuyết.”

Diệp Phi Chu nhịn cười, cũng thân mật ôm Thẩm Hành Vân cao hơn chính mình hơn nửa cái đầu, học Lục Phàm giọng điệu hướng mọi người giới thiệu: “Chuyện này... Đây là bạn trai tôi, anh ấy tên Thẩm Hành Vân.”

Thẩm Hành Vân nhấc nhấc lông mày, đôi mắt hơi sáng lên một cái.

Phòng ngăn bên trong nhất thời tuôn ra một trận cười to, Lục Phàm cũng cùng cười.

Nở nụ cười một hồi, Lục Phàm liếc nhìn Thẩm Hành Vân khắp toàn thân từ trên xuống dưới toả ra hoocmon nam tính, khều khều Diệp Phi Chu, nghiêm mặt nói: “Đừng làm rộn, đây là anh cậu đúng không? Tôi đã thấy hai người cùng nhau ăn cơm.”

Diệp Phi Chu làm cái hít sâu, thẳng thắn nói: “Anh ấy thật sự là bạn trai của tôi, chúng tôi đã cùng nhau hơn hai năm, các bạn, tôi đây vi ái xuất quỹ, các người nghiêm túc một chút.”

Quay mắt về phía ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Hành Vân chậm rãi kéo ra một cái nụ cười ưu nhã, trầm giọng nói: “Là thật.”

Toàn phòng yên tĩnh, mọi người đầu tiên là ngọa tào một chút, lập tức nhanh chóng tiếp nhận sự thực đồng thời dồn dập biểu thị Diệp Phi Chu cậu quả nhiên không phụ lòng, người này khuôn mặt nhỏ nhắn nhất lớp học, có mấy nữ sinh đã sớm nhìn ra cậu là thụ rồi!

Còn có người kêu rên tại sao soái ca đều chạy đi yêu nhau hết rồi, Lục Phàm liền thí điên chạy tới cuồng đưa mặt mình ra nói “này không phải còn có cái thẳng tắp thẳng tắp suất ca ở đây à!?”

Bầu không khí trong nháy mắt liền hung phấn, cái tuổi thiếu niên thiếu nữ đối với những chuyện này chấp nhận rất cao, quan niệm cũng thoáng ra, không có người cảm thấy không thích hợp, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.

Diệp Phi Chu đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, giơ ly rượu lên rót một ngụm lớn, không biết là bởi vì tửu lực kích thích hay không, hai gò má của hắn cấp tốc đỏ lên, mạnh miệng không chớp mắt nhìn trên màn ảnh, có vẻ như chuyên chú lắng nghe Lục Phàm vỡ cổ họng gào thét...

Thẩm Hành Vân bỗng nhiên thân thủ đem tay Diệp Phi Chu hơi phát run cầm thật chặt, trong tiếng nhạc ầm ĩ kề sát ở bên tai Diệp Phi Chu cười nói: “Bảo bối thật sự có dũng khí.”

Diệp Phi Chu cũng nắm chặt tay Thẩm Hành Vân, ngượng ngùng nghiêng mặt nhìn hắn, vẫn còn hiện ra giọng nói ngây ngô trịnh trọng đồng ý nói: “Em nghĩ... Muốn cho anh vô luận là ở đâu, đều có thể quang minh chính đại nắm tay em. Ba mẹ em bên kia hai ngày trước em có thăm dò một chút, bọn họ phản ứng so với tưởng tượng của em tốt lắm rồi, em chậm rãi thẩm thấu, anh không cần phải để ý đến, bọn họ sẽ thích anh.”

“... Ân.” Thẩm Hành Vân nhẹ nhàng cùng hắn đụng trán, thấp giọng nói, “Thật yêu em.”

“Ai... Anh được.” Diệp Phi Chu mới vừa trước một đám người biểu lộ cõi lòng, đang biệt nữu, hoàn toàn không chịu được bị như thế, bận cúi đầu uống rượu che giấu bối rối.

Thẩm Hành Vân dán vào lỗ tai của hắn, không dứt: “Thật yêu, thật yêu em, càng ngày càng yêu em hơn.”

“...” Diệp Phi Chu rầm rầm ho vài cái, lỗ tai đều hồng thấu.

“Uống ít chút.” Thẩm Hành Vân nâng cốc rượu đè xuống, không đùa hắn.

Phía trước bạn bè đều hát một vòng, đến phiên Diệp Phi Chu.

Hắn cầm microphone đi tới phía trước, khúc nhạc dạo nhẹ nhàng vang lên, là một ca khúc tên là “nhiều may mắn”, vô cùng hợp với tình hình.

Âm thanh trong trẻo của Diệp Phi Chu phi thường thích hợp với ca khúc, mang theo ngượng ngùng vang lên.

“Nhiều may mắn, tại niên kỷ đẹp nhất, gặp anh, không có tiếc nuối cùng đáng tiếc...”

Ánh mắt của hắn xoay một vòng, giả dạng là đang nhìn khắp nơi, kỳ thực chỉ là muốn nhìn Thẩm Hành Vân.

Hát đến nửa phần sau, Diệp Phi Chu bị các bạn học nha nha gào gào ồn ào làm hát không nổi nữa, khuôn mặt đỏ chót, cúi đầu ngượng ngùng cười, Thẩm Hành Vân liền cầm lấy một cái microphone khác, đem nửa phần sau hát cho xong, trên căn bản những bài Diệp Phi Chu thích nghe hắn đều nghe qua, cho nên hát phi thường thuận lợi.

Cả phòng vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt.

“Chúc phúc hai người!” Lục Phàm hô lớn.

Tối hôm đó, Diệp Phi Chu không về nhà, hắn gọi điện thoại cho mẹ, nói cho bà biết là cùng bạn bè chơi suốt đêm, còn đem Lục Phàm kéo lại cho hắn nói điện thoại.

Lục Phàm trên mặt cợt nhả, giọng điệu lại đặc biệt đáng tin: “ Dì yên tâm, Phi Chu cùng tụi cháu đi chơi, đi hát, chơi mệt rồi thì cậu ấy về nhà cháu ngủ, không có chuyện gì không có chuyện gì...”

Nói điện thoại xong, Diệp Phi Chu nhìn Lục Phàm phất tay một cái: “Cảm ơn, bye bye.”

Lục Phàm rung đùi đắc ý: “Chà chà, cậu phải mời tôi ăn cơm a.”

“Không thành vấn đề.” Diệp Phi Chu lôi kéo Thẩm Hành Vân lên xe đi.

Thẩm Hành Vân đạp van dầu, biết rõ còn hỏi: “Đi đâu?”

Diệp Phi Chu sâu xa nói: “Đi nhảy sông bảo vệ thành.”

Thẩm Hành Vân vui vẻ, thay đổi câu hỏi: “Đi khách sạn?”

“... Tùy.” Diệp Phi Chu nói hàm hồ không rõ, “Điều kiện tốt chút là được.”

Vì vậy Thẩm Hành Vân quyết định thật nhanh mà gọi điện thoại đặt trước một phòng tuần trăng mật.

Diệp Phi Chu cái cổ cứng ngắc, quay đầu nâng cằm nhìn bên ngoài cửa sổ, làm bộ như không nghe thấy: “...”

Phòng tuần trăng mật quả nhiên phi thường tuần trăng mật, không chỉ có cánh hoa xếp hình trái tim trên giường, nhân viên phục vụ còn vô cùng có tài mà dùng khăn tắm tạo nên hai con thiên nga hôn nhau đặt tại giữa hình trái tim.

“... Này đều là cái gì a.” Diệp Phi Chu nhìn bố trí tỉ mỉ quá phô trương tren giường, trong đầu bị sét đánh ầm ầm.

Tiếng cười mềm nhẹ của Thẩm Hành Vân từ phía sau truyền đến, hắn đem Diệp Phi Chu ôm ngang, đè xuống giường, đè ép hai con thiên nga, sau đó không nói hai lời mà hôn xuống, ngậm lấy môi Diệp Phi Chu, vừa cắn xé, vừa hút, đầu lưỡi bá đạo mà xâm chiếm nhập khẩu, chà chà có tiếng khuấy động. Diệp Phi Chu kìm lòng không đặng phát ra giọng mũi mềm mại, ngẩng đầu lên, tùy ý Thẩm Hành Vân thô bạo hôn vào cổ mình, xương quai xanh cùng trên ngực, hai cái tay vội vàng thoát áo của Thẩm Hành Vân.

Thẩm Hành Vân cởi quần áo, hiện ra vóc người đẹp đẽ kiện mỹ, sau đó như mở quà, từ từ, quý trọng, tràn ngập mong đợi mở từng nút áo Diệp Phi Chu, đem quần áo từng cái lột ra.

“Chờ một chút!” Vốn là làm tốt tâm tư vẹn toàn chuẩn bị, Diệp Phi Chu bỗng nhiên xấu hổ, lẩm bẩm nói, “Tắt đèn đi...”

“Đừng hòng.” Thẩm Hành Vân như chặt đinh chém sắt mà cự tuyệt, ánh mắt nóng rực đảo qua thân thể trắng nõn của Diệp Phi Chu, lúc đảo qua trước ngực thời điểm còn cười nhẹ một tiếng, “Luyện được không tệ, như vậy là vừa vặn.”

So với lúc trước một cơn gió có thể thổi đi, Diệp Phi Chu gần đây tựa như trở nên bền chắc một ít, cái đầu cũng cất cao, tuy rằng trình độ vẫn có hạn.

Diệp Phi Chu mất tự nhiên đem một cánh tay khoát lên ngực che khuất, biểu tình rõ ràng cho thấy đang giả ngu: “A? Luyện cái gì?”

Vì không muốn cho Thẩm Hành Vân mò ra một chút thịt đều không có, Diệp Phi Chu mỗi ngày đều thừa dịp trong nhà không có người lén lút chống đẩy cùng kéo tay rèn luyện cơ ngực...

Chuyện như vậy mình sẽ không thừa nhận! Diệp tiểu thiếu gia ngạo kiều mà nghĩ.

Thẩm Hành Vân thản nhiên nói: “Dưới đáy giường trong phòng ngủ có cái máy kéo tay...”

“Anh câm miệng.” Diệp Phi Chu ấn lại sau gáy hắn đem người đè xuống cùng mình hôn môi.

Nụ hôn này lâu dài kịch liệt, nước dãi thuận khóe miệng một đường đến xương quai xanh, lôi ra một đường vết tích óng ánh, không biết lúc nào hai người đều biến thành trần trụi.

“Lúc này, có thể tới thật.” Thẩm Hành Vân đem ngón tay dính đầy dịch trơn đưa đến trước mắt Diệp Phi Chu, thú vị mà quơ quơ, hài lòng quan sát thiếu niên đột nhiên đỏ bừng mặt, ôn nhu nói, “Đau lại nói, anh bất cứ lúc nào cũng có thể dừng.”

“Nhẫn lâu liền hết đau, trong tiểu thuyết đều viết như thế.” Diệp Phi Chu làm tốt tư thế chuẩn bị hy sinh, bình tĩnh nói, “Ngừng cũng phải làm lại, còn không bằng thừa thế xông lên, lát sau em có nói đau anh cũng đừng để ý đến em.”

“À không.” Thẩm Hành Vân lắc lắc đầu ngón tay, bĩ cười nói, “Em nếu quả như thật không chịu được, liền đến lượt anh ở phía dưới.”

Diệp Phi Chu rùng mình một cái: “Em mới không cần!”

Thẩm Hành Vân: “... Em ghét bỏ anh.”

Diệp Phi Chu khóc không ra nước mắt: “Em hình như là tinh khiết thụ, tinh khiết, ở phía trên không có cảm giác a...”

“Vậy thì bé ngoan phối hợp đi.” Thẩm Hành Vân xoạt mà cười ra tiếng, vừa nói, một bên đưa tay dò xét xuống.

Hai cái chân tách ra, ê ẩm sưng đau đớn cộng thêm bị cảm giác quỷ dị xâm nhập làm Diệp Phi Chu toàn thân đều xấu hổ, chỉ muốn bụm mặt làm bộ mình không tồn tại.

“Đau không?” Thẩm Hành Vân cơ hồ cách vài giây liền hỏi một lần.

“Hoàn hảo... Không đau.” Diệp Phi Chu khinh khinh cắn môi, nỗ lực hít sâu, thả lỏng cơ nhục.

Thật ra thì vẫn là tương đối đau, bất quá đối với một người đã từng xem lăn cầu thang cùng gãy xương là chuyện thường như cơm bữa mà nói thì điểm ấy đau thật sự không tính cái gì...

Thật sự phi thường có thể chịu!

Thẩm Hành Vân làm công tác chuẩn bị dị thường có kiên trì, chỉ lo không đủ làm thương tổn Diệp Phi Chu, Diệp Phi Chu thấy bộ vị nào đó của hắn cơ hồ muốn nổ, liền đem bàn tay qua, nỗ lực thư giải dục vọng của hắn.

“... Không có chuyện gì, hơn hai năm đều nhịn, không vội.” Thẩm Hành Vân bình tĩnh nói, “Em cảm giác thế nào?”

Diệp Phi Chu dở khóc dở cười: “Em có thể, thật sự có thể.”

Thẩm Hành Vân chậm rãi ép xuống, đem Diệp Phi Chu nửa người trên toàn bộ vòng qua trong ngực, như sợ hắn chạy, lấy cánh tay thủ sẵn eo hắn cùng lưng, da dẻ thân mật thiếp hợp lại cùng nhau, không nhận rõ nhiệt độ càng thêm nóng một ít, Diệp Phi Chu thuận theo mà dùng chân cuốn lấy eo Thẩm Hành Vân, căng thẳng liền gấp rút thở hổn hển.

“Thật ngoan...” Thẩm Hành Vân cử động, đôi môi dán vào đôi môi, đem Diệp Phi Chu rên rỉ hết mức nuốt vào.

Đây là một loại tình dục xưa nay chưa thể nghiệm qua, hoàn toàn xa lạ, Diệp Phi Chu phí công nỗ lực làm thứ khoái cảm này duy trì trong phạm vi mình có thể điều khiển, thế nhưng không tự chủ được mất đi lý trí, cả người dường như xóc nảy trên một chiếc thuyền con mưa to gió lớn, theo làn sóng chập trùng từ trên xuống dưới, đều bị Thẩm Hành Vân nắm trong tay, hắn chỉ có thể mở ra thân thể tiếp thu, kích thích, ôn nhu, hung hăng, triền miên, tất cả... +

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.