Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 46: Chương 46: Cãi nhau




Yến Vũ Nhi hận không thể tàn nhẫn đánh chính mình hai cái, từ trước đến nay nàng luôn tôn kính nhưng không gần gũi với động vật giống đực, dù cho là… Tạ Hàn Phong, nàng cũng có khoảng cách, hiện giờ nàng đây là thế nào? Thật giống như chỉ cần gặp phải hắn liền thường thường chịu thiệt.

Vừa nghĩ tới Tạ Hàn Phong, trong lòng Yến Vũ Nhi chợt lạnh lẽo, mấy ngày nay quá bận rộn, cho nên nàng rất ít khi nhớ tới hắn. Lúc đó hắn để lại nửa miếng ngọc bội kia, đã mất lâu rồi, có lẽ không tìm lại được nữa.

Trong lòng nàng có chút chán nản buồn phiền, chẳng lẽ, muốn tìm một người bình thường sống cùng mình cả đời thật tốt, điều này cũng thành hy vọng xa vời sao?

Nàng vừa đi vừa thất thần, lập tức có người khó chịu.

“Khụ khụ ~” hắn nặng nề ho khan hai tiếng, cái đầu của người nào đó vẫn còn cúi xuống, nghĩ đến nhập thần.

“Cái gì?” Cho đến lúc bị người nào đó dùng lực kéo kéo, Yến Vũ Nhi mới phục hồi tinh thần, nhìn về phía vẻ mặt oán giận, trên gương mặt đó còn tỏ vẻ không vừa lòng.

“Ngươi tới đây chăm sóc người bệnh, có biết không?” Hắn nhấn mạnh, “Ở viện Phi Vân này, không phải là ai cũng có thể tùy tiện ra vào!”

“Vương gia, nhưng ngươi phải rõ ràng, ta không phải là thái y cũng không phải là nha hoàn, không có nhiệm vụ hầu hạ chăm sóc ngươi!” Yến Vũ Nhi trợn to hai mắt.

“Yến Vũ Nhi, ngươi cũng đừng quên thân phận của mình, bổn vương cho ngươi một chút thể diện, liền không biết mình có bao nhiêu phân lượng, có tin gia bán ngươi đi không?”

Yến Vũ Nhi không dám tin nhìn hắn, nàng chẳng qua chỉ là nói ra một câu không hợp ý, đến mức hung ác như vậy sao? Nàng cắn chặt răng, gật đầu nói; “Tốt tốt, ngươi là Vương gia, ngươi lớn nhất, tiểu nữ tử không chọc nổi lại không trốn thoát có được chưa?”

Nàng hừ một tiếng, xoay người liền rời khỏi viện Phi Vân, Lộng Ngọc đứng hầu ở bên ngoài thấy dáng vẻ thở phì phò của nàng, liền vội vàng tiến lên hỏi; “Phu nhân, ngài cãi nhau với Vương gia sao?”

Yến Vũ Nhi trừng mắt nhìn nàng một cái, “Kẻ điên như vậy, ai thích cãi nhau với hắn chứ!”

Vốn là bị thương sinh bệnh, nên mời đại phu xin thuốc, chính hắn lập dị, cứ muốn để cho một lang trung giả như mình tới trị bệnh. Thật may là lúc Yến Tử Nhi cho nàng thuốc, giải thích phương pháp sử dụng từng chút từng chút một, nếu không, nàng cũng không dám tùy tiện để cho hắn dùng. Hiện giờ, vết thương cũng sắp lành, hắn đã đứng lên đi lại được rồi.

“Phu nhân, như vậy không tốt đâu,“ vẻ mặt Lộng Ngọc lo sợ, Vương gia lớn nhất, chẳng qua lão phu nhân cũng chỉ là con cọp giấy, đắc tội hắn cũng không phải là chuyện tốt gì.

“Ngài, vẫn là nói xin lỗi với Vương gia đi!”

“Lộng Ngọc, nếu như ngươi không muốn ở bên cạnh ta, ngươi nói thẳng là được! Ta sẽ không ép ở lại!”

“Phu nhân, nô tỳ nói sai rồi, nô tỳ nguyện ý ở lại hầu hạ phu nhân!” Nàng tự biết mình vượt qua, chuyện của các chủ tử, há là một nô tỳ như nàng có thể xen vào?

——————

Lý Dịch nhìn bóng lưng đi xa của nàng, quay đầu nhìn về phía Lý Thư, lo lắng nói: “Vương Gia, như vậy được chứ?”

Chuyện của Vương gia hắn rõ như lòng bàn tay, phân lượng của Yến Vũ Nhi ở trong lòng ngài ấy bao nhiêu, nếu như nàng tức giận, sau này sống qua ngày không vui vẻ còn không phải là chủ tử hắn sao?

Hai mắt Lý Thư thoáng qua một mảnh ám trầm, mi mắt rũ xuống, sâu xa nói: “Mấy ngày nữa sẽ phải lên đường, những ngày qua nàng ngày ngày chạy tới viện Phi Vân, bao nhiêu người oán hận. Ngược lại như vậy sẽ tốt hơn.”

Lý Dịch không nói thêm nữa, đúng là, nếu như Yến Vũ Nhi vừa đến được sủng ái liền, sẽ ảnh hưởng không tốt tới nàng, dù sao, trong phủ còn có mấy vị tôn đại phật đó. Hôm nay nàng tức giận đi ra, nhiều ánh mắt ở bên ngoài viện Phi Vân chắc hẳn nhìn thấy rõ ràng, Vương gia không có ở đây mấy ngày liền, vẫn phải để nàng an toàn một chút.

“Lý Dịch, trong vòng ba ngày, nhất định phải mang về một nha hoàn tên là Liễu Nhứ, phải an bài ổn thỏa, tận lực đừng gây ra phiền toái.” Nói xong, hắn đứng lên đi vào phòng, hắn còn phải lên kế hoạch cho rất nhiều chuyện.

“Nhưng Vương gia, để cho Vu tổng quản đi không tốt hơn sao?” Dù gì Vu tổng quản cũng là tổng quản bên cạnh lão phu nhân, có thể đại biểu vương phủ, lại mạnh hơn một gã sai vặt như mình!

“Vu tổng quản?” Lý Thư quay đầu lại, khinh miệt cười một tiếng, “Phân lượng của hắn không đủ!”

055 Vẽ con rùa

Đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt Lý Dịch tràn đầy đau khổ, Vương gia giao nhiệm vụ này thật sự là có chút khó giải quyết, nếu là hộ gia đình bình thường, hắn đã sớm xử lý ổn thỏa sự việc này rồi.

Liễu Nhứ này bị phân phối đến Hiên vương phủ, đây chính là thân đệ hoàng thượng!

Lúc trước không phải Vương gia đều phái Mị Ảnh bọn họ đi thi hành nhiệm vụ sao? Lần này lại để một người bình thường như hắn đi, rõ ràng chính là đưa tới cửa để cho người ta khi dễ đây mà.

Viện Lục Vu, vẻ mặt Yến Vũ Nhi rất mất hứng, giờ phút này chuyện nàng muốn làm nhất chính là hung hăng tàn bạo đánh người nào đó một trận cho hả giận, thế nhưng, hiện giờ đang ở dưới mái hiên của người nào đó, há có thể không hạ thấp cái đầu cao quý?

“Lộng Ngọc, chuẩn bị bút mực!” Nếu cách này không được, nàng liền tìm cách hả giận khác.

Mặc dù Lộng Ngọc không hiểu ý tứ của chủ nhân, nhưng nàng thông minh không có hỏi nhiều, sau đó, liền chuẩn bị đầy đủ bút – mực – giấy – nghiên, trình lên.

Yến Vũ Nhi trải một tấm giấy Tuyên Thành ở trên bàn, hơi nhíu mày, kỹ thuật ở cái thời đại này lạc hậu, tờ giấy có chút ố vàng, vì vậy rất nhiều quan lại quyền quý thích viết sách ở trên tơ lụa hơn.

Nàng chẳng qua chỉ là viết chơi một chút, cũng không có chú ý nhiều như vậy. Lộng Ngọc ở một bên cầm thỏi than lên mài mực, Yến Vũ Nhi chống eo nghĩ một lát, chợt khóe môi hơi cong, nảy ra ý hay.

Lộng Ngọc để ý tới nét mặt của nàng, trong lòng có dự cảm xấu, kinh nghiệm mấy ngày ở chung nói cho nàng biết, mỗi khi Yến Vũ Nhi cười thành như vậy, chuẩn bị có người xui xẻo. Dùng lời của chính nàng mà nói, cái này gọi là con chuột hoang màu vàng gian ác chúc tết gà —— khụ khụ, tại sao nàng có thể nghĩ chủ tử mình như vậy chứ?

Lộng Ngọc vội vàng cúi đầu, nghiêm túc mài mực, rất nhanh liền mài xong. Mực nước màu đen tản ra mùi hương dễ chịu, vừa nhìn chính là mực tốt. Yến Vũ Nhi đề bút chấm chấm, bắt đầu vẽ vẽ ở trên giấy.

Vẽ phác thảo mấy đường nét hình dáng đơn giản, chà chà vài nét bút thôi, một hình tượng nhân vật liền hoàn thành. Yến Vũ Nhi nhìn người trong bức họa, cảm thấy thiếu chút gì đó, lại thêm một vài nét bút nữa, một bạch y công tử phong độ ngời ngời như thật xuất hiện trên giấy.

Lộng Ngọc không khỏi che miệng cười trộm, phu nhân luôn miệng nói không cần Vương gia thân cận, trong lòng lại nghĩ tới. Xem ra, từ nay về sau đi theo phu nhân sẽ trải qua những ngày thật tốt.

Nghĩ đến sau này có thể sẽ phong quang giống như đám đại nha hoàn Hà Diệp bên cạnh lão phu nhân, Lộng Ngọc có chút bay bổng. Chờ đến lúc phục hồi tinh thần, con ngươi cả kinh đều muốn rớt ra ngoài.

“Phu nhân!” Nàng thất thanh kêu lên. Phu nhân cũng quá to gan đó, thế nhưng lại vẽ trên khuôn mặt tuấn mỹ của Vương gia một con rùa, tay chân cũng trở thành chân đứt đoạn của con rùa, nàng không dám tưởng tượng, nếu như Vương gia biết chuyện này, thì sẽ xử phạt phu nhân như thế nào.

Đến lúc đó, giấc mộng ban nãy của mình cũng phải bị ngâm nước, không được, nàng nhất định không thể để cho người khác biết.

Thò đầu liếc nhìn ra phía ngoài, đám nha hoàn bà tử đang ở trong sân, không có nhìn sang phía bên này. Nàng cẩn thận quan sát biểu tình của Yến Vũ Nhi, thấy nàng cười rất vui vẻ, lá gan cũng lớn hơn một chút.

“Như thế nào, ta vẽ thế nào? Nhìn ra được vẽ cái gì chứ?” Nàng đặt bút xuống, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh, không có chú ý tới biểu tình của Lộng Ngọc.

“Phu nhân… Xin người nguôi giận, nô tỳ sẽ giấu bức tranh đi.” Lộng Ngọc nơm nớp lo sợ, nửa canh giờ trước, chủ tử mới phát hỏa, thế nhưng, nàng không thể trơ mắt nhìn nàng gây họa lần nữa.

“Giấu?” Yến Vũ Nhi thu lại nụ cười, quay đầu nhìn về phía nàng, “Ngươi lập tức đưa bức tranh này qua đó cho ta! Ta muốn để cho hắn nhìn thật kỹ một chút đó! Hừ, bản cô nương cũng không phải là dễ khi dễ!”

Nàng ngẩng cao đầu, giống như một con gà trống tràn đầy ý chí chiến đấu, trong nháy mắt Lộng Ngọc vô lực, hai chân cũng bắt đầu run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.