Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 1: Q.4 - Chương 1: Đè chết người




Độc Cô Thiên Diệp nghĩ đến vượt qua cánh cửa kia hính sẽ là một không gian khác, không nghĩ tới vừa vượt qua nửa người lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng hút mình vào. Sau khi vào xung quanh là cuồng phong tàn sát bừa bãi, khiến người ta không mở mắt được, áp lực không gian áp đè nặng làm ngươi không thở nổi. Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy những thứ trong bụng mình đều phải nôn ra . Xung quanh còn có mấy cái nhẫn không gian trôi lơ lửng, còn có một chút đồ đạc phân tán.

"Quả nhiên không thể mang nhẫn không gian." Độc Cô Thiên Diệp thầm nghĩ.

Ngẫm lại cũng đúng, không gian giới chỉ lợi dụng đặc tính khoáng thạch, nhờ luyện khí sư tinh luyện mà tạo ra một không gian độc lập, khi thông qua thông đạo không gian, sức ép của không gian quá lớn, loại không gian độc lập này chắc chắn không thể tồn tại. May mà trước khi nàng tiến vào mang tất cả nhẫn không gian, còn có huyễn giới chuyển vào Luyện Yêu Hồ. Bằng không cho dù nàng đi không khác khác, cũng là kẻ nghèo nàn ! Thấy nơi này một lát một lát bay qua không ít thứ tốt thì biết có bao nhiêu người ăn qua mệt này.

Không biết qua bao lâu, hình như sắp đến cuối đường hầm tối đen, xa xa phía trước lộ ra một ít ánh sáng, Độc Cô Thiên Diệp cảm nhận được ánh sáng, hé mở mi mắt, phát hiện quả nhiên là sắp đến cuối .

Vốn tưởng rằng khi vào và khi ra đều có cửa, chỉ cần bước ra là xong, nhưng Độc Cô Thiên Diệp xem nhẹ lão nhân thủ vệ nói địa điểm truyền tống không xác định. Ngay lúc nàng chuẩn bị điều chỉnh thân thể, tính từng bước bước đi ra, phía sau có một lực đẩy mạnh, nàng không tự chủ được bị quăng ra ngoài.

Độc Cô Thiên Diệp bi thống phát hiện mình bị ném tới mấy vạn thước trên trời, bởi vì còn chưa thích ứng được không gian đè ép lại không gian bình thường, cho nên nàng không thể ngự không phi hành, cũng không triệu hồi huyễn thú được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình cách mặt đất ngày càng gần.

"Ni mã đản !" Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được mắng một tiếng, đơn giản nhắm mắt lại không nhìn phía dưới. Vừa nãy khi trong đường hầm rất tốt, khi nhìn thấy mặt trời ánh mắt chưa thích ứng kịp.

Nguyên nhân vì ở trên vách đá, cho nên nàng không phát hiện, phía dưới có hai người đang đứng tranh luận cái gì.

"Kim Tham Tiền, ngươi không cần không biết xấu hổ như vậy!" Vẻ mặt Hỏa Dật oán giận nhìn người đối diện, mắng. Nề hà cấp bậc của mình không bằng đối phương, mà đã biết mình cũng không có nhiều người bằng đối phương. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Tham Tiền đến đoạt linh thảo mình phát hiện.

"Sao ta lại không biết xấu hổ ? Linh thảo này còn trên núi đối diện, lại không có vào túi quần Hỏa Dật ngươi, thì là vật vô chủ. Nếu là vật vô chủ, thì phải là lấy bằng bản sự. Nếu không giờ chúng ta quyết đấu một chút, ai thắng , thì Chu Tiên thảo liền về tay người đó, thế nào?" Kim Tham Tiền nhìn Hỏa Dật, vô sỉ nói.

"Chu Tiên thảo này là bọn ta phát hiện trước! Ngươi biết rõ ta cần Chu Tiên thảo gấp, thực lực ngươi mạnh hơn ta, lại đưa ra yêu cầu như thế, quả nhiên là vô sỉ!" Hỏa Dật hổn hển mắng.

"Ta có vô sỉ không ?" Kim Tham Tiền quay đầu hỏi, "Ta vô sỉ không ?"

"Tam thiếu gia, sao ngươi lại vô sỉ ? Chu Tiên thảo này rõ ràng là chúng ta phát hiện trước, bọn họ muốn chặn ngang một cước, vô sỉ là bọn họ mới đúng!"

"Tam thiếu gia là người thuần khiết cao nhất ở nơi này, sao lại vô sỉ ? Bọn họ đang bôi đen Kim gia chúng ta thì có !"

Người phía sau Kim Tham Tiền ngươi một câu ta một câu nói xong, vặn vẹo sự thật xong.

Kim Tham Tiền nhìn Hỏa Dật, vui tươi hớn hở nói: "Nhìn đi, bọn họ cũng biết ta rất thuần khiết !"

"Xuy! Đó là vì các ngươi là một đám vô sỉ! Kim Tham Tiền ngươi lại vô sỉ không có giới hạn ! Đại lục Không Linh này ai chẳng biết đại danh vô sỉ của Kim Tham Tiền ngươi! Ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng biết, người là kẻ chuyện xấu không ngừng! Nghe nói lần trước ngươi đi cầu hôn tiểu thư Thủy gia, bị người ta một cái tát chụp bay, có phải hay không ?" Hỏa Dật giận quá hóa cười, nghĩ hôm nay Kim Tham Tiền ở đây, Chu Tiên thảo kia hẳn là lấy không được, đơn giản giẫm đạp nỗi đau của Kim Tham Tiền.

Kim Tham Tiền vốn đang cười hớ hớ mặt nháy mắt trở nên lo lắng. Hắn coi trọng con nhóc nhà ai, đó là vinh hạnh của nàng, không nghĩ tới vài lần đi đều bị nàng đuổi ra, lần cầu hôn cuối cùng lại bị nàng trước mặt mọi người dùng một chưởng đánh hắn tới cửa Thủy gia. Từ nhỏ đến lớn hắn là thiên tài của Kim gia, được gia tộc tài bồi, ở bên ngoài cũng vô cùng ương ngạnh, đâu chịu nổi đãi ngộ như vậy. Nhưng Thủy gia chỉ có một vị như vậy, xem như bảo bối, chẳng những không trách nàng, còn cảnh cáo nếu hắn như lại đến, sẽ bắt hắn lưu lại mạng nhỏ ! Tuy thiên phú của hắn không tệ, nhưng cũng không có địa vị cao như tiện nhân Thủy gia kia, gia tộc sẽ không vì hắn mà nháo với Thủy gia. Gia chủ quở trách hắn một chút, còn phạt tài nguyên tu luyện một năm của hắn, làm hại giờ hắn chỉ có thể tự mình ra ngoài tìm linh thảo tu luyện !

Bây giờ Hỏa Dật lấy chuyện này ra cười nhạo hắn, có thể nói là chọc vào nỗi đau của hắn, tâm tình tốt khi hắn tìm được Chu Tiên thảo, đả kích bọn họ lập tức bay đến chín từng mây, nén không được lửa giận trong lòng !

"Ngươi muốn chết!"

Kim Tham Tiền nhìn Hỏa Dật, nâng tay ngưng ra một đạo linh lực, công kích Hỏa Dật. Hỏa Dật thấy Kim Tham Tiền công kích, kêu một tiếng với người phía sau: "Lui ra sau !" Sau đó ngưng linh lực nghênh đón.

"Phanh !"

Âm thanh linh lực va chạm chấn nhân màng nhĩ, dù người hai bên đã lui lại cũng có thể cảm thấy lực đánh vào mãnh liệt, có người thậm chí lui về sau hai bước.

Cấp bậc Kim Tham Tiền dù sao cao hơn Hỏa Dật không ít, linh lực Hỏa Dật bị đánh tan, hắn cũng bị đánh bay lên, ném tới trước mặt người của hắn."Phốc ——" một ngụm máu tươi phun ra, nhiễm đỏ xiêm y trước ngực.

"Thiếu gia!"

"Thiếu gia!"

Đồng sự nhanh chóng chạy lên nâng Hỏa Dật dậy, có người đứng trước mặt Hỏa Dật, vì hắn ngăn trở công kích kế tiếp của Kim Tham Tiền.

"Phế vật chính là phế vật!" Kim Tham Tiền nhìn Hỏa Dật bị mình đánh hộc máu, khinh thường nói, "Cho dù ngươi là đồng sự hệ thì thế nào ? Còn không phải phế vật bị Kim gia ta đạp trên mặt đất!"

"Ha ha !" Người Kim gia nở nụ cười, nhìn thấy người đồng sự bị thiếu gia nhà mình nhục nhã bọn họ đương nhiên cao hứng. Trong quận Mậu Lâm này ai chẳng biết Kim gia và đồng sự thủy hỏa bất dung - đối thủ một mất một còn !

"Nếu mọi người đụng phải tại nơi rừng núi hoang vắng này, vậy các ngươi hãy làm khách tại chỗ này đi ! Đồng sự thiếu bảo bối thiếu gia như ngươi, nhất định là đả kích không tệ ! Ha ha !" Kim Tham Tiền cười lớn nói. Nếu hắn có thể diệt trừ gia chủ tiếp theo của đồng sự, như vậy gia chủ nhất định sẽ thưởng cho hắn, đến lúc đó còn ai vào đây vì sự kiện Thủy gia kia mà quở trách hắn? Còn không phải hắn có thể trở lại đãi ngộ trước kia !

Nghĩ vậy, Kim Tham Tiền nhịn không được kích động lên, càng thấy Hỏa Dật tay phải ôm ngực đối diện thuận mắt, đương nhiên là loại thuận mắt khác. Hôm nay Hỏa Dật chỉ dẫn theo ít người đến, có thể nói là cơ hội khó có được. Bởi vì quan hệ hai nhà, hắn không dám minh mục trương đảm giết Hỏa Dật, cơ hội hôm nay, hắn không lợi dụng cho tốt, vậy hắn không phải Kim Tham Tiền!

Người Đồng sự nhìn bộ dáng Kim Tham Tiền đã biết hắn đánh chủ ý gì, một thị vệ nói: "Kim Tham Tiền, ngươi muốn giết thiếu chủ chúng ta, một thiếu gia chi thứ như ngươi, ngươi không sợ Kim gia bắt ngươi báo cáo kết quả công tác với đồng sự bọn ta sao ?"

"Xuy !" Kim Tham Tiền nở nụ cười, nói, "Quả nhiên là người đồng sự, đầu óc không đủ dùng. Ta muốn giết các ngươi, có thể cho các ngươi cơ hội để người gia tộc các ngươi biết không? Gia tộc các ngươi cũng không biết ai giết, sao có thể tính đến trên đầu ta ?"

"Ngươi..."

Kim Tham Tiền nói xong phát động công kích với Hỏa Dật. Người Đồng sự chạy đến trước mặt Hỏa Dật, chuẩn bị thay hắn ngăn trở công kích này. Khi Kim Tham Tiền xuất hiện, bọn họ đã vụng trộm phát ra tín hiệu cầu cứu, hy vọng có thể chống đỡ tới khi viện binh đến.

Người Đồng sự gần đây luôn luôn tìm kiếm Chu Tiên thảo, Hỏa Dật và nhị trưởng lão đi cùng nhau, khi đến gần đây, nhị trưởng lão có việc rời khỏi, nói là có chuyện gì thì gởi thư. Lo lắng tính nghiêm trọng của tình thế, Hỏa Dật mang mọi người tiếp tục tìm kiếm, thật vất vả tìm được một cây Chu Tiên thảo, còn chưa hái xuống đã gặp Kim Tham Tiền mang người tới đây .

Thị vệ trưởng là người thông minh, khi nhìn thấy Kim Tham Tiền đã trộm thả ra tín hiệu cầu cứu, chỉ cần chống đỡ một lúc, bọn họ có thể đợi nhị trưởng lão đến!

"Sao hả, các ngươi còn chờ cứu viện sao?" Kim Tham Tiền nói, "Không cần chờ, nhị trưởng lão nhà các ngươi đang ở mấy trăm km bên ngoài đó!"

Kim Tham Tiền vì tài nguyên tu luyện bị trừ, hắn không thể không mang theo thuộc hạ của mình đi ra ngoài tìm tài nguyên. Khi đi ngang qua phụ cận nhìn thấy nhị trưởng lão đồng sự chạy như bay đi, biết hắn và Hỏa Dật luôn luôn cùng một chỗ, cho nên mới đi theo hướng ngược lại của hắn, không nghĩ tới thật sự nhìn thấy Hỏa Dật, còn thấy được linh thảo màu đỏ thắm trên vách núi đen đối diện.

Kim Tham Tiền tiến lên hai bước, nhìn Hỏa Dật được che chở sau bức tường người, nâng tay muốn công kích. Muốn lấy tánh mạng những người này, đối với hắn dễ dàng như trở bàn tay !

Người Đồng sự nhìn Kim Tham Tiền vận khởi linh khí, biết lần này hắn nhất định sẽ dùng hết toàn lực công kích. Bọn họ đứng phía trước Hỏa Dật, tuyệt đối không có khả năng còn sống, nhưng lại không một người lui bước!

"Thu ——" ngay tại thời khắc vạn phần khẩn trương này, một tiếng xé gió truyền đến. Mọi người ngẩng đầu, phát hiện một bóng dáng đang hạ xuống rất nhanh. Lúc mọi người còn chưa phản ứng lại, bóng dáng kia đã rơi xuống trước mặt họ.

"Phanh !"

Cùng với một tiếng nổ, cuối cùng bóng dáng kia chạm đất thành công, va chạm mãnh liệt làm bụi bậm bay lên, chặn tầm mắt mọi người.

"Tiếng động vừa nãy là gì ?"

"Là ai cách không công kích sao ?"

"Thiếu gia? Vị trí nàng hạ xuống là vị trí thiếu gia vừa nãy!"

"Thiếu gia !"

Người Kim gia muốn tiến lên, nhưng là dưới tình huống không rõ lại không dám đi lên, dù sao bọn họ không giống thiếu gia, có thực lực cao !

"Khụ khụ, khụ khụ."

Lúc này giữa tro bụi truyền ra một trận ho khan, tiếp theo là một trận mắng.

"Ni mã đản, cư nhiên đặt cửa ra ở giữa không trung, ai đặt ra vậy ? !" Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới mình cư nhiên sẽ rơi vào giữa không trung, không thể phi hành cũng không thể triệu hồi khế ước thú! "Di ? Cao như vậy, sao ta một chút thương tích cũng không có ? Mềm ?"

Độc Cô Thiên Diệp sờ sờ dưới thân mình, không phải đất cứng. Lúc này một trận gió thổi tới, thổi tan tro bụi trong không trung, để mọi người thấy tình cảnh bên trong. Nhưng một màn trước mắt khiến mọi người đều sợ ngây người.

Kim Tham Tiền bị một nữ tử tuyệt mỹ đè lên, nàng kia tựa hồ còn không nhận thức được tình huống hiện tại là gì, trong mắt đều là mê hoặc. Mà Kim Tham Tiền vì nữ tử đè trúng mà gãy xương cổ, đi đời nhà ma. Phỏng chừng hắn sẽ là thần vương chết bi thống nhất.

"Lớn, lớn mật !" Người Kim gia nhìn thấy Kim Tham Tiền bị Độc Cô Thiên Diệp đè chết, nhất thời kinh hoảng.

Tuy Kim Tham Tiền không phải Kim gia hệ, nhưng vì thiên phú xuất chúng, cho nên gia tộc vẫn rất coi trọng. Giờ hắn bị áp chết, sau khi trở về bọn họ nhất định sẽ bị trách phạt nặng !

"Khụ khụ, đây là sao?" Độc Cô Thiên Diệp cử động thân thể, ngẩng đầu nhìn tình cảnh hiện tại. Ra vẻ mình rất bi thống rơi xuống giữa một trận tranh đấu. Đụng đến người dưới thân mình, Độc Cô Thiên Diệp vỗ vỗ lưng Kim Tham Tiền, đứng lên nói, "Ngượng ngùng!"

Nhìn thấy người nọ vẫn không nhúc nhích, Độc Cô Thiên Diệp còn ngồi xổm xuống vỗ vỗ thân thể hắn. Lúc này mới phát hiện đối phương bị mình áp chết. Mồ hôi... Đây là chết thay mình sao? Độc Cô Thiên Diệp nghĩ.

Nhìn đối phương quần áo hoa lệ, người đối diện gọi hắn là thiếu gia, nói vậy thân phận không thấp. Hiện tại không hay ho thành đệm thịt của mình, còn ngay cả mạng cũng mất luôn, không biết có thiện hay không.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn đối phương, còn chưa nói cái gì, đầu lĩnh đối phương đã hô to: "Ngươi giết chết thiếu gia nhà ta, nạp mạng đi !"

Được rồi, nghe kêu như vậy, nàng biết việc này là bất thiện rồi.

Kim Văn muốn giết Độc Cô Thiên Diệp báo thù cho Kim Tham Tiền, lúc trở về cũng dễ công đạo với gia chủ, tuy không trốn được trách phạt, nhưng ít nhất sẽ không mất mạng.

"Kim Văn, ngươi muốn mất mạng ở đây sao?" Hỏa Dật nhìn đối phương sắp ra tay, đột nhiên mở miệng nói.

Kim văn bị lời nói của Hỏa Dật làm giật mình ! Đúng vậy, giờ Kim Tham Tiền đã chết, chắc chắn đồng sự sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nếu giết nữ nhân này, chắc chắn sẽ lãng phí thời cơ rời đi của bọn họ. Đến lúc đó bị người đồng sự vây quanh, hoặc là nhị trưởng lão đồng sự chạy tới, bọn họ muốn chạy cũng không được .

"Hỏa Dật, chuyện hôm nay chúng ta nhất định hồi báo cho gia chủ, ngươi dám bao che nữ nhân này, đồng sự các ngươi sẽ công nhiên cùng Kim gia chúng ta là địch ." Kim Văn nói.

"Quả nhiên đủ vô sỉ !" Hỏa Dật khinh thường, nói, "Ngươi cũng muốn nói chuyện Kim Tham Tiền muốn giết ta ra sao? Yên tâm, dù ngươi không nói, ta cũng sẽ nói với ông nội của ta !"

Nếu Kim Tham Tiền không bị nữ nhân này vô tình áp chết, như vậy người chết hắn! Hỏa Dật nghĩ vậy liền lộ vẻ mặt nghĩ mà sợ. Không nghĩ tới đối phương còn cắn ngược một cái nói đồng sự bao che nàng!

"Hừ, ta nhất định sẽ bẩm báo 'Chi tiết'. Chúng ta đi !"

Kim Văn mang những người khác của Kim gia rời đi, trước khi đi không quên mang theo thi thể Kim Tham Tiền, trở về công đạo với gia tộc. Thị vệ nhặt xác còn trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, đều là nữ nhân này, hại bọn họ trở về bị trách phạt, có thể ngay cả mạng nhỏ cũng mất ! Muốn giết nàng, lại thấy người đồng sự như hổ rình mồi nhìn bọn họ, đành không cam lòng rời khỏi. Trước khi đi còn không quên uy hiếp Độc Cô Thiên Diệp.

"Ngươi chờ !"

Độc Cô Thiên Diệp sờ mũi, nhìn bóng dáng người Kim gia rời khỏi bất đắc dĩ cảm thán vận của mình rất đen! Vừa mới đến lập tức trêu chọc một cừu hận lớn cho bản thân.

"Đa tạ ân cứu mạng của cô nương!" Hỏa Dật đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, chắp tay nói lời cảm tạ.

Thấy bộ dáng bị thương của đối phương, còn có vị trí hạ xuống vừa nãy của mình, Độc Cô Thiên Diệp đã biết hắn cảm ơn vì cái gì.

"Ách, ngươi không cần cảm tạ ta. Ta chỉ là vô tình." Độc Cô Thiên Diệp nói, vô tình cứu ngươi, cũng không cố ý kéo cừu địch cho mình !

"Ha ha." Hỏa Dật nghe ra ý tứ của Độc Cô Thiên Diệp, cười cười, hỏi, "Sao ngươi lại rớt xuống từ trên trời vậy ?"

Nhắc tới chuyện này, Độc Cô Thiên Diệp lập tức bốc lên một bụng lửa giận, hận không thể lấy Sáng Thế Thần ra tiên thi, khụ khụ, nàng nghĩ xa. Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Không phải ta nghĩ rơi xuống từ trên kia. Cửa ở chỗ nào, ta cũng không có biện pháp !"

Không biết có bao nhiêu người bị ngã chết lúc đến nhỉ? Đột nhiên Độc Cô Thiên Diệp nghĩ ra một vấn đề.

"Cửa ?" Hỏa Dật mờ mịt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, thị vệ đồng sự khác cũng vậy.

"Chính là cửa ra của không gian."

"Ngươi đến từ không gian thấp hả ?" Hỏa Dật hỏi.

"Sao ngươi biết ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, cũng gián tiếp trả lời vấn đề của Hỏa Dật.

Hỏa Dật cười cười, ai ngờ động đến vết thương trên ngực, hắn lại phun ra một ngụm máu tụ. Thị vệ nhanh chóng lấy ra một bình ngọc, đổ đan dược bên trong cho hắn ăn. Hỏa Dật ăn đan dược, lại nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Bởi vì không gian trên đến có cửa ra cố định. Chỉ có không gian thấp mới tùy cơ biến hóa ."

"Như vậy sao !" Độc Cô Thiên Diệp nói, trong lòng lại mắng Sáng Thế Thần, đây là kỳ thị quả hồng mềm !

"Ta gọi là Hỏa Dật. Ngươi thì sao ? Là đến từ đâu không gian nào ?" Hỏa Dật vừa điều tức dể đan dược mau chóng phát huy tác dụng, vừa tán gẫu với Độc Cô Thiên Diệp.

"Đại lục Huyền Nguyệt!" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Ta gọi là Độc Cô Thiên Diệp."

Đây là lần đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp nói với ngoại nhân tên của mình, trước kia đều nói là Bách Lý Tà, nhưng sau khi đến nơi đây khôi phục nữ trang, Độc Cô Thiên Diệp nói tên mình.

"Thiên Diệp? Tên không tệ. Ngươi một người sao ?" Hỏa Dật hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu thừa nhận.

"Vậy ngươi..." Hỏa Dật vừa muốn nói chuyện, lại bị một thanh âm hùng hậu đánh gãy.

"Ai dám khi dễ người đồng sự ta? !"

Mọi người nhìn lên không trung, nhìn thấy đồng sự nhị trưởng lão Hỏa Hàm vội vàng bay tới nơi này. Đi đến trước mặt Hỏa Dật, đụng Độc Cô Thiên Diệp ra một bên.

"Lại đây nhị gia gia nhìn xem, sao lại bị thương?"

Hỏa Dật bị động tác Hỏa Hãn làm cho vẻ mặt hắc tuyến, hơn nữa còn ở trước mặt mỹ nữ. Bất đắc dĩ nói: "Nhị gia gia, con không sao."

Hỏa Hãn nhìn thấy vết máu trên ngực Hỏa Dật, nhất thời nổi trận lôi đình.

"Là kẻ nào làm, lão phu đi giết hắn!"

"Nhị gia gia, không cần. Hắn đã chết." Hỏa Dật giữ chặt Hỏa Hãn nói.

"Nga ? Là ai ? Là ai dám đụng đến bảo bối tôn tử của bọn ta? !"

"Kim Tham Tiền." Hỏa Dật nói, sau đó kéo Độc Cô Thiên Diệp qua, nói, "Nhị gia gia, đây là ân nhân cứu mạng của ta!"

“Người Kim gia đả thương ngươi?" Hỏa Hãn hỏi.

Hỏa Dật gật gật đầu, nói chuyện mình và thuộc hạ phát hiện Chu Tiên thảo, xung đột cùng người Kim gia, Kim Tham Tiền đả thương hắn, lại bị Độc Cô Thiên Diệp đè chết nói ra hết.

"Nha đầu, cảm ơn ngươi !" Hỏa Hãn nói lời cảm tạ với Độc Cô Thiên Diệp.

"Tiền bối khách khí." Độc Cô Thiên Diệp đáp lễ.

"Nhị trưởng lão, thiếu gia, đã hái Chu Tiên thảo về !" Một thị vệ thông minh sau khi người Kim gia rời khỏi đã đi hái Chu Tiên thảo về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.