Tiểu Tổ Tông

Chương 74: Chương 74: Tục đoạn




Cân nhắc đến việc Tống Y là họa sĩ nổi tiếng cấp độ bảo vật quốc gia, trước đó Thời Ẩn Chi đăng chứng nhận lên Weibo cũng đã chính thức vén màn tình yêu của họ trước công chúng.

Vào ngày 10 tháng 2, người đại diện của Tống Y - Ngô Ngữ và trang chính thức của Dược phẩm Thời thị đã đăng tải thông tin về đám cưới lên Weibo.

Trong lúc nhất thời đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi của các cư dân mạng, đồng thời còn chiếm ba vị trí đầu trên hot search.

[Tôi đã nói rồi mà, có gian tình là có gian tình!]

[Cược năm gói que cay, phụng tử thành hôn!!]

[Xin mọi người hãy chú ý đến tiến triển mới nhất của nữ thần chúng tôi, nhớ đến xem phim tài liệu của nghệ sĩ trên đài CCTV nhé!]

...

Tất nhiên, trong hot search còn bao gồm địa điểm kết hôn #Orvieto#.

Orvieto nằm ở biên giới của Umbria và Lazio ở miền trung nước Ý, cách Rome rất gần, chỉ mất hơn một giờ đi xe.

Toàn bộ thành phố được xây dựng trên đá tufa - một loại đá làm từ tro núi lửa, và cúi nhìn xuống đồng bằng Umbria.

Giống như một thị trấn miền núi biệt lập với thế giới, nhà cửa ở đây đều tràn đầy cảm giác cổ xưa, bị gió cát bào mòn, chỉ còn lưu lại những bức tường màu nâu.

Tất nhiên, nổi tiếng nhất hẳn là Nhà thờ Orvieto nằm ở quảng trường trung tâm của thành phố. Bởi vì nguyên do lịch sử xây dựng, nhà thờ mang phong cách La Mã và Gothic cổ đại, trên vách tường tràn đầy những phù điêu với nhiều màu sắc khác nhau.

Những con đường quanh co dẫn đến phương xa, đồng cỏ úa vàng cùng với những hàng cây trơ trụi tạo nên khung cảnh rộng lớn của nước Ý vào mùa đông.

Hôn lễ của Thời Ẩn Chi và Tống Y được tổ chức tại đây - một thị trấn nhỏ mang đậm dấu ấn và bề dày lịch sử.

Ngày 14/2 là ngày lễ tình nhân ở phương Tây. Đêm hôm trước Tống Y bị mất ngủ, trong lòng cô thực sự vô cùng khẩn trương, nhưng cũng rất chờ mong. Sáng nay cô ngủ đến chín giờ mới bị bà ngoại đánh thức.

“Y Y ngoan, nên rời giường rồi. Ông ngoại và bà đã chuẩn bị xong rồi.”

Tống Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy bà ngoại mặc váy hoa kiểu Trung đang đứng trước giường cô.

Các góc của trang phục được thêu tay bằng chỉ vàng. Tóc bà cài một chiếc trâm phỉ thúy, quý phái cao sang, trên mặt không che dấu được nụ cười.

Thời Ẩn Chi giấu rất kĩ, chiều hôm qua mới cho phép cô bay đến Italia, còn quy trình cụ thể trong hôn lễ như nào anh cũng không nói.

Anh chỉ để cô ở trong lâu đài nhỏ, giống như tiểu thư thời cổ đại, chỉ cần im lặng chờ chú rể đến đón là được.

Tống Y “vâng” một tiếng, dứt khoát bò dậy mặc quần áo, rửa mặt ăn cơm.

Căn phòng ở phía tây của tầng hai là phòng trang điểm. Chuyên viên trang điểm, stylist và thợ chụp ảnh đã đến từ sớm.

Hai phù dâu là Thời Ấu Nghiên và Ngô Ngữ cũng đã trang điểm và mặc trang phục phù dâu xong.

“Tống tiểu thư, mời ngài đi đến bên này trang điểm.”

Chính giữa căn phòng là chiếc váy cưới đã được sửa lại lần trước. Hơi khác một chút so với lần cô mặc thử khi ở Nhật, lần này ngay cả khăn trùm đầu cũng được khảm kim cương.

Phần hoa văn tơ tằm cũng có một lớp lưới vô hình để đảm bảo nâng đỡ và định hình váy cưới. Từng viên pha lê rối loạn đính trên váy cưới tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Toàn bộ chiếc váy cưới không có bất kỳ đường nét kết cấu nào, tất cả các đường nét đều được lồng ghép vào đường may, hiện ra nét quyến rũ cao cấp.

Bên cạnh là nhiều tầng ngăn kéo dài, tất cả đều là những món đồ trang sức đeo trong đám cưới: Hoa tai, dây chuyền, vòng tay, lắc...

Mỗi ngăn kéo là một phụ kiện trang sức khác nhau, các loại kiểu dáng đều có. Tầng cuối cùng là vương miện đội đầu.

Sau khi Tống Y nhìn hết tất cả chẳng biết tại sao tâm trạng lại thả lỏng đi rất nhiều.

Cô phối hợp với váy cưới chọn ra một chiếc dây chuyền ngọc bích, chiều dài vừa vặn đến ngực.

Lại lấy đôi bông tai pha lê màu xanh da trời, làm nổi bật nên khuôn mặt trái xoan của Tống Y.

“Chi Chi có bàn chuyện hôn lễ với hai người không?” Tống Y nhân lúc đang trang điểm, muốn Thời Ấu Nghiên tiết lộ tình báo.

Thời Ấu Nghiên và Ngô Ngữ đang selfie bên cạnh, nghe thấy câu hỏi của Tống Y bèn không chút nghĩ ngợi nói:

“Không biết, mà biết cũng không nói cho cậu.”

Ngay sau đó vang lên tiếng “Tách tách”, liên tiếp năm cái ảnh tự sướng ra lò.

Tống Y:...

Tôi rất ổn, tôi không sao.

Lúc sắp đến mười rưỡi, toàn bộ tạo hình của Tống Y đã xong.

Khác với kiểu trang điểm nhẹ nhàng trước kia, hôm nay Tống Y giống như bông hoa hồng nợ rộ trong sáng sớm, xinh đẹp ướt át, quyến rũ vô cùng.

Son môi màu đỏ càng tăng thêm khí chất của cô, đuôi mắt cong cong, nhẹ nhàng cười thôi cũng xinh đẹp vô cùng.

Chiếc Lincoln đến đón cô đã sớm đậu dưới lầu. Tài xế mặc áo đuôi tôm cung kính mở cửa xe ra, đưa công chúa trong bộ trang phục lộng lẫy đến hiện trường hôn lễ ——

Lâu đài cổ ở Orvieto.

Con đường bên ngoài phủ đầy hoa tươi, ngay cả trên cây cổ thụ cũng treo những bông hoa được kết bằng tơ lụa màu hồng trang nhã.

Xe dừng ở cổng lâu đài, hai người đàn ông mặc vest chậm rãi mở cánh cửa sân ra.

Mặc dù là mùa đông nhưng cỏ trong sân vẫn xanh tốt, có thể nhìn ra mới được sửa sang lại.

Những chiếc bàn dài màu trắng được sắp xếp đan xen, bên trên đầy ắp các món tráng miệng, nước ép và rượu vang. Phía Tây còn có một chiếc đàn dương cầm, ngay cả nắp đàn cũng được sơn màu hồng đáng yêu.

Có một hành lang hình vòm màu trắng dẫn thẳng đến cổng lâu đài, phía trên được trang trí bởi những bó hoa lụa màu hồng, tất cả đều mộng ảo vô cùng.

Mà ông ngoại Tống Y đang đứng ở cuối hành lang, âu phục giày da, ngay cả mái tóc bạc cũng được chải gọn gàng sau đầu, tinh thần phấn chấn.

Ông nhìn Tống Y, trong mắt tràn đầy vẻ yên tâm và thỏa mãn, cuối cùng chỉ hóa thành một câu:

“Đi thôi! Ông ngoại đưa con vào.”

Thời Ấu Nghiên đưa bó hoa hồng cho Tống Y, còn Ngô Ngữ ở phía sau kéo đuôi váy cho cô.

Con đường này không dài, nhưng cô lại thấy dài vô cùng.

Tim đập thình thịch, căng thẳng không thể nào khống chế.

Mỗi một bước đi đều giống như giẫm lên mỗi một quá khứ của cô, từ biệt mọi thứ trước kia.

Mà thời điểm đi đến bước cuối cùng cũng chính là lúc tuyên bố:

Trong thời gian dài đằng đẵng còn lại của cuộc đời, cô sẽ vượt qua cùng với người tên Thời Ẩn Chi.

Hai cánh cửa lâu đài từ từ mở ra, ánh sáng từ bên ngoài xuyên vào trong, Thời Ẩn Chi thấy cô dâu của anh đang ngược sáng đi đến.

Trên người cô như được phủ một tầng ánh sáng, giống như thần tiên hạ phàm. Mãi cho đến khi cô thực sự bước chân vào tòa lâu đài, anh mới chậm rãi yên lòng.

Chiếc váy rất dài tôn lên vòng eo thon nhỏ của Tống Y, giống như chỉ cần gập lại là có thể làm gãy.

Thiết kế lộ vai đem cần cổ và bả vai hoàn mỹ của cô lộ ra, cổ thiên nga, bờ vai thẳng cùng với xương quai xanh quyến rũ.

Khăn che đầu được khảm bằng những viên kim cương nho nhỏ, lấp lánh dưới ánh sáng. Từ xa không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô.

Vương miện lấp lánh rực rỡ trên đỉnh đầu cũng càng thêm chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.

Giờ phút này, Thời Ẩn Chi nghĩ có lẽ rất lâu về trước cũng đã từng xảy ra cảnh tượng như vậy.

Cô là công chúa cao quý kiêu ngạo, còn anh là thần tử thần phục dưới váy cô, thành kính cầu xin thượng đế có thể có được cô.

Bởi vì nguyên nhân lịch sử, các bức tường của lâu đài trông rất cũ nát, nhưng lại cổ điển và phong tình đến bất ngờ.

Vách tường màu vàng u tối, hai bên là từng hàng ghế ngồi, phía trước là cây thánh giá rất lớn.

Ngay khi cánh cửa lâu đài được mở ra, tiếng vỗ tay tượng trưng cho sự chúc phúc vang lên.

Khách đến dự không nhiều, tất cả đều là những bạn bè thân thiết nhất của hai người.

Còn có vợ chồng Giang Độ và An Nguyệt Sơ cũng đến tham dự hôn lễ của bọ họ. Hai người còn mang theo con đến.

Còn có người đoạt hoa cưới lần trước của cô - Tần Phóng. Đoạt được hoa cưới cũng vô ích, anh ta vẫn phải kết hôn sau cô, thậm chí còn là phụ rể trong đám cưới của cô.

Tống Y khoác tay ông ngoại, bước từng bước vô cùng ưu nhã, vô cùng hoàn mỹ.

Cô nhìn thấy Thời Ẩn Chi đứng trước mặt cha xứ, anh mặc lễ phục màu đen, trước ngực cài một bông hoa màu hồng vàng.

Anh bước từng bước đến, mỗi một bước đều giống như bước vào trái tim cô.

Cô nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên gương mặt anh, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy chậm đến.

Rõ ràng đã là người hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn như những chàng trai ngây ngô, tâm tình cuồn cuộn.

“Ông đem Y Y giao cho con, sau này con phải đối xử tốt với con bé. Nếu không ông sẽ đi tìm cháu tính sổ.”

Ông cụ Giải tri thức cả đời, bây giờ lại uy hiếp giống như một thủ lĩnh lưu manh.

Cho dù ông đã sớm già đi, thân thể gầy gò nhưng vẫn có thể gánh được một ngọn núi lớn.

Nắm lấy tay Tống Y, Thời Ẩn Chi khẽ gật đầu, nhìn thì có vẻ lơ đãng nhưng lời hứa lại nặng ngàn cân.

“Ông yên tâm đi, em ấy là mạng của con, không thể đánh mất.”

Hốc mắt Tống Y có chút ướt át, cô cố nén không rơi lệ.

Khẽ nghiêng người nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, ánh mắt đúng lúc va vào mắt anh.

Nắm chặt tay, Thời Ẩn Chi nhẹ nhàng nói với cô:

“Đừng sợ, có anh ở đây.”

Cha xứ đứng trước bục, tay cầm Kinh thánh, đeo kính gọng tròn phục cổ, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói từng chữ:

“Xin Chúa ban phước lành cho hai người. Thay mặt Hội thánh, trước mặt Đức Chúa Trời thánh khiết tôi xin hỏi bạn, bạn có thật lòng nguyện ý cùng cô dâu kết thành vợ chồng, cùng cô ấy vượt qua cả đời. Cho dù yên vui hay khổ đau, giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau, bạn cũng sẽ tôn trọng, yêu mến và trung thành với cô ấy?”

Thời Ẩn Chi cúi đầu ngắm nhìn Tống Y, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu đáp:

“Tôi đương nhiên nguyện ý, nguyện ý một nghìn lần.”

Mặt Tống Y ửng đỏ, đôi mắt quyến rũ trộm nhìn Thời Ẩn Chi, trái tim như rơi vào trong hũ mật.

Cô và Thời Ẩn Chi đều không thờ Cơ đốc giáo nên cô cho rằng Thời Ẩn Chi chọn cha xứ đa số là vì nghi thức mà thôi.

Trang trọng, thành kính.

Vấn đề giống như vậy, cha xứ lại hỏi Tống Y một lần.

“Tôi nguyện ý!”

Cô đáp lại rất nhanh, giống như học sinh tiểu học vội vàng cướp đáp án trả lời.

Sau khi trao nhau lời thề, tất cả quan khách ngồi bên dưới đều vỗ tay.

Bà ngoại Tống Y đã sớm nằm trên vai bạn già khóc nỉ non. Bà Điêu Bảo Thụy ở bên cạnh vội vàng đưa khăn giấy qua, trong mắt tràn đầy vẻ hài lòng.

Phù rể Tần Phóng tiến lên một bước, mở hộp đựng nhẫn ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương màu xanh được cắt gọt hoàn mỹ.

Thời Ẩn Chi lấy nhẫn ra, đeo lên ngón áp út tay trái Tống Y.

Tay trái tượng trưng cho sự may mắn của Thượng đế, ngón áp út tượng trưng cho việc đã kết hôn, đeo lên chiếc nhẫn có khắc tên của anh và em.

Từ nay về sau, em chính là người của anh.

Thời Ấu Nghiên cầm hộp đựng nhẫn chậm rãi đi đến bên cạnh Tống Y, bên trong là một chiếc nhẫn dành cho nam, không có bất kì trang trí gì, chỉ có một hình tròn khắc tên tiếng Anh của Tống Y.

Tống Y cầm chiếc nhẫn lên, đeo lên ngón áp út bên tay trái của Thời Ẩn Chi.

Cha xứ khép Kinh thánh lại, tuyên bố lời chúc sau cùng.

“Cầu xin Thượng đến ban phúc, xin hãy để chiếc nhẫn này trở thành minh chứng cho cuộc hôn nhân vĩnh hằng của hai người, chúc hai người yêu nhau đến bạc đầu, mãi mãi không chia lìa, chúc Thượng đến tồn tại với hai người, Amen!”

Những tràng pháo tay lần lượt vang lên, tượng trưng cho những lời chúc phúc chân thành nhất.

Phù rể Tần Phóng có chút chua xót, ngây ngốc nhìn phù dâu ở đối diện. Thời Ấu Nghiên trợn mắt khiến anh ta không thể ngậm ngùi thu hồi ánh mắt lại.

Thời Ẩn Chi ôm lấy eo Tống Y, nâng chiếc cằm tinh xảo của cô lên, dịu dàng hôn.

Ấm áp, dịu dàng và vui sướng hơn bất kì lần nào khác.

Dưới sự chứng kiến của Chúa, em và anh kết thành vợ chồng.

Cầu xin Chúa phù hộ cho người phụ nữ lười biếng bên cạnh con mãi mãi hạnh phúc, mãi mãi như cô mong muốn.

Sau khi nghi thức kết hôn kết thúc chính là thời gian ăn trưa.

Tiếng đàn violon du dương kết hợp với tiếng dương cần, tao nhã lại nhẹ nhàng.

Những vị khách mặc lễ phục trong sân tận tình hưởng thụ ánh mặt trời và bữa trưa.

Ẩm thực Ý chính thống, gan ngỗng, pho mát, pizza, mì ống cùng nhiều món tráng miệng khác nhau.

Với tư cách là phù dâu, Thời Ấu Nghiên và Ngô Ngữ bị ép lên sân khấu nhảy một điệu valse.

Thời Ấu Nghiên là bị Tần Phóng nửa ép nửa kéo kéo lên, còn Ngô Ngữ lại bị siêu mẫu quốc tế Kagel kéo lên sân khấu.

Bà Điêu Bảo Thụy ở bên cạnh nhìn, lúc đang cảm khái “tuổi trẻ thật tốt” thì đã bị chồng ôm eo kéo vào sàn nhảy.

Nhân viên phục vụ bưng rượu vang đi lại trong đám đông, có người lười biếng sợ tối bèn trốn trong góc tường đầy cây mây và giây leo. Các thùng rượu trên bàn được phủ đầy hoa tươi, vòng một vòng, trên thùng rượu có khắc chữ Italia [Hạnh phúc mãi mãi].

Tống Y ở phòng bên cạnh thay váy cưới, mặc một bộ lễ phục màu xanh da trời đơn giản hơn một chút.

Đột nhiên Thời Ẩn Chi ôm cô từ phía sau, nhanh chóng hôn lên cổ cô, khiến cô hét lên sợ hãi.

“Chi Chi, anh mau buông ra. Để người khác nhìn thấy không tốt đâu.” Vặn vẹo cơ thể, Tống Y đẩy anh ra.

Chiếc váy trên người cô không phải váy cao cổ, bị người khác nhìn thấy dâu tây sẽ xấu hổ chết mất.

Thời Ẩn Chi cũng biết đạo lý này, chỉ là nhìn thấy tiểu tổ tông đi vào phòng thay đồ, anh giống như t*ng trùng lên não vậy, đi theo cô vào trong.

Cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn trói cô lên giường, dùng sức thương yêu.

“Ngoan, buổi tối, buổi tối anh muốn thế nào cũng được, được không?” Tống Y thở hổn hển, hai má đỏ bừng nhượng bộ trước.

Giọng nói ngọt sớt mang theo ba phần đắc ý, Thời Ẩn Chi lúc này giống như kẻ xấu đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ vậy.

“Đây là em nói đấy, sau này đừng hối hận.”

Tống Y gật đầu liên tục, chỉ muốn nhanh chóng đuổi Thời Ẩn Chi đi. Cho đến khi kết thúc hôn lễ, lúc bóng đêm hiện lên, cô mới đột nhiên nhận ra mình đã làm ra chuyện ngu ngốc gì.

“Chi Chi, em sai rồi... sai rồi...”

Tống Y bây giờ sâu sắc kiểm điểm lại bản thân, tại sao lúc ấy cô lại ngốc nghếch đồng ý chuyện này chứ?

Cô cho rằng Thời Ẩn Chi dịu dàng, biết quan tâm, nhưng ai ngờ anh lại mạnh đến thế, giống như duyệt binh nơi sa trường, công thành chiếm đất.

Nhấc eo Tống Y rồi nâng nó lên cao.

Giọng nói của Thời Ẩn Chi trầm thấp mang theo vẻ cường thế hiếm thấy.

“Gọi tên anh.”

Tống Y không có cách nào, chỉ có thể nhỏ giọng sụt sùi, ủy khuất gọi một tiếng lại một tiếng:

“Chi Chi, Thời Ẩn Chi...”

Gân xanh trên trán như ẩn như hiện, Thời Ẩn Chi đột nhiên nói nhỏ bên tai Tống Y:

“Anh muốn điên mất rồi. Sao anh lại thích em như vậy chứ.”

Một người cô độc đi trong vùng đất hoang vu một thời gian dài không thấy điểm cuối.

Vốn dĩ nghĩ hành y cứu thế, gặp nhiều trạng thái của con người, đi qua hàng nghìn cánh buồm, nhưng không ngờ lại gặp được em, từ đó đắm chìm trong cảnh vật của em.

Khi anh cuối cùng cũng vượt qua vực sâu vô tận, tiến vào bóng tối mê man không biết trước tương lai, em chính là ngôi sao của anh.

Gặp được em, trăm năm không xa.

—— Toàn văn hoàn ——

**************************************

Cuối cùng bộ này cũng kết thúc tại đây rồi! Đột nhiên mình lại cảm thấy không nỡ. Bộ truyện này đã theo mình 579 ngày, hơn một năm rưỡi. Mặc dù dự kiến hoàn bộ này của mình là vào tháng 10 năm ngoái nhưng do mình bận và có một thời gian chán đời nên đã không muốn làm tiếp. Nhưng hôm nay cuối cùng mình cũng đã làm xong!!!

Đối với mình thì đây là một bộ truyện rất nhẹ nhàng, không có tiểu tam tiểu tứ, nó chỉ nói về những chuyện rất bình thường trong cuộc sống nhưng lại khiến bản thân mình nhận ra được rất nhiều điều.

Còn 1 chương ngoại truyện nữa, có lẽ mình sẽ đăng vào một ngày không xaa.

Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong những ngày tháng qua!

Tạm biệt Tống Y và Thời Ẩn Chi, tạm biệt “Tiểu tổ tông” ~

Hà Nội, ngày 1 tháng 5 năm 2021

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.