Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Chương 24: Chương 24: Không gian biến dị




“Thuật luyện đan vốn dĩ đã khó học, quyển sách này giảng giải cách làm thế nào để sử dụng các loại kỳ môn quái hỏa để luyện chế đan dược, phi thăng thành tiên. Khi tiên hoàng còn sống đã tìm không ít Luyện Đan Sư đến để thử nghiệm, chỉ có điều không một ai có thể thành công, bởi thế mọi chuyện được gác lại tại đây.” Nhìn những chữ lớn màu vàng rực rỡ trên bìa sách, Tư Đồ Thánh Dực giải thích.

Vân Thư biết thuật luyện đan, vận dụng sức lửa để dung hợp dược tính của các loại dược liệu vào với nhau, có thể thúc đẩy sự hấp thu thuốc vào cơ thể, mà Luyện Đan Sư càng ưu tú thì yêu cầu khống chế dược tính và sức lửa lại càng cao.

Vốn dĩ con đường luyện đan và học tập y thuật có mối liên hệ với nhau, nên chuyện có kỳ môn quái thuật gì hay không thì chẳng ai rõ được.

Nghĩ đến đây, Vân Thư âm thầm giấu quyển sách vào bên trong ngực áo để mang đi, không chừng sau này nàng sẽ có cơ hội nghiên cứu một chút.

Tư Đồ Thánh Dực nhìn thấy động tác của Vân Thư nhưng không hề ngăn cản.

Phủ Dực Vương, Ly viện.

Cửa phòng đóng chặt, Vân Thư khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh ảo hiện lên vẻ nghiêm nghị.

Vừa về, nàng bèn lập tức khóa cửa phòng lại, nhốt Tư Đồ Thánh Dực với vẻ mặt kinh ngạc bên ngoài cửa.

Bởi vì nàng cảm nhận được sự trống vắng, thậm chí là đau đớn bên trong cơ thể! Đối với người nắm rõ kết cấu thân thể của mình trong lòng bàn tay như Vân Thư mà nói thì chỉ trong chớp mắt nàng đã biết được rằng đây chính là sự biến đổi của không gian trong cơ thể!

Không gian này cắm rễ trực tiếp trên thần kinh của đại não, một khi phát sinh biến hóa gì thì không phải là chuyện đùa!

Vân Thư cố loại bỏ mọi sự hỗn loạn trong suy nghĩ, nhắm chặt hai mắt rồi chìm vào trong không gian.

Chỉ trong khoảnh khắc, nàng không giấu nổi sự sợ hãi.

Không gian vốn dĩ mờ mịt lúc này lại càng trở nên mơ hồ, hệ thống sinh thái tự hình thành ở đây, vào lúc này, giống như bị một đám sương mù rộng lớn bao phủ, không nhìn thấy ánh mặt trời.

Trên trán toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, thân thể cảm nhận được sự mệt mỏi không ngôn từ nào có thể diễn tả được, mệt đến mức đã ngủ rồi thì không muốn tỉnh lại nữa.

Vân Thư kiên trì cắn chặt răng, nỗ lực duy trì một phần tỉnh táo cuối cùng của chính mình, nhìn chăm chú vào sự biến hóa trong không gian.

Nàng cũng không biết nếu lần này ngủ thiếp đi thì ông trời có còn tốt bụng cho nàng tỉnh lại nữa hay không.

Đã được tái sinh một lần, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép mình bị biến cố buồn cười như thế cướp đi sinh mệnh lần thứ hai.

Trong không gian, sương mù xám xịt bắt đầu chậm rãi tụ lại, những ống dẫn xung quanh trở nên méo mó đi.

Những giọt mồ hôi trên trán của Vân Thư càng lúc càng lớn, cuối cùng hội tụ thành từng giọt nước chảy xuống khóe mắt. Quần áo mỏng manh trên người nàng nhanh chóng ướt đẫm, bám chặt vào vào cơ thể, nhìn cực kì chật vật.

Chỉ là lúc này Vân Thư không hề chú ý tới sự chật vật của mình, tâm trí của nàng đã tập trung hết vào vật thể hình cầu màu xám không biết là gì đang càng ngày càng dày đặc trên không trong không gian kia.

Vật thể hình cầu kia nhanh chóng xoay tròn, càng chuyển động càng thu nhỏ lại, năng lượng cũng càng ngày càng dày đặc.

Nếu như không phải đã biết chuyện này phát sinh bên trong thân thể của mình, lúc này chắc chắn Vân Thư sẽ quyết định nhanh chóng tránh đi.

Bởi vì bên trong quả cầu nhỏ màu xám này hội tụ năng lượng, khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi! Nếu như nổ tung thì e rằng mọi thứ trong chu vi trăm dặm đều sẽ bị ảnh hưởng.

Mà vật này lại đang dính chặt ở trong ý thức của nàng!

Đáng chết! Còn chuyển động nữa thì sẽ nổ tung mất!

Vân Thư chăm chú nắm chặt lấy hai tay, cố gắng dùng ý thức khống chế lấy quả cầu nhỏ nhưng lại bị hất ra!

Shit!

Vân Thư cắn chặt rằng, tiếp tục sử dụng ý thức tiến về phía quả cầu nhỏ!

Ầm!

Một cơn đau đớn kịch liệt từ trong não truyền ra, sau đó lan tràn hết ra toàn thân!

Đau!

Đau đến xót ruột!

Vân Thư cảm giác toàn bộ thế giới đều trở nên tối đen, giờ khắc này, nàng đã không còn cảm nhận được điều gì khác, ngoại trừ sự đau đớn ra thì không còn biết gì nữa! Tư thế ngồi xếp bằng hơi run rẩy, giống như trong nháy mắt tiếp theo nàng sẽ ngã xuống vậy.

“Muốn từ bỏ sao? Không!”

Trong bóng tối, Vân Thư nghe rõ tiếng lòng của mình!

Nàng, xưa nay đều không dễ dàng từ bỏ.

Thế giới này đã không còn có bất kì thứ gì có thể khiến cho nàng cúi đầu!

“A!”

Ở trong lòng thầm khích lệ chính mình, Vân Thư cố ổn định cơ thể đang run rẩy, sau đó ý thức lại chìm vào không gian, lần thứ hai đối diện với quả cầu nhỏ màu xám kia.

Năm đó nàng đã từ từ được tôi luyện thành vương giả trong trường Tu La, lúc này, nàng cũng chính là chúa tể của cuộc đời mình!

Bầu trời bên ngoài tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối.

Tư Đồ Thánh Dực vô cùng lo lắng nhìn cửa phòng đã khóa chặt của Vân Thư. Chỉ có điều y cảm nhận được rõ ràng hơi thở của chủ nhân ở bên trong nên cũng không quấy rầy, chỉ là mỗi ngày đều đến trước cửa phòng đứng một lúc rồi lại rời đi.

“Vương gia, đã ba ngày rồi Vương phi không ra khỏi cửa, đến cả một giọt nước cũng không uống.” Thủ vệ đứng ở bên cạnh thấp giọng bẩm báo.

“Ừ.”

Tư Đồ Thánh Dực đã hạ quyết tâm, nếu như hôm nay Vân Thư vẫn không ra ngoài thì y sẽ xông vào dù có bị coi là hành động can thiệp vào việc riêng tư của nàng.

Nghĩ đến thân thể gầy yếu của cô gái nhỏ kia, tâm trạng của Tư Đồ Thánh Dực khó có thể bình tĩnh được.

Trong phòng, thiếu nữ ngồi xếp bằng cuối cùng cũng mở hai mắt ra, trong đôi mắt là sự bình tĩnh cùng thả lỏng mà đã lâu không nhìn thấy.

Cửa ải này, cuối cùng cũng đã vượt qua.

Vân Thư thở ra một hơi dài, cuối cùng nàng cũng đã đè nén được sự xao động của sương mù màu xám bên trong không gian, cũng kiềm chế được tất cả năng lượng muốn nổ tung!

“Mẫu thân!” Một giọng nói bi bô bỗng nhiên truyền đến.

Cơ thể vốn đã thả lỏng của Vân Thư lại nhanh chóng trở nên căng thẳng.

Ai? Là ai đang nói chuyện?

“Mẫu thân, mẫu thân!” Lại là giọng nói bi bô đó.

Vân Thư bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, nàng đã nhận ra giọng nói này xuất phát từ trong đầu mình, cũng chính là hệ thống không gian!

Chìm vào trong không gian, đập vào trong mắt Vân Thư chính là cảnh tượng tràn đầy sắc xuân.

Không gian vốn dĩ mờ mịt nay đã có sự thay đổi rất lớn, bốn phía đều được từng mảng cỏ xanh che kín, dạt dào hơi thở mùa xuân.

Chỉ là giọng nói kia ở đâu?

“Mẫu thân!”

Đưa tầm mắt về phía phát ra tiếng nói, Vân Thư Phát hiện trên nệm hoa sen có một… con sâu róm đang nằm?

Mày nàng cau chặt lại, xấu quá!

Vân Thư đột nhiên mở hai mắt ra, nàng không cần con gái xấu như thế!

“Mẫu thân!”

Bỗng nhiên không gian trước mắt Vân Thư hơi biến đổi, con sâu lông kia uốn éo cơ thể lơ lửng trước mặt Vân Thư, thân hình có chút huyền ảo, nhưng rốt cuộc vẫn xuất hiện.

Vân Thư ngồi xếp bằng trên giường ở bên cạnh, khuôn mặt không hề có chút cảm xúc nào nói: “Nói đi, ngươi là thứ gì?”

Mặc dù có hơi kinh ngạc nhưng mà hiện nay Vân Thư đã luyện thành bản lĩnh mặt không đổi sắc. Bây giờ cho dù phát sinh chuyện kỳ quái gì nàng cũng có thể không chớp mắt.

“Mẫu thân, con là linh thú bảo vệ không gian, người truyền ý thức của mình vào bên trong không gian, cũng nuôi nấng con, để con tỉnh lại từ trong giấc ngủ, vì thế cho nên người chính là mẫu thân của con!”

Giọng nói tràn ngập sự thơ và ngọt ngào, lúc nhắc đến không gian thì bỗng nhiên trở nên cực kì chuyên nghiệp.

“Không gian này thay vì nói là một hệ thống, chi bằng nói là một kho chứa. Cái kho chứa này nếu như khai phá đến mức độ lớn nhất thì có thể vật đổi sao dời, nuốt chửng thế giới. Chỉ có điều là không gian bây giờ chỉ mới ở hình thái sơ cấp, công năng cũng có hạn, vì thế cho nên hình dạng của con cũng không có cách nào để thay đổi, mẫu thân ơi, người phải cố gắng lên!”

Con vật nhỏ vẻ mặt nịnh nọt nói, Vân Thư không để ý đến, chỉ chú tâm một vấn đề trọng điểm trong những lời vừa rồi.

“Hình thái sơ cấp là cái gì, chẳng lẽ không gian này còn có hình thái cao cấp?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.