Tình Duyên Đạo

Chương 23: Chương 23: Quyết Chiến Trong Đêm




Bốn tháng sau, những cải cách mới của Trụ Vương được đưa ra, đây đã trở thành đề tài bàn tán của tất cả mọi người.

Ruộng đất giờ đây sẽ được cấp cho nông dân canh tác, hàng tháng phải nộp đúng số chỉ tiêu mà triều đình đưa ra, tất cả đều do quan địa phương quản lí, hàng tháng sẽ có quan đại sứ từ triều đình đến kiểm tra, nếu có gian dối nhẹ thì bị cách chức làm thường dân, nặng thì bị xử trảm. Nếu nộp đủ và đúng thời hạn sẽ được tăng thêm thời hạn sở hữu đất, còn nếu không đủ thì sẽ bị thu hồi đất đai. Nhờ điều này mà nông dân hiện nay có cuộc sống thoải mái hơn hẳn. Trước kia họ phải làm thuê cho các hộ giàu hay quan lại, nhưng giờ đây được cấp đất, được tự do làm ăn nên năng suất tăng gấp nhiều lần, ngoài phần cống nạp cho triều đình thì vẫn còn dư ra nên cuộc sống ngày càng được nâng cao.

Hoàng Minh hướng quân đội Đại Thương theo hướng “ngụ binh ư nông”. Quân lính thời bình sẽ được về với gia đình để làm nông, nếu có việc cần hoặc chiến tranh sẽ chiêu dụ trở lại vào quân đội, nếu cố tình né tránh sẽ xử phạt nặng.

Ngoài ra sau khi thương thảo rất nhiều cùng Hoàng Minh và Kiếm Tu, Tử Tân quyết định bỏ đi chế độ nô lệ. Những nô lệ trước kia sẽ được giải phóng trở thành nông dân, được cấp cho ruộng đất để canh tác.

Những điều này làm cho dân chúng cảm tạ Thiên Tử không thôi, ai ai cũng ngợi ca Thiên Tử thánh minh. Những điều này làm Hoàng Minh vô cùng hài lòng, việc đầu tiên hắn muốn chính là thu phục dân tâm. Phải biết rằng, từ xưa cho đến nay, bất cứ cuộc đảo chính nào cũng đều do nhân dân làm chủ, nếu nhân dân ấm no, bọn họ sẽ hết lòng vì đất nước.

Hoàng Minh cùng Tử Tân cũng biết, họa không tới từ bên ngoài mà tới từ bên trong, cả hai đều muốn hạn chế sức mạnh của các chư hầu lại. Về chế độ bãi bỏ nô lệ, mặc dù có rất nhiều chư hầu không muốn làm theo nhưng với kế sách “cây gậy và củ cà rốt” Hoàng Minh đã đưa bọn họ vào khuôn khổ. Quân đội của các chư hầu cũng bị hạn chế đáng kể về số lượng. Mặc dù rất muốn triệt tiêu đi sức mạnh các chư hầu, nhưng Tử Tân vẫn còn nhớ lời của Đế Ất trước khi lâm chung, đối với việc của các chư hầu, hắn không thể mạnh tay được, bằng không sẽ dẫn đánh cảnh “chó cùng dứt dậu”. Một mặt ra kế sách hạn chế sức mạnh, một mặt vẫn tăng thêm cho các chư hầu một số điều kiện như cung cấp nông cụ, vũ khí mới. Đây đều là những thứ mà Hoàng Minh chế tạo ra nhưng đã lỗi thời rồi, nếu so sánh với những thứ trong Thần Khí Phường thì quả là một trời một vực. Nhưng như vậy cũng đủ làm cho bọn chúng lóa mắt lên rồi.

Ngoài ra Hoàng Minh còn lập ra một Mật Nghị Đoàn, chuyên môn phụ trách tin tức bí mật của các chư hầu. Đây đều là những người mà Hoàng Phi Hổ đích thân tuyển chọn, tuyệt đối trung thành.

Một tuần sau là nghi lễ cúng bái tổ tiên Thành Thanh. Vì đây là đại lễ nên có sự xuất hiện của rất nhiều người, trong đó quan trọng nhất là Tứ Chư Hầu. Ngoài hai người Khương Hoàn Sở và Ngạc Sùng Vũ đã gặp ra, Hoàng Minh còn nhìn thấy hai người khác nữa.

Người làm Hoàng Minh chú ý đến nhất chính là Cơ Xương. Cơ Xương cao tầm một thước, tuổi tầm sáu mươi, khuôn mặt hiền từ, lời nói khiêm nhường, lại rất dễ gần gũi. Nhưng Hoàng Minh vẫn không tin Cơ Xương là một người như vậy. Năm đó phụ thân Cơ Xương bị giết, tụ tập binh mã để báo thù. Các chư hầu phía đông cũng theo đó mà gây bạo loạn khiến Đế Ất gặp khó khăn. Đáng giận là các chư hầu khác đối với việc đó đều vờ như không thấy, một phần có lẽ vì ngại Tây Kỳ thế lớn. Đế Ất gặp nguy không biết phải làm sao, đành phải đem đứa em gái mình hết mực yêu thương gả cho Cơ Xương để cầu hòa, đó là việc khiến Đế Ất vẫn ân hận cho tới giờ. Bởi vậy, qua việc này Hoàng Minh thấy rằng Cơ Xương tuyệt đối là người có thù tất báo, lại nhiều mưu kế, thật sự không hề xứng với hai chữ “thánh hiền”. Hơn cả theo sách có viết “Cơ Xương có bốn vú (quái vật?), hai mươi tư bà phi, chín chín đứa con”, quả thật so với Trụ Vương chỉ có mấy người Khương Văn Sắc, Dương Cửu, Hoàng Phi Yến cùng ba chị em Đắc Kỷ thì hắn mới là người xứng với hai chữ “hoang dâm” hơn nhiều.

Mặc dù rất muốn cho Cơ Xương biến mất ngay lúc này, nhưng Hoàng Minh lại không làm vậy. Thứ nhất, hắn không thể tìm được lí do để có thể ra tay với Cơ Xương đường đường chính chính được, hắn có thể ra tay ám sát nhưng như thế là hạ sách, chưa kể tới việc không biết có tiên nhân nào cao tay ở bên người Cơ Xương hay không nữa. Thứ hai, nếu bây giờ giết Cơ Xương ngay tại đây thì có lẽ sẽ dẫn Tây Kỳ tới bạo loạn, chắc chắn không làm cho Đại Thương mất đi mối họa, mà chỉ là dẫn Cơ Phát tới đây nhanh hơn mà thôi.

Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ chính là người đã “trợ Trụ vi ngược” trong bốn đại chư hầu, ra sắc đè ép dân chúng, uy đức rất thấp, các chư hầu khác xung quanh bạo loạn không ngừng. Hắn lại là một người vô cùng háo sắc, tham tài, lại rất hay nịnh nọt, mặc dù lần trước không thấy hắn tới nhưng lại gởi rất nhiều kì trân dị bảo cùng mỹ nữ tới Đại Thương, hại cho Tử Tân hôm đó phải tốn nước bọt giải thích cùng ba vị phu nhân. Đối với Hoàng Minh, tên này được liệt vào danh sách cực kì kém cỏi, nhưng loại người như vậy mới là loại người dễ thu phục nhất. Giống như Phí Trọng, chỉ cần vừa đe dọa vừa cho hắn một cái lợi nhỏ, chắc chắn hắn sẽ lập tức quy phục.

Đêm đến, Tử Tân vẫn còn bận rộn để chuẩn bị cho buổi lễ ngày mai. Hoàng Minh vì không hiểu lắm mấy cái lễ nghi này nên không tham gia, buồn chán, hắn lấy một tấm phi hành phù ra để lượn đi xung quanh cho khuây khỏa. Khi đi tới bìa rừng nơi ngoại thành đế đô, hắn chợt nhận thấy ở đó có một ánh lửa, vì đang buồn chán không có việc gì để làm, ngay lập tức hắn quyết định ghé lại xem thử.

Nhẹ nhàng bay tới một gốc cây cách đó không xa, ở đó có hai người, một nam một nữ, đều vận đồ đen cả người, trên mặt còn đeo mặt nạ. Mặt dù có ý che dấu thực lực bản thân nhưng Hoàng Minh vẫn cảm thấy tiên khí trên người hai người này. Nhưng kể cũng lạ, theo như Kiếm Tu nói, chỉ có những người tu luyện tiên thuật mới có thể cảm nhận được tiên khí từ người khác, mặc dù có những bảo bối có thể che dấu được, giống như chiếc mặt nạ kì lạ mà Kiếm Tu đưa cho hắn. Ngay tới Kiếm Tu cũng không thể giải thích vì sao mà hắn, một kẻ mà ngay đến linh khí vẫn chưa hấp thụ được, lại có thể cảm nhận được tiên khí trên người người khác, thậm chí cảm nhận của hắn còn tốt hơn Kiếm Tu rất nhiều lần.

Hoàng Minh ngay lập tức cho hai người này vào danh sách thành phần bất hảo. Theo hắn nghĩ, làm gì có ai đêm khuya lại mặc một bộ đồ đen, đeo mặt nạ để đi dạo đâu, nhất định là có vấn đề. Nhưng hắn vẫn không nghĩ tới rằng, chính hắn cũng đang mặc một bộ đồ đen và đeo một chiếc mặt nạ kì lạ trên người.

_Chuyện hai vị sư điệt kia nhờ, muội làm tới đâu rồi.

Nam nhân bất ngờ lên tiếng.

_Huynh yên tâm, mọi chuyện đã xong hết rồi, chuyện ngày mai nhất định sẽ thành công.

Nữ nhân kia đáp.

Chuyện ngày mai? Ngày mai có chuyện gì? Nếu không lầm thì ngày mai Trụ Vương sẽ cử hành lễ tế bái tổ tiên, chẳng lẽ hai người này cũng tới vì chuyện này? Nhưng bọn họ định làm gì? Chẳng lẽ định phá hoại? Nếu hai người này thật sự là tới quấy rối, liệu bây giờ hắn có nên ra mặt hay không? Nhưng nhìn thế nào thì hai người này ít nhất cũng là Luyện Hư Kỳ, nếu một chọi một Hoàng Minh đảm bảo có thể thu thập được, nhưng nếu là hai chọi một thì còn chưa biết trước được, chưa kể hai người bọn họ còn dấu sát chiêu gì hay không nữa. Nghĩ thông suốt, hắn quyết định nấp một bên xem thế nào. Nhưng vì mãi suy nghĩ nên hắn đã gây nên một tiếng động nhỏ, mặc dù chỉ giống như tiếng muỗi kêu nhưng như vậy cũng đủ làm hai người kia phát giác. Tung một chưởng về hướng Hoàng Minh đang đứng, nữ nhân hét lên.

_Là ai, dám nghe lén chuyện của bọn ta, quả thực là chán sống rồi.

“Mẹ kiếp, không ngờ cẩn thận như vậy rồi mà còn bị phát hiện”, Hoàng Minh nghĩ thầm trong đầu. Nhanh chóng né đi một chưởng kia, Hoàng Minh không hề có ý định chiến đấu cùng hai người nọ, lập tức quay lưng chạy đi.

_Còn muốn chạy?

Nam nhân khinh miệt cười. Hắn lấy ra một tấm lưới, phất tay, tấm lưới bay tới chặn trước mặt Hoàng Minh. Tưởng chừng như có thể tóm gọn đối phương, nhưng nam nhân kia đã lầm. Hoàng Minh lấy Sơn Hải Thủy Linh Thương từ trong túi pháp bảo ra, quét ngang một đường, tấm lưới lập tức rách thành hai đoạn.

Nam tử kia khá ngạc nhiên khi thấy Hoàng Minh có thể dễ dàng phá hủy tấm lưới kia của mình như vậy. Mặc dù không phải pháp bảo gì cao cường, nhưng tấm lưới đó được dệt từ tơ nhện ngàn năm, cực kì bền chắc, vũ khí của tiên nhân phổ thông muốn phá vỡ phải rất cực khổ là đằng khác. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi, Sơn Hải Thủy Linh Thương là gì? Một vật gần đạt tới cảnh giới Thượng Cổ Thánh Khí, đừng nói là tơ nhện ngàn năm, cho dù là vạn năm hay trăm vạn năm, nó vẫn có thể cắt được.

Thấy đồng bạn của mình không thể giữ được người trước mắt, nữ tử lấy ra một đôi song kiếm lao nhanh về phía Hoàng Minh. Mặc dù Hoàng Minh có thể bay, nhưng đây là do hắn mượn ngoại lực tác động nên tốc độ không thể như những tiên nhân khác được, nhanh chóng bị đuổi kịp, Hoàng Minh không còn cách nào khác, hắn quay lại đâm một thương nhắm vào ngay yết hầu của nữ nhân kia. Hoàng Minh xuất chiêu khá nhanh, nhưng cũng do một phần nữ nhân kia không ngờ được rằng người kia lại có thể quay lại tấn công mình như vậy, mặc dù nhanh tay gạt đi mũi thương nhưng vẫn để lại một vết thương ở trên vai.

_Khốn kiếp, mạng ngươi hôm nay tận rồi.

Nữ nhân kia hét lên, bỏ mặc vết thương đang chảy máu trên vai, hai mắt như bốc lửa, hai lưỡi của song kiếm hóa thành hai con rắn lửa trông rất đáng sợ. Nhưng Hoàng Minh cũng không phải kẻ ngu ngốc, khi tung một chiêu đó thành công, hắn cũng nhanh chóng nấp vào sâu trong rừng, chờ thời để đánh lén. Hắn biết nếu như luyến chiến, luận về thực lực chắc chắn hắn không bằng hai người kia được, và đây là hai chọi một, hơn cả hắn không biết liệu hai người này còn có đồng minh hay không, nên hắn không có ngu mà đối chiến với hai người này.

Nhìn khắp xung quanh, đâu đâu cũng là cây, không hề thấy bóng dáng Hoàng Minh, nữ nhân kia bắt đầu nổi điên, ả hét lên.

_Tên khốn nhà ngươi mau ra đây cho ta, trốn chui trốn nhủi như vậy còn được coi là nam nhân à_Mẹ kiếp nhà ngươi, ta có là nam nhân hay không thì thử ở phương diện khác ngươi khắc biết, nhưng thứ đàn bà như ngươi mà mới thèm.

Hoàng Minh hét lên. Một cái đầu rắn bay tới vào đúng nơi hắn đứng, nhưng đáng tiếc, hắn đã nhanh chóng chuyển sang một chỗ khác. Đây là lần đầu tiên nữ nhân kia bị sỉ nhục như vậy, ả hét lên đầy tức giận. Hai con rắn lửa hóa thành khổng lồ, liên tục quất xuống khu rừng nơi Hoàng Minh ẩn náu.

_Chết tiệt, mụ đàn bà này điên thật rồi.

Hoàng Minh thầm nghĩ. Bay ra khỏi khu rừng, hắn lao nhanh về phía nữ nhân kia. Nếu bây giờ mà còn nấn ná ở lại đây, kiểu gì cũng bị ả ta băm thây giống như khu rừng kia vậy.

Thầy Hoàng Minh lao ra, hơn nữa lại nhắm vào chính mình, ả đàn bà cười lớn lên.

_Muốn chết?

Chém một nhát về phía Hoàng Minh, con rắn lửa trên thanh kiếm bay nhanh về phía hắn, ngay lập tức cổ Hoàng Minh bị cắn đứt, nữ nhân kia cười như điên dại. Tại sao lại không có máu? Nam nhân kia thấy thân hình Hoàng Minh từ từ rơi xuống, hắn nhận thấy có điều gì đó không đúng, miệng hét lên.

_Sư muội, cẩn thận, là bẫy.

Chợt Hoàng Minh bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng nữ nhân kia, đâm một thương về phía tim ả, nhưng lập tức hắn lại bị một con rắn lửa khác tấn công vào người. Cả người hắn bay ngược ra sau, đập thẳng vào vách đá.

_Trò cỏn con đó mà ngươi tưởng có thể lừa được ta ư?

Nữ nhân phất tay thu hai con rắn lửa về, nó lại nhanh chóng hóa thành lưỡi kiếm. Nhưng đúng lúc đó, thân thể Hoàng Minh ở chỗ vách đá bắt đầu vặn vẹo, một tiếng nổ đinh tai vang lên, thân xác hắn nổ tung, cát bụi xung quanh mù mịt. Nam nhân thấy vậy liền lấy ra một chiếc quạt, hắn quạt mạnh một cái, tất cả cát bụi đều tan biến, và ngạc nhiên hơn là cái xác của Hoàng Minh cũng vậy.

Bất ngờ, một mũi thương xuất hiện ở bên người nam nhân kia, hắn lấy cái quạt ra đỡ, nhưng nhanh chóng bị xuyên thủng, ngay cả tiên giáp trên người hắn cũng bị vỡ vụn, bị đánh bay xuống đất. Trong không trung, một bóng người từ từ xuất hiện, đó chính là Hoàng Minh. Từ nãy tới giờ hắn đều sử dụng Hình Nhân Phù để thu hút sự chú ý của hai người kia, trong khi bản thân mình thì dùng Ẩn Thân Phù để ẩn nấp chờ thời tung một đòn chí mạng. Người hắn nhắm đến ngay từ đầu không phải là ả đàn bà điên kia mà chính là nam nhân đi cùng ả. Hắn nhận thấy được rằng nam nhân này có thực lực cao hơn nữ nhân kia, nên quyết định ẩn nấp chờ thời đánh lén hắn. Nhưng thật không ngờ cái quạt kia cũng tiên giáp trên người hắn lại có thể ngăn được phần lớn sát thương đến từ một kích đó của hắn. Mặc dù không thể gây thương tổn lớn cho nam nhân kia, nhưng chí ít hắn cũng bị thương không nhẹ.

Nam nhân lấy ra một viên đơn dược, nhanh chóng cho vào miệng, miệng vết thương trên người hắn nhanh chóng khép lại, mặc dù là vậy nhưng hắn cũng bị nội thương không nhẹ. Chết tiệt, đây là linh đơn diệu dược gì mà có thể nhanh chóng tiêu trừ thương tích như vậy kia chứ, Hoàng Minh cảm thấy thật không công bằng. Thử nghĩ mà xem, hắn tốn rất nhiều công sức mới có thể làm bị thương tên nam nhân kia, nhưng nháy mắt hắn đã khôi phục lại như cũ, như vậy hóa ra công sức nãy giờ của hắn là vứt đi hay sao? Nếu như bây giờ, hai chọi một hắn chắc chắn không có cửa để chạy, còn muốn đả thương người ta ư? Cơ hội như vậy làm gì có lần thứ hai. Lâm vào cảnh bế tắc, Hoàng Minh thực sự không biết phải nên làm như thế nào cả. Nhưng một tiếng nói vang lên, khiến hắn cảm thấy như vớ được phao cứu sinh.

_Không biết hai vị là ai, tại sao giữa đêm hôm như vậy lại tới đây quậy phá, còn đả thương đồ đệ của ta?

Người tới chính là Kiếm Tu, theo sau còn có Tử Tân và cả Hoàng Phi Yến.

_Sư đệ, ngươi có sao không?

Bay tới chỗ Hoàng Minh, Tử Tân cẩn thận xem xét người Hoàng Minh rồi hỏi.

_Ha ha, đệ không sao. Nhưng nếu mấy người tới chậm một chút thì mạng ta cũng không còn rồi.

Hoàng Minh cười cười nói.

_Hắn còn như vậy tức là không có việc gì đâu.

Hoàng Phi Yến cũng ôm miệng cười, phụ họa theo.

_Kiếm Tu?

Hai người kia kinh ngạc khi thấy người tới chính là Kiếm Tu. Mặc dù chỉ là đệ tự đời thứ hai của Triệt Giáo nhưng Kiếm Tu tư chất hơn rất nhiều đệ tử đời đầu, hơn hết hắn tính tình sảng khoái, nghĩa hiệp, kết giao rất nhiều bằng hữu nên cũng được nhiều người biết tới.

_Hai vị nhận biết ta?

Kiếm Tu ngạc nhiên hỏi. Hai người trước mắt này có thể nhận biết hắn thì ắt hẳn là có quen biết, nhưng nửa đêm lại ăn mặc kì quái tới đây để làm gì? Lại còn đánh nhau với nhị đồ đệ của hắn nữa?

_Sư phụ, con nghe được bọn hắn có kế hoạch gì đó mờ ám vào ngày mai, mau giữ bọn hắn lại.

Hoàng Minh hét lên khiến Kiếm Tu kinh ngạc. Hắn nhanh chóng rút ra một đoạn dây thừng, tung về phía hai người kia, nhưng chỉ trói vào khoảng không, thân ảnh của hai người kia dần dần tan biến. Trước khi hai bóng người đó hoàn toàn biến mất, còn vang lên tiếng nói trong không trung.

_Chuyện này còn chưa xong đâu, các ngươi hãy cứ chờ đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.