Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 197: Chương 197




Huyền Thương quân vốn muốn sang đây đón nàng đến trường, hiện giờ được Dạ Đàm tặng cho một cái mặt lạnh, hắn cũng không để bụng.

Trong thứ nắng sớm chói lọi nơi đây, làn khói thành sương, mây treo ngàn dặm. Dáng người nàng mảnh mai, tay áo phiêu dật. Huyền Thương quân không nhanh không chậm theo sát nàng, trong lòng cũng chứa đựng một mảnh hào quang như vậy, tùy nàng hành tẩu hay vui vẻ giận dữ, khi thì ngọt ngào, khi thì cay đắng.

Phía sau, Phi Trì và Hàn Mặc đi theo hắn, không dám nói lời nào. Huyền Thương quân thở dài một hơi, nói: “Muốn cười thì cười đi, nhịn làm gì?”

Hàn Mặc có chút thật thà hơn, thực sự cười ra tiếng.

Trên mặt Huyền Thương quân có chút không nén được giận, hừ lạnh một tiếng, Hàn Mặc lập tức thu tiếng, khôi phục khuôn mặt không cảm xúc. Phi Trì thông minh hơn hắn, nói: “Quân thượng không biết, nữ nhân gia có chút rụt rè, đó là chuyện thường ở nhân gian. Nếu là loại gặp ai cũng mặt mũi tươi cười, ngược lại sẽ khiến cho người ta không yên tâm.”

Huyền Thương quân chỉ tay vào hắn, gật gật đầu, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp bay thẳng về phía Thượng Thư Nang.

Trên trán Hàn Mặc rịn đầy mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Quân thượng của chúng ta hình như đổi tính rồi. So với trước kia, dường như...... dường như......”

Phi Trì nhấc tay phải lên, bắn vào cái đầu quả dưa của hắn: “Thêm chút ý vị của người.”

Thượng Thư Nang.

Dạ Đàm vừa định đi vào, đúng lúc gặp phải một người —— Bộ Thanh Từ.

Nàng ta và Bích Khung cùng nhau đi tới, vừa vặn chạm mặt ở cửa học đường. Bích Khung đang định nói chuyện, Dạ Đàm đã nói: “Ngậm miệng lại, cút vào trong học bài đi.”

Bích Khung tức giận đến mặt như biến thành quả táo đỏ, nàng có chút mập mạp trẻ con, hai gò má hơi phồng, bộ dạng cũng coi như là ngây thơ đáng yêu. Chỉ là lúc này, nàng vừa thấy Dạ Đàm, liền nghĩ tới mẫu thần của mình đang ở nhân gian chịu khổ.

Nàng nói: “Ngươi dựa vào cái gì......”

Ánh mắt Dạ Đàm dần dần âm u lạnh lẽo, tiếng của Bích Khung lại càng lúc càng thấp, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà thét lên với người ta chứ......”

Dạ Đàm nói: “Cút!”

Bộ Thanh Từ vỗ nhẹ lên vai Bích Khung, mềm giọng nói: “Nếu Thanh Quỳ công chúa đã có chuyện muốn nói với ta, vậy muội cứ vào trong trước đi.”

Bích Khung cảm kích nói: “Ta...... ta vào trong chờ tỷ. Nếu nàng ta dám làm gì, tỷ cứ gọi ta.”

Bộ Thanh Từ cười khẽ: “Đồ ngốc, được.”

Vẫn chờ đến khi Bích Khung đi rồi, ý cười trên mặt Bộ Thanh Từ cũng thu lại toàn bộ. Nàng hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Dạ Đàm nói: “Có một chuyện, ta tuy rằng đã nhận định, nhưng vẫn lo nhận sai. Cho nên muốn chính miệng hỏi ngươi một câu.”

Bộ Thanh Từ nào có quan tâm tới những lời của nàng, nói: “Ta là Hoa Thủy Tiên lệnh sứ, há lại để một phàm nhân như ngươi muốn hỏi gì là hỏi được à?”

Dạ Đàm nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, Bộ Vi Nguyệt độ kiếp thất bại, hiện tại ngay cả thượng tiên cũng không phải ấy nhỉ? Ngươi thân là đệ tử của nàng ta thì tính là cái gì? Hạ tiên? Li Quang...... Thanh Quỳ ta, là Thiên phi tương lai, có chuyện gì là không thể hỏi ngươi? Bản công chúa chính là không tính toán với ngươi. Nếu ta tính toán, ngươi phải quỳ đáp rồi.”

“Ngươi!” Trong mắt Bộ Thanh Từ như phun ra lửa.

Dạ Đàm đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Ly trà muối đó của Hồ Tuy, có phải là chủ ý của ngươi hay không?”

Bộ Thanh Từ hận nhất là người ngoài giễu cợt chuyện Bộ Vi Nguyệt độ kiếp thất bại, lúc này nghe xong những lời đó, trong lòng ngậm hờn, cũng muốn xả cục tức này ra, nói: “Vậy thì đã sao? Chỉ bằng một chút tu vi nhỏ bé này của ngươi, chẳng lẽ còn muốn báo thù cho nàng ta à?”

Dạ Đàm nói: “Là ngươi thì được đấy.”

Huyền Thương quân một đường đi tới, mắt thấy nàng đang nói chuyện với Bộ Thanh Từ, không khỏi dừng bước. May mà hai người còn chưa nói được mấy câu, Dạ Đàm rất nhanh đã vào học đường.

Nàng vừa mới bước chân vào, cả học đường tức khắc lặng ngắt như tờ. Dạ Đàm nhìn đông ngó tây, nhưng thấy mỗi một thiếu niên đều vẻ mặt kính cẩn nghiêm túc, giống như thấy nhân vật gì đó khó lường. Dạ Đàm một mặt ngờ vực, không khỏi đi nhanh vài bước, kéo lấy Tử Vu cũng vẻ mặt kính cẩn như thế: “Sao hôm nay mọi người nhìn thấy bản công chúa đều khiêm nhường như thế?”

Tử Vu suýt chút nữa là cười ra tiếng, hất hàm chỉ chỉ phía sau nàng, nhỏ giọng nói: “Gì ấy nhỉ, cáo mượn oai hùm chính là chỉ tỷ đó!”

Dạ Đàm quay đầu lại, lúc này mới thấy Huyền Thương quân Thiếu Điển Hữu Cầm. Hắn mặc áo bào rộng, Phi Trì và Hàn Mặc đi theo phía sau, trên tay hai người đều bê sách pháp.

Đây là muốn làm gì? Dạ Đàm cùng hắn tầm mắt tương đối, còn chưa kịp phản ứng lại, tất cả học sinh bên cạnh đã đứng hết dậy, dáng lưng thẳng tắp, đồng thanh hô: “Quân thượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.