Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 73: Chương 73




Đầu lâu to lớn lặng im nhìn lên sao trời, cuồng phong xuyên qua đôi mắt trống rỗng của nó, vù vủ thét dài.

Bên cạnh nhiệt độ thiêu đốt cao của ngôi sao thiên thạch, Dạ Đàm bị nướng đến mặt mũi đỏ bừng. Nhưng nàng vẫn đang cố gắng muốn sống: “Hơn nữa, quân thượng cũng biết, ta đối với pháp bảo Tứ giới đều đặc biệt hiểu biết. Sau này ta sẽ ngoan ngoãn ở lại Thiên giới, nhất định luyện khí thật tốt, làm trâu làm ngựa cho Thần tộc Thiên giới, cúc cung tận tuỵ, tới chết mới thôi.”

Thấy Huyền Thương quân có vẻ không tin tưởng cho lắm, nàng giơ tay phải lên: “Ta thề.”

Nếu thực sự có thể như vậy, cũng xem như là một cái biện pháp.

Huyền Thương quân trầm ngâm hồi lâu —— suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một nữ tử nhân gian hết sức thất thường, vận mệnh kham khổ, không nhất thiết phải phạt chết nàng. Huống hồ Thanh Quỳ thật còn đang ở Ma giới, không thể kinh động Ma tộc vào lúc này được. Thêm nữa, xem tư chất của nàng, nếu thật có thể dốc sức vì Thần tộc, cũng là một chuyện tốt.

Hắn hỏi: “Ngươi thực sự muốn sống sao?”

“Muốn!” Dạ Đàm như gà con mổ thóc.

Sắc mặt Huyền Thương quân lãnh túc: “Vậy lời bản quân nói, ngươi phải nghe cho rõ. Thứ nhất, từ nay về sau, giữ nghiêm thiên quy lệnh cấm, không được làm chuyện gì tổn hại đến lợi ích của Thần tộc.”

“Không thành vấn đề!” Dạ Đàm nói chắc như đinh đóng cột.

Huyền Thương quân tiếp tục nói: “Thứ hai, cắt đứt tất cả quan hệ với Ma tộc, nếu có nửa điểm liên quan......”

Dạ Đàm khẩn trương bổ sung: “Trời tru đất diệt...... thiên lôi đánh xuống.” Lúc nói lời này, Hồng Quang Bảo Tình giữa trán nàng rực rỡ hội tụ, rồi tiêu tán trong nháy mắt. Dạ Đàm vẫn còn chưa phát giác ra, nói: “Ta đã lập lời thề độc như thế, ngươi còn chưa tin sao?”

Huyền Thương quân hừ một tiếng, xem như đã miễn cưỡng chấp nhận sáng kiến này. Hắn nói: “Để tránh kinh động Ma tộc, thân phận của ngươi tạm thời giữ bí mật.”

Chuyện này đương nhiên phải giữ bí mật, Dạ Đàm gật đầu như giã tỏi. Tạm thời bảo toàn được mạng nhỏ, nàng lại bắt đầu tò mò: “Ngươi phải đi tu bổ Quy Khư, thì người kế vị sẽ là Thanh Hành quân nhỉ? Vậy sau này, tỷ tỷ của ta có phải gả cho hắn hay không?”

Huyền Thương quân trầm giọng nói: “Việc này, không cần ngươi hỏi tới.”

Cũng phải. Dạ Đàm nói: “Kỳ thực nếu như tỷ ấy thực sự gả cho Thanh Hành quân cũng tốt.”

Huyền Thương quân nhướn mày: “Cũng tốt?”

Dạ Đàm kéo nhẹ tay áo, lộ ra cánh tay bị nướng tới vô cùng thê thảm của mình, ra vẻ bi thương nói: “Ít ra thì lúc Thanh Hành quân đốt lửa sưởi ấm cho nàng, sẽ không đốt luôn cả nàng.”

Ánh mắt Huyền Thương quân liền lưu lại ở cánh tay nàng, không nói gì.

Dạ Đàm đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm túc, hỏi: “A đúng rồi, ngươi có di sản (của để lại) gì không?”

“Di sản?” Huyền Thương quân ngạc nhiên, nàng vì sao luôn nói ra những lời giật gân như này? Dạ Đàm nói: “Phải thế chứ. Ở nhân gian, nếu trượng phu chết đi, đều sẽ để lại di sản cho thê tử. Nếu không thì một mình ta, lẻ loi hiu quạnh, làm sao sống nổi?”

“Còn cần như thế á?” Huyền Thương quân nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày, nói: “Thuỳ Hồng điện có một số thứ tâm đắc do ta tu hành, sách y sách pháp, cùng với pháp bảo, đan dược đích thân ta đúc luyện, nếu ngươi cần, có thể giữ lại.”

Thật là có di sản. Dạ Đàm hớn hở ra mặt: “Vậy ta muốn đi tới Thuỳ Hồng điện xem xem.”

Huyền Thương quân ừ một tiếng, Dạ Đàm nhích sát tới bên cạnh hắn. Huyền Thương quân nhướn mày, nàng thật biết điều, tự giác lùi ra xa.

Bị hắn ghét bỏ, Dạ Đàm không quan tâm —— chỉ cần được nhìn thấy chỗ di sản, thái độ gì đó có thể bỏ qua hết. Thiếu Điển Hữu Cầm à Thiếu Điển Hữu Cầm, chờ ngươi chết đi, bản công chúa sẽ tiếp nhận di sản của ngươi trước, sau đó lại cao chạy xa bay.

Dù sao ngươi cũng sắp chết, trước khi chết, bản công chúa sẽ rũ lòng từ bi, cùng ngươi ngắm sao vậy. Ôi, bản công chúa thật là khoan dung độ lượng! Nàng chỉ chỉ ngôi sao gần nhất trên đầu, hỏi: “Kia là sao gì?”

Huyền Thương quân nhìn lướt qua, nói: “Sao Thiên Lang.”

“À.” Dạ Đàm gật đầu, “Trước kia lúc ta ở trong cung từng nhìn thấy nó.”

Huyền Thương quân nói: “Sao Thiên Lang cách nhân gian vô cùng xa xôi, để ánh sáng của nó chiếu rọi tới nhân gian, cần tám năm lẻ sáu tháng. Cho nên khi ngươi thấy được nó ở Nhân gian, kỳ thực là nó của tám năm lẻ sáu tháng trước kia.”

“Hả?” Dạ Đàm ngược lại cảm thấy chuyện này thú vị, nàng hỏi: “Vậy nếu nó rơi xuống, nhân gian trong tám năm tới vẫn có thể nhìn thấy nó.”

Huyền Thương quân đáp: “Ừ.”

Dạ Đàm nói: “Vậy sao chiếu mạng của ngươi là chòm nào?”

Huyền Thương quân chỉ vào một ngôi sao ở phía xa: “Nó và ta mạch máu tương liên, nếu ta chết đi, nó cũng sẽ rơi xuống vỡ tan.”

Dạ Đàm nghiêng đầu nhìn nhìn: “Nó cũng cách nhân gian rất xa sao?”

Huyền Thương quân nói: “Ánh sáng nó chiếu rọi tới nhân gian, cần ngàn năm.”

Ngôi sao kia rất to, Dạ Đàm ra vẻ cảm khái: “Khi còn bé, ta tưởng rằng sao chỉ lớn có vậy thôi.” Nàng dùng tay vẽ một cái vòng tròn nhỏ, “Lúc tỷ tỷ được định là Thần tộc Thiên phi, ta vẫn luôn mong sau khi nàng tới Thiên giới, sẽ hái một chuỗi sao cho ta. Nó tròn như một viên trân châu, nhưng phải sáng hơn gấp bội. Hiện tại thực sự đến Thiên giới rồi, chính mắt trông thấy, mới biết thì ra sao lớn như vậy, lại còn gồ ghề, thật xấu xí.”

Huyền Thương quân đứng lên, vươn tay về phía sao trời mênh mông, hào quang trong vũ trụ ngưng tụ lại.

Ánh sao chuyển động, vô số chấm nhỏ màu lam nhạt phập phềnh bên người hắn. Hắn tắm mặt trong ánh sao, sáng tỏ rực rỡ, khiến lòng người rung động.

Hắn nắm năm ngón tay lại, ánh sao vụn vỡ lả tả đều ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, biến thành một quả sao nhỏ màu lam.

Huyền Thương quân mài dũa nó đến hết sức mượt mà, lúc này mới đưa cho Dạ Đàm. Dạ Đàm nhận lấy, chỉ thấy những đường nét hoa văn trên bề mặt nó như hoa như cây, có nước có sáng, tinh xảo không nói nên lời.

“Cái này không giống với những thiên thạch khác, phải xinh đẹp hơn rất nhiều rất nhiều!” Nàng cầm quả cầu sáng trong tay, quyến luyến không rời. Kèm thêm Huyền Thương quân xem ra cũng thuận mắt!

Huyền Thương quân nói: “Trong bảy chòm sao phương Bắc, có một viên hung tinh, tên là Nguy Nguyệt Yến. Kẻ mang mệnh Nguy, tuy cao mà hiểm, bởi vì đuôi hướng về chòm sao Huyền Vũ ở phương Bắc, giống như có chiến trường cản phía sau người, lành ít dữ nhiều. Cho nên giá trị hiện tại của ngôi sao này, cũng bị người khác coi như hiện thân của điềm xấu. Li Quang Dạ Đàm, với tư chất của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày khinh thường Tứ giới. Thời gian của ta không còn nhiều, chắc là không thể chứng kiến. Hôm nay ta tặng cho ngươi cái tên Nguy Nguyệt Yến. Mong cuộc đời ngươi giống như ngôi sao, rực rỡ trên trời, êm đềm dưới đất, nhận lấy yêu mến ngưỡng mộ, vượt qua ảm đạm thường ngày.”

Thiên tài nếu phải ảm đạm thường ngày, bản công chúa muốn làm cho chúng sinh phải ngửa mặt trông lên! Dạ Đàm nhận được mảnh sao nhỏ Nguy Nguyệt Yến này, lời giáo huấn đương nhiên là không nghe vào tai, nhưng quà tặng thì rất thích. Nàng liên tục gật đầu: “Được được, nhất định nhất định.”

Lời đáp không hề có thành ý. Nhưng Huyền Thương quân không thèm để ý —— đối với người không tuân thủ chữ tín, hắn có rất nhiều biện pháp có thể trị nàng.

Dạ Đàm ở Thiên giới trị thương, Thanh Quỳ ở Ma tộc chỉ có thể lo lắng suông.

Hai ngày nay, luôn không liên lạc được với Dạ Đàm. Thanh Quỳ đau nhức cả người, biết muội muội bị thương, nhưng lại chẳng có một chút biện pháp nào. Nàng đang đứng ngồi không yên, đột nhiên, bên ngoài có một ma nữ tiến vào. Thanh Quỳ quay đầu nhìn qua, ma nữ cười nói: “Công chúa, Thanh Quỳ công chúa ở Thiên giới nhờ gửi cho người một ít thảo dược tươi, người phải nhận hết đó.” Nói xong, nàng ta cũng không để Thanh Quỳ hỏi gì thêm, xoay người rời đi.

Thanh Quỳ công chúa? Thảo dược tươi? Thanh Quỳ đương nhiên cảm thấy khả nghi, nàng lục lọi giỏ thuốc, chỉ thấy ở dưới thảo dược, cất giấu một pháp bảo hào quang lưu chuyển.

Đây là...... Vạn Hà Thính Âm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.