Tỉnh Mộng

Chương 17: Chương 17: Xem lại đề thi




7 giờ đúng, các thí sinh tập trung ngoài sảnh lớn.

Mọi người đều thức dậy từ sớm, thậm chí là nửa đêm không ngủ, cứ mơ mơ màng màng, chợp mắt khi nào chẳng hay. Đối với các thí sinh mà nói, buổi tối này quá giày vò.

Bọn họ tuy không dám ra ngoài, nhưng đều dựng lỗ tai nghe ngóng tình huống ngoài cửa. Thật vất vả mới đến hừng đông, bọn họ đều sợ lúc bước ra sẽ là cảnh tượng máu me đầm đìa. Do dự đấu tranh tâm lý một hồi, còn chưa kịp quyết định, cửa đã bị gõ mấy cái.

Cho dù lá gan to đến đâu cũng không khỏi giật mình.

Cao Thuật hoàn toàn không biết, sau ngày hôm nay, giọng nói của cậu trở thành bóng ma tâm lý trong lòng các thí sinh.

Cậu gõ xong cửa ba tầng, gọi mọi người xuống dưới, cũng không nói gì thêm. Lúc đi xuống tầng 2, cậu bắt gặp Doãn Vụ Thi đang hù dọa thí sinh khác.

Doãn Vụ Thi nhìn thấy cậu, cô dừng chân lại đợi một chút, cả hai cùng nhau bước xuống sảnh lớn.

“Mọi người vẫn luôn làm theo kế hoạch đó sao?” Cô hỏi.

Cao Thuật gật đầu: “Tuy hơi thiếu sáng tạo nhưng rất hiệu quả.”

Bởi vì là bài kiểm tra đầu vào, độ khó không quá cao. Nếu đám quỷ nhỏ kia có thể giao tiếp với nhau, có thể kịp thời điều chỉnh chiến lược, bọn chúng sẽ không bị lừa thí sinh lừa “lên đĩa” từng lượt từng lượt như vậy, ít nhất cũng gây nên một ít thương vong cho phe thí sinh.

Sau khi phát hiện kế hoạch này hiệu quả, đội hình của bọn họ liên tục thay người, cả Chu Tử Hạ cũng tham gia. Ngoại trừ Trì Trọng Hành không thích phiền phức, anh ở bên ngoài tự làm mồi tự làm thợ săn, các thí sinh còn lại đều phối hợp với nhau, gấp rút học tuyệt chiêu đánh lén.

Thật sự đáng mừng.

Doãn Vụ Thi hỏi: “Lam Xuân Kiều nhà chị thế nào? Có tham gia không?”

Cao Thuật gật đầu: “Cậu ấy phụ trách đánh lén, Kim Dục đứng chờ ngoài cửa, phụ trách dán băng keo.”

Ngoan.

Dây chuyền sản xuất này phân công rất hợp lý.

Doãn Vụ Thi nghe cũng thấy hài lòng.

Thu hoạch đêm nay có thể nói là không tệ, thế nhưng lúc hai người trở lại sảnh lớn, bầu không khí nghiêm trang đến bất ngờ, không hề có cảm giác khua chiêng gióng trống.

Không ít thí sinh vây xem đám quái vật bị treo như vịt quay, biểu tình đều vô cùng nghiêm túc.

Doãn Vụ Thi chọc chọc khuôn mặt u sầu của Kim Dục: “Nghĩ gì vậy?”

Kim Dục suy nghĩ đến xuất thần, không để ý cô đã đến, cho nên hoảng sợ nhảy dựng: “Méo--”

Chưa kịp định thần đã bị Doãn Vụ Thi bịt miệng lại.

Kim Dục hu hu giãy giụa.

Doãn Vụ Thi cùng cậu trao đổi ánh mắt, xác nhận cậu không thét to như chuông báo thức kêu, cô mới buông lỏng tay, nói: “Sao vậy, mới sáng sớm ủ rũ cái gì?”

Kim Dục héo úa cả người, giống như cà tím phủ sương(*), đặc biệt là vầng màu tím dưới mắt hiện rõ trên làn da trắng trẻo: “Bọn em mới thảo luận xong, bắt được lũ quái vật rồi, sau đó sao nữa?”

Cà tím phủ sương: ẩn dụ vẻ bơ phờ, uể oải.

Con số đếm ngược vẫn nhấp nháy trên bầu trời.

Thời gian còn lại là 54 giờ 26 phút 33 giây. Sau khi bắt được NPC, bọn họ không biết phải làm gì tiếp theo-- cũng không biết phải xử lý đám NPC thế nào.

Thậm chí không khai thác được thông tin gì trên người bọn chúng.

Không bằng chôn tại chỗ cho rồi.

Từ lúc bắt đầu bài kiểm tra đầu vào bổ sung này, hệ thống chó chết không hề tiết lộ đề thi là gì, các thí sinh không biết làm thế nào mới có thể thông qua bài thi. Đã không biết đề, sao có thể mơ tưởng biết làm.

Cùng lắm thì ghi chữ ''Bài làm”, biết đâu hệ thống sẽ thương xót cho 1 điểm.

Cao Thuật thở dài an ủi: “Dù sao thì chúng ta cũng đã thuận lợi vượt qua buổi tối đầu tiên, không có thương vong là tốt rồi.”

“Nói không chừng, hai đêm tiếp theo cứ thế này, biết đâu sẽ được thông qua?” Có người nói.

“Không thể chờ đếm ngược về số 0 được.”

Một câu đột ngột vang dội giữa bầu không khí tĩnh lặng, giống như viên đá rơi xuống mặt hồ yên ả.

Các thí sinh đều nhìn về Chu Tử Hạ.

Từ lúc bước vào nơi này, cô vẫn luôn cho người khác ấn tượng về vẻ nhu nhược, yếu đuối, ít khi lên tiếng, luôn luôn lắng nghe người khác, dẫu có nói chuyện thì cũng nhỏ giọng như sắp khóc.

Bị ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, cô hơi không tự nhiên, máu toàn thân dồn hết lên mặt, gương mặt trắng nõn ửng đỏ.

Cô nhìn qua Doãn Vụ Thi tìm kiếm sự giúp đỡ, người sau khẽ gật đầu.

Thế nên cô lấy hết can đảm lặp lại: “Chúng ta không thể chờ đếm ngược về số 0 được, sẽ chết.”

“Sao cô biết?” Có người nghi hoặc.

“Logic không đúng.”

Chu Tử Hạ giải thích: “Hệ thống bắt chúng ta thực hiện bài thi bổ sung này, nhưng đồng thời đã làm sẵn thủ tục chuyển trường. Nói cách khác, dù kết quả bài thi này thế nào, cuối cùng chúng ta đều có thể gia nhập trường, nếu vậy mục đích của cuộc thi này là gì...”

Có người phản bác: “Có thể là để chia lớp...?”

Doãn Vụ Thi đột nhiên hỏi: “Thủ tục chuyển trường bắt đầu khi nào?”

“1 giờ chiều hôm qua.”

“72 tiếng sau là mấy giờ?”

“Vẫn là 1 giờ chiều.”

“Hôm qua đã nói, ban ngày và ban đêm là hai không gian khác nhau.” Doãn Vụ Thi tổng kết lại: “Cho nên, bây giờ đang là...?”

- - Đm.

Còn có thể là gì nữa? Chính là cái trường tiểu học kia.

Một trường tiểu học vô cùng thần kỳ với vỏn vẹn 6 học sinh, không có giáo viên.

Điều này cũng phù hợp với lời tài xế nói lúc chở bọn họ tới, “Chờ ở đây“.

Tài xế không nói đây là điểm tới, bởi vì lúc đó, vẫn là ban ngày.

Mớ thẻ sinh viên Trì Trọng Hành tìm được sau bảng đen là của các thí sinh trước kia nhập học nhầm cái trường tiểu học chết tiệt này. Thẻ nằm trong tay NPC, ở trường cũng không thấy bóng dáng bọn họ, cho nên khả năng bọn họ còn sống, không cần nói cũng tự rõ.

Sắc mặt các thí sinh đều thay đổi, Doãn Vụ Thi giống như chưa phát giác, tiếp tục chỉ tay nói: “Hai người ngồi cùng bàn.”

Sau đó chỉ chính mình: “Tôi ngồi một mình.”

Cuối cùng chỉ vào sáu con vịt quay trên giàn treo: “Chúng nó ngồi cùng bàn.”

Oaaa, đây đúng là truyện cổ tích vườn trường tuyệt đẹp.

“Vậy có nghĩa chúng ta phải thông qua bài thi này vào ban đêm sao?”

Cũng chưa chắc, chủ yếu là không thể để đếm ngược về số 0, nếu không nhập học vào cái trường tiểu học này thì xong đời.

“Chuyện này căn bản là không có khả năng, tới bây giờ chúng ta còn chưa biết đề yêu cầu cái gì!”

Thật ra cũng không phải là hoàn toàn không biết.

Doãn Vụ Thi đứng khoanh tay, lặng lẽ nghe mọi người tranh luận, không lên tiếng.

Vào cái ngày đi quanh trường dò đề, lúc tới văn phòng ở khu hành chính, cô tìm được giáo án môn thể dục.

Trong đó có một trò chơi nhỏ thu hút sự chú ý của cô: Sói ơi mấy giờ rồi.

Nhiều người chắc hẳn đã từng chơi trò này khi còn nhỏ, không xa lạ gì, Doãn giang hồ cũng không ngoại lệ. Không biết có phải trùng hợp ngẫu nhiên hay không, ngay từ nhỏ, cô đã hợp với mấy vai ác trong trò chơi. Nhưng cái viết trong giáo án không giống với trí nhớ của cô cho lắm, có lẽ là cải tiến để phù hợp với bài thi.

Điểm này cũng không có gì đáng chú ý.

Nếu như đám quỷ NPC kia không bắt người lại hỏi giờ.

- - Giống hệt trò chơi kia.

Ở nơi chốn thế này, tuyệt đối không thể là trùng hợp.

Trong giáo án có ghi rõ luật chơi: Trò chơi chia làm hai phe, sói và cừu. Đàn cừu hỏi “Sói ơi mấy giờ rồi?” đồng thời tiến về phía trước. Bầy sói đưa lưng về phía cừu, cũng tiến về phía trước, nhưng trước khi đi phải trả lời là mấy giờ. Câu trả lời không bị giới hạn, có thể trả lời không khớp với thực tế. Nhưng hai lần trả lời liên tiếp phải cách nhau 1 giờ, ví dụ, lần đầu tiên trả lời là 6 giờ, đàn cừu hỏi lại, phải trả lời là 7 giờ.

Tính từ lần trả lời đầu tiên, nếu trong vòng 12 giờ đồng hồ, cừu chạm được vào vai sói thì phe cừu thắng. Nếu không, sói sẽ tiến hành đi săn, cừu bị bắt được sẽ gộp chung vào bầy sói.

- - Hiển nhiên, khi xếp hàng vào trường, các thí sinh đã được mặc định là sói.

Nghĩ đến đây, Doãn Vụ Thi chỉ muốn chửi thề.

Hơn 30 con sói bị bầy cừu xoay vòng vòng, nếu bất cẩn, có khi còn trở thành thức ăn trong mâm cho chúng.

Thế giới này quả thật điên rồ, sói mà phải cúi đầu trước cừu.

Đám quái vật bắt đầu bắt người từ đầu giờ chiều, cô còn cho rằng bọn chúng tuân theo nguyên tắc nào đó của hệ thống, bây giờ thì đã rõ, cũng không hẳn như vậy.

Sở dĩ bọn chúng lựa chọn giờ đó là để tiện hành động vào ban đêm, thí sinh ngủ rồi đương nhiên càng dễ ra tay.

Nhưng nào ngờ, nhóm thí sinh này tương đối kỳ lạ, NPC thống nhất tiến vào theo từng lượt, rồi cứ thế mà bị cho lên giàn treo thành một hàng thịt cừu nướng.

Mọi chuyện diễn ra nhanh như gió lốc.

Quả thật mất mặt.

Trong mê cung nước, Doãn Vụ Thi chủ động phổ cập kiến thức khoa học cho mọi người, xem tình huống trước mắt, có vẻ hệ thống chưa để thí sinh bọn họ đối kháng nhau.

Có lẽ vì đều là người mới, chưa nói đến đồng tâm hiệp lực 100%, nhưng ít nhất, bọn họ cư xử tương đối hòa nhã với nhau, không ai coi mình là mẹ thiên hạ. Thời điểm này, đánh lẻ là chết. Bởi vậy Doãn Vụ Thi cũng không ngại chia sẻ kiến thức cho bọn họ, cô tập hợp cẩn thận các manh mối rồi tổng kết: “Cho nên bây giờ việc chúng ta cần làm là--”

Thời điểm cô nói chuyện, Trì Trọng Hành đã đứng dậy, vừa lắng nghe vừa lôi đầu nữ A ra khỏi xô.

Nữ quỷ xui xẻo này từ lúc bị trói bắt vẫn không chịu im miệng, cứ rì rà rì rầm, cho nên nó cũng là đứa duy nhất được vinh dự đội xô trên đầu. Đón nhận ánh mắt thù hận kia, Trì Trọng Hành không thèm để ý, anh tiếp lời Doãn Vụ Thi: “Trải nghiệm một chút vui sướng của việc làm cừu.”

Anh nói trôi chảy tự nhiên đến mức các thí sinh khác cũng quên phản bác.

Xin anh quay đầu lại nhìn đi! Anh có thấy đôi mắt lồi to đang trợn lên của nó không?? Đó mà là vui sướng sao??? Có phải anh hiểu nhầm hai chữ này rồi hay không???

Nụ cười trên mặt Lam Xuân Kiều dần biến mất, đôi mắt thẫn thờ hiện lên nét mệt mỏi: “Thật ra em cũng không vui lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.