Tĩnh Nữ Truyền

Chương 147: Q.1 - Chương 147: Chương 55.2




Còn chưa có kết luận, một bóng dáng lộng lẫy đã bãi giá đi tới.

Lập tức, thái giám cung nữ quỳ đầy trên đất, người người hô to: “Huyền phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” .

Tử Mộng Cơ tiến lên một bước, cúi người chào hành lễ cung đình, “Gặp qua Huyền phi nương nương.”

Phượng Tĩnh Xu cũng không hành lễ, chỉ nhàn nhạt gật đầu với Huyền phi, nói một câu: “Tham kiến nương nương.” Nàng dĩ nhiên có thể không hành lễ, ở Lộng Phong quốc, nàng đã sớm được miễn lễ quỳ lạy, thân phận cao quý bực nào, nếu như ở nước khác hành lễ với những người khác, e sợ sẽ có người coi rẻ hoàng thất Lộng Phong quốc —— dĩ nhiên, đây chỉ là cách nói bên ngoài, nhưng thật ra là Phượng Tĩnh Xu lười phải hành lễ, chớ nói chi là đối với người nàng không thích, đừng hòng mơ tưởng!

Phong thái của Mộ Dung Huyền lộ ra vẻ cao quý, thế nhưng cũng là do sống lâu dài ở hoàng thất mà dưỡng thành, khí thế của nàng ta, không có được sự tự nhiên và khiếp người của Tử Mộng Cơ —— đây là điều kiện tiên quyết Tử Mộng Cơ nguyện ý biểu lộ ra, cho dù là Tử Nguyệt Hi hơi kém người, thf khí chất cao quý cũng hơn Mộ Dung Huyền nhiều lắm, trong này có thể thật sự có quan hệ rất lớn đến huyết mạch chứ nhỉ? Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ.

“Vị này chắc hẳn chính là Phượng Trạch công chúa tiếng tăm lừng lẫy rồi?” Ở lúc Phượng Tĩnh Xu hào phóng với Mộ Dung Huyền, Mộ Dung Huyền cũng không lãng phí thời gian, từ khi vừa mới bắt đầu nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu, nàng đang quan sát nàng ta, nữ tử khiến cho nhi tử không ngừng ái mộ. Không thể phủ nhận, khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu, nàng khiếp sợ, nàng không biết, trên thế giới vẫn còn có người có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, chỉ sợ dùng hết ca từ hoa mỹ khắp thiên hạ để hình dung cũng không nói hết được vẻ đẹp của nàng, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, quả nhiên là không ai ngoài nàng. Trong lòng Mộ Dung Huyền đột nhiên có một ý nghĩ hoang đường: nếu như nữ hài trước mắt sinh sớm hai mươi năm, sợ rằng trong mắt Tử hoàng đã sớm không có sự tồn tại của nàng. . . . . . Nghĩ như vậy, trong mắt Mộ Dung Huyền lóe lên một tia sát ý.

Phượng Tĩnh Xu không có bỏ qua sát ý trong mắt Mộ Dung Huyền, nhưng nàng cho rằng đó là vì chuyện Lục Tình La nên sinh ra bất mãn và phẫn hận với nàng, nếu để cho nàng biết giờ phút này trong đầu Mộ Dung Huyền đang suy nghĩ gì, sợ rằng nàng còn không biết nên giận hay nên cười nữa!

“Không biết hôm nay vì sao Huyền phi nương nương tới đây?” Nghênh đón Mộ Dung Huyền vào Hàm Đào trai, Tử Mộng Cơ lên tiếng hỏi. Không thể trách nàng nghi ngờ, Hàm Đào trai này, kể từ sau khi Tử Nguyệt Hi ra đời cho tới bây giờ Mộ Dung Huyền đều không đặt chân vào, thứ nhất là nàng đã không có giá trị lợi dụng, Mộ Dung Huyền đã không cần dựa vào mẫu hậu và nàng để tạo mối quan hệ để tới gần phụ hoàng, thứ hai, nàng không muốn xuất hiện nhiều ở bên cạnh Tử Mộng Cơ, để tránh tại thời điểm nào đấy nàng ta xuất hiện chuyện “ngoài ý muốn” thì bị hoài nghi lên đầu nàng, cho nên, hôm nay Mộ Dung Huyền đến rất khiến người nghi ngờ.

Mộ Dung Huyền nhấp một miếng trà, dùng tơ lụa cẩn thận lau chùi khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Ta nghe Hi nhi trở về nói, nó và con (giờ đang giả bọ nên mình để xưng ‘con’) cùng nhau tiến vào Kim gia, mấy ngày nay trải qua rất vui vẻ, dường như Mộng nhi. . . . . . còn mang một vị cô nương vào cung?” Giọng điệu nhẹ nhàng, vẻ mặt dịu dàng, nếu như không phải là đáy mắt thoáng qua sát ý lạnh thấu xương, tin tưởng là vẫn có người tín nhiệm ba phần với lời nàng ta nói.

Nàng đã nghe thấy rất nhiều, sau khi Hi nhi trở về ngập ngừng nói cho nàng biết, bọn họ gặp được một vị cô nương hai mươi mấy tuổi như thế nào, mà vị cô nương kia bị hoàng tỷ của nó nhận lầm thành mẫu hậu “đã qua đời” của nó ra sao, mà hoàng tỷ định tính toán đưa vị cô nương tương tự “mẫu hậu” vào cung hiến tặng cho hoàng thượng thế nào. . . . . . nghe từng câu, nụ cười trên mặt Mộ Dung Huyền sâu hơn một phần, mà sát khí ở đáy mắt nàng lại càng điên cuồng hơn một tấc.

Phi Tuyệt lâu chết tiệt kia! Ca ca nói quả nhiên không sai, bọn họ quả nhiên là hỏng việc nhiều hơn là thành công! Thùng cơm! Nàng đưa ra một khoản tiền lớn như vậy, lại không giải quyết xong “tình địch” nàng mới quen biết kia! ? Không chỉ có Phi Tuyệt lâu không thành công, ngay cả người tương đối nổi danh trên giang hồ nàng mời tới thi hành nhiệm vụ, thế mà cũng không có một người thành công! Phần lớn người ngay từ lúc nghe được mục tiêu là người bên cạnh Phượng Tĩnh Xu đã từ chối nhiệm vụ của nàng ngay tại chỗ, mà còn lại, Hừ! Theo tình thế hôm nay xem ra, tất cả đều là thùng cơm!

Nghe thấy Hi nhi nói này tiện nữ nhân đến ở Hàm Đào trai, nàng không thể không đến nhìn thử, nàng tuyệt đối không thể để một tình địch xuất hiện uy hiếp được mình, sau khi nàng nỗ lực gần hai mươi năm!

Tử Nguyệt Hi!

Phượng Tĩnh Xu và Tử Mộng Cơ nhìn nhau một cái, sao họ lại quên mất cái tên miệng rộng phiền toái này!? Xem ra, hôm nay Mộ Dung Huyền đến đúng là không có ý tốt! Kế tiếp hai người phải càng cẩn thận ứng phó!

Mộ Dung Huyền đã biết sự tồn tại của Lục Tình La, hiện tại định không thể nói không có người này, vì vậy Tử Mộng Cơ cẩn thận trả lời: “Đúng, Mộng nhi quả thật dẫn theo một vị cô nương trở lại, vị cô nương kia xem ra chỉ lớn hơn Mộng nhi mấy tuổi! Nàng là bằng hữu của Phượng Trạch công chúa, cho nên hôm nay công chúa đến thăm.” Vừa làm lẫn lộn tuổi của Lục Tình La, khiến Mộ Dung Huyền sinh ra ảo giác, vừa kéo Phượng Tĩnh Xu làm bia đỡ đạn.

Mà bia đỡ đạn Phượng Tĩnh Xu cũng rất tự giác đứng dậy, “Đúng vậy! Đệ Ngũ tỷ tỷ đúng là bằng hữu tốt của ta, ta không rất yên tâm nàng sống ở trong cung, cho nên hôm nay cứ tới đây xem thử!”

Mộ Dung Huyền ngừng lại, cười như không cười nói: “Mộng nhi, nghe Hi nhi nói, vị cô nương kia, rất. . . . . . rất tương tự tiểu Tình?” Tiểu Tình là biệt danh trước kia Mộ Dung Huyền gọi Lục Tình La.

Ánh mắt Tử Mộng Cơ chợt lóe, lập tức nở một nụ cười vui vẻ lấy lòng: “Đúng! Dung mạo nàng ấy rất nương, nhất định chính là phiên bản của nương. . . . . .” Giọng điệu như mộng như ảo, khiến người ta cho rằng nàng không phải là một hoàng nữ đã hơn ai mươi tuổi, mà chỉ mới hơn 10 tuổi, còn ôm ước mơ nữ tử ngây thơ, “Huyền phi nương nương, người nói nếu con mang nàng tới trước mặt phụ hoàng, có thể phụ hoàng rất giật mình hay không? Ha ha ha! Con đoán phụ hoàng nhất định sẽ kinh ngạc đến con ngươi cũng sắp rớt xuống! Sau đó phụ hoàng sẽ khen con thông minh tài giỏi! Tiếp theo, phụ hoàng sẽ thường thường đến Hàm Đào trai của con để làm khách, con có thể ngày ngày nhìn thấy phụ hoàng!” Nói một hơi, vẻ mặt Tử Mộng Cơ ước mơ, hạnh phúc, “Con không thể chờ đợi muốn để phụ hoàng nhìn thấy Đệ Ngũ cô nương!”

Sắc mặt của Mộ Dung Huyền theo lời Tử Mộng Cơ nói dần dần cứng lại, lại dần dần tan vỡ theo nét mặt ước mơ của nàng ta, nữ nhân kia, thật sự giống như vậy sao? Giống đến nỗi chỉ cần nhìn một cái, là có thể khiến hoàng thượng nhận lầm là Lục Tình La!?

“Theo lời con nói, ta thật đúng là khẩn trương không kịp muốn nhìn thử cô nương trong miệng con đó!” Mộ Dung Huyền cười cong hàng mi lại che giấu điên cuồng trong mắt mà cho là an toàn, nhưng lại bị người nhìn thấy hết.

Tử Mộng Cơ giả bộ mang vẻ khó xử nói: “Nhưng con muốn cho phụ hoàng một sự ngạc nhiên. . . . . . Ưmh, nương nương, người có thể bảo đảm người sẽ không nói cho phụ hoàng chứ?”

“Ta bảo đảm.” Mộ Dung Huyền cười híp mắt giơ tay lên bảo đảm nói. Hừ! Để hoàng thượng biết? Nàng chết cũng sẽ không nói! Nàng sẽ không nói với hoàng thượng về nữ nhân này, nàng sẽ dùng chủy thủ nhỏ tùy thân, hung hăng xé toặc gương mặt hạ tiện của nữ nhân đó, để cho nàng không thể tiếp tục dùng khuôn mặt nàng chán ghét đi quyến rũ hoàng thượng. . . . . . Mộ Dung Huyền cười trên mặt, đáy lòng lại không ngừng suy nghĩ các ý niệm ác độc.

“Nếu nương nương muốn gặp vị bằng hữu của ta, như vậy, Ảnh, chàng đi theo hạ nhân đón ‘ Đệ Ngũ Tình ’ đi! Thuận đường nói với nàng, ta cũng ở chỗ này chờ nàng nhé!” Phượng Tĩnh Xu hào phóng cười bảo Tĩnh Ảnh đi mời “Đệ Ngũ Tình“.

Tĩnh Ảnh lĩnh mệnh đi, trong lúc nhất thời trong điện yên tĩnh lại.

Chỉ chốc lát sau, Tĩnh Ảnh mang theo một người mặc áo xanh duyên dáng đi vào đại sảnh.

“Choang! !”

“Lục, Lục Tình La!?”

Tiếng cái ly bể tan tành và giọng điệu kinh ngạc khó có thể tin cùng nhau vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.