Tình Sâu Duyên Nặng: Con Đường Theo Đuổi Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc

Chương 14: Chương 14: Thiếu niên đắc chí, bảo thủ




Thời điểm chiếc Cayenne màu đen đến sân nhà họ Từ, người đợi ở cửa đã sớm mừng rỡ chạy vào nhà: “Phu nhân, đại thiếu gia đã về.”

Người phụ nữ nghe thấy tiếng nói liền đi ra, cả người mặc bộ sườn xám màu trắng dài đến trên đầu gối, đầu tóc tỉ mỉ búi sau đầu, bước chân tao nhã, từ phòng bếp hướng tới cửa.

Lúc tiến vào theo Từ Mộ Xuyên, Kỷ Duy Ninh liền nhìn thấy một vị nữ chủ nhân khí chất thanh tao, bộ dáng tươi cười nhẹ nhàng, khuôn mặt lộ ra vẻ từ ái nhìn người nọ: “Con đã về!”

”Mẹ.”

Người nọ mặt không chút thay đổi, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, cởi xuống tây trang, tiện tay đưa cho người giúp việc sau lưng, sau đó quét mắt bốn phía, hỏi: “Diệp Tịnh đâu ạ?”

”Nó đang ở trong phòng nghỉ ngơi, lúc trưa có đợi con một lát, mẹ sợ con bé mệt mỏi nên đuổi nó lên phòng.” Từ phu nhân đáp lại, sau đó lại nói: “Mộ Xuyên, ông nội đang ở thiên sảnh, biết con sẽ trở về, sáng sớm liền đến, con qua chào hỏi ông ấy một tiếng đi.”

Kỷ Duy Ninh ở sau lưng Từ Mộ Xuyên, cô không thấy rõ nét mặt của hắn, nhưng cô có thể thấy rõ Từ phu nhân sau khi nói những lời này có chút dè dặt, giống như sợ hắn mất hứng.

Thân hình cao lớn đứng bất động, ngay tại lúc Kỷ Duy Ninh cho rằng hắn muốn tiếp tục đứng như vậy, hắn lại sải bước chân, đi tới chỗ hành lang phải.

Từ Mộ Xuyên vừa đi, liền chỉ còn lại một mình Kỷ Duy Ninh đối mặt với Từ phu nhân.

”Chào phu nhân.”

Vì lễ phép nên Kỳ Duy phải cúi đầu hỏi thăm sức khỏe vị trưởng bối mình đang làm phiền này.

Còn Hà Tương Vân vừa vặn chú ý tới cô gái trẻ đang nấp đằng sau liền biết được cô nhóc đó là ai rồi. Chỉ bởi vì bà phải hỏi han cậu con trai nên tạm thời không để ý tới mà thôi.

”Vị này hẳn là Kỷ bác sĩ?” Hà Tương Vân kéo tay Kỷ Duy Ninh, dẫn cô tới ghế sô pha trong phòng khách: “Chị Ngọc, xuống phòng bếp mang hoa quả lên. Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn, giờ ăn chút gì để lót dạ.

Hà Tương nói không nhanh không chậm, rất ôn hòa, khi nghe khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

***

Kỷ Duy Ninh cùng Từ phu nhân nói chuyện câu được câu không, chị Ngọc gọi đi ăn cơm, sau đó liền nghe được âm thanh phát ra từ thiên sảnh.

Cô ngẩng đầu, liền nhìn tới một lão nhân từ thiên sảnh đi ra, đôi mắt đục ngầu nhưng lại ẩn giấu sự khôn khéo.

Từ lão gia hai tay chống cây gậy, đứng ở phòng khách, thân mình thẳng tắp, đánh giá Kỷ Duy Ninh rồi hỏi: “Cô là bác sĩ đã phẫu thuật cho Tĩnh Tĩnh?”

Rõ ràng lã đã tám mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn còn vô cùng phấn chấn, giọng nói lộ ra vẻ uy nghiêm.

Chỉ cần mới suy đoán liền biết lão nhân trước mặt là ai, Kỷ Duy Ninh đứng dậy, lần nữa gập eo:“Chào lão gia.”

”Hừ, thiếu niên đắc chí bảo thủ.”

Lão gia không khách khí nói.

Kỷ Duy Ninh nheo mắt, nhìn vị lão nhân khó tính này, không nói gì nữa.

Từ Mộ Xuyên vẫn vẻ mặt lạnh nhạt đứng sau lão nhân, nhìn thoáng qua Kỷ Duy Ninh: “Đi dùng cơm.”

Hà Tương Vân thấy thế, đưa tay vỗ mu bàn tay Kỷ Duy Ninh trấn an cô, sau đó dấn cô đi qua bàn ăn.

Bàn ăn của nhà họ Từ rất lớn, lão gia đương nhiên phải ngồi ở chủ vị. Bên trái là Từ Mộ Xuyên, bên phải là Từ phu nhân Hà Tương Vân, Kỷ Duy Ninh bị Hà Tương Vân dẫn tới chỗ ngồi bên cạnh bà.

Kỷ Duy Ninh nhìn xung quanh, nhìn thấy Tần Thuật chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở đây, ngồi cách xa Từ Mộ Xuyên một khoảng.

Ở giữa Từ Mộ Xuyên và Tần Thuật, có một vị trí, chỗ đó không có bày ghế.

Kỷ Duy Ninh đang suy đoán ra tác dụng của khoảng cách kia, liền nhìn thấy dì Lưu đẩy Diệp Tịnh từ gian phòng đi ra, trong lòng thoáng cái nóng lên.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Editor: Ngọc Nguyệt

Beta: Nắng đông

Thời điểm chiếc Cayenne màu đen đến sân nhà họ Từ, người đợi ở cửa đã sớm mừng rỡ chạy vào nhà: “Phu nhân, đại thiếu gia đã về.”

Người phụ nữ nghe thấy tiếng nói liền đi ra, cả người mặc bộ sườn xám màu trắng dài đến trên đầu gối, đầu tóc tỉ mỉ búi sau đầu, bước chân tao nhã, từ phòng bếp hướng tới cửa.

Lúc tiến vào theo Từ Mộ Xuyên, Kỷ Duy Ninh liền nhìn thấy một vị nữ chủ nhân khí chất thanh tao, bộ dáng tươi cười nhẹ nhàng, khuôn mặt lộ ra vẻ từ ái nhìn người nọ: “Con đã về!”

”Mẹ.”

Người nọ mặt không chút thay đổi, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, cởi xuống tây trang, tiện tay đưa cho người giúp việc sau lưng, sau đó quét mắt bốn phía, hỏi: “Diệp Tịnh đâu ạ?”

”Nó đang ở trong phòng nghỉ ngơi, lúc trưa có đợi con một lát, mẹ sợ con bé mệt mỏi nên đuổi nó lên phòng.” Từ phu nhân đáp lại, sau đó lại nói: “Mộ Xuyên, ông nội đang ở thiên sảnh, biết con sẽ trở về, sáng sớm liền đến, con qua chào hỏi ông ấy một tiếng đi.”

Kỷ Duy Ninh ở sau lưng Từ Mộ Xuyên, cô không thấy rõ nét mặt của hắn, nhưng cô có thể thấy rõ Từ phu nhân sau khi nói những lời này có chút dè dặt, giống như sợ hắn mất hứng.

Thân hình cao lớn đứng bất động, ngay tại lúc Kỷ Duy Ninh cho rằng hắn muốn tiếp tục đứng như vậy, hắn lại sải bước chân, đi tới chỗ hành lang phải.

Từ Mộ Xuyên vừa đi, liền chỉ còn lại một mình Kỷ Duy Ninh đối mặt với Từ phu nhân.

”Chào phu nhân.”

Vì lễ phép nên Kỳ Duy phải cúi đầu hỏi thăm sức khỏe vị trưởng bối mình đang làm phiền này.

Còn Hà Tương Vân vừa vặn chú ý tới cô gái trẻ đang nấp đằng sau liền biết được cô nhóc đó là ai rồi. Chỉ bởi vì bà phải hỏi han cậu con trai nên tạm thời không để ý tới mà thôi.

”Vị này hẳn là Kỷ bác sĩ?” Hà Tương Vân kéo tay Kỷ Duy Ninh, dẫn cô tới ghế sô pha trong phòng khách: “Chị Ngọc, xuống phòng bếp mang hoa quả lên. Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn, giờ ăn chút gì để lót dạ.

Hà Tương nói không nhanh không chậm, rất ôn hòa, khi nghe khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

***

Kỷ Duy Ninh cùng Từ phu nhân nói chuyện câu được câu không, chị Ngọc gọi đi ăn cơm, sau đó liền nghe được âm thanh phát ra từ thiên sảnh.

Cô ngẩng đầu, liền nhìn tới một lão nhân từ thiên sảnh đi ra, đôi mắt đục ngầu nhưng lại ẩn giấu sự khôn khéo.

Từ lão gia hai tay chống cây gậy, đứng ở phòng khách, thân mình thẳng tắp, đánh giá Kỷ Duy Ninh rồi hỏi: “Cô là bác sĩ đã phẫu thuật cho Tĩnh Tĩnh?”

Rõ ràng lã đã tám mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn còn vô cùng phấn chấn, giọng nói lộ ra vẻ uy nghiêm.

Chỉ cần mới suy đoán liền biết lão nhân trước mặt là ai, Kỷ Duy Ninh đứng dậy, lần nữa gập eo:“Chào lão gia.”

”Hừ, thiếu niên đắc chí bảo thủ.”

Lão gia không khách khí nói.

Kỷ Duy Ninh nheo mắt, nhìn vị lão nhân khó tính này, không nói gì nữa.

Từ Mộ Xuyên vẫn vẻ mặt lạnh nhạt đứng sau lão nhân, nhìn thoáng qua Kỷ Duy Ninh: “Đi dùng cơm.”

Hà Tương Vân thấy thế, đưa tay vỗ mu bàn tay Kỷ Duy Ninh trấn an cô, sau đó dấn cô đi qua bàn ăn.

Bàn ăn của nhà họ Từ rất lớn, lão gia đương nhiên phải ngồi ở chủ vị. Bên trái là Từ Mộ Xuyên, bên phải là Từ phu nhân Hà Tương Vân, Kỷ Duy Ninh bị Hà Tương Vân dẫn tới chỗ ngồi bên cạnh bà.

Kỷ Duy Ninh nhìn xung quanh, nhìn thấy Tần Thuật chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở đây, ngồi cách xa Từ Mộ Xuyên một khoảng.

Ở giữa Từ Mộ Xuyên và Tần Thuật, có một vị trí, chỗ đó không có bày ghế.

Kỷ Duy Ninh đang suy đoán ra tác dụng của khoảng cách kia, liền nhìn thấy dì Lưu đẩy Diệp Tịnh từ gian phòng đi ra, trong lòng thoáng cái nóng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.