Tinh Thần Châu

Chương 32: Chương 32: Quan Vũ tự Vân Trường






Linh Thạch ngạc nhiên, hắn nghĩ không ra đối thủ lại dễ dàng đáp ứng như vậy, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Ngươi không sợ ta chạy?”

“Chạy? Ngươi có thể thử xem, ta đồng dạng bảo chứng cho ngươi cầu sống không được, muốn chết không xong!” Dược Thiên Sầu cười nhạc, lại không nhịn được nói: “Lấy thứ đó ra! Ta không muốn nhắc lại lần thứ ba.”

Linh Thạch thở dài, thứ kia cho dù tốt cũng không trọng yếu bằng tính mạng. Ngẫm lại cũng không nhất định có thể chạy trốn, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ gật đầu, đạp lên bụi đất đi ra ngoài. Dược Thiên Sầu lạnh lùng theo dõi hắn, nhìn ra được tuy rằng nói buông tha đối thủ, nhưng vẫn duy trì sự cảnh giác nhất định. Theo đuôi hắn đi tới chính điện, quan sát bốn phía, bên trong đạo quan bài biện vô cùng đơn giản, ở giữa cung phụng một pho tượng đại thần, cũng nhận thức không ra là vị nào. Phía dưới là một bồ đoàn lớn, hấp dẫn lực chú ý của Dược Thiên Sầu, thấy mí mắt nhảy lên, thầm nghĩ chẳng lẽ Phù Tiên Lệnh giấu ở chỗ này?

Linh Thạch thoáng than thở, Dược Thiên Sầu bước lên vài bước chụp lấy bồ đoàn trên mặt đất, Linh Thạch nhất thời biến sắc. Xôn xao! Bồ đoàn bị xé mở, hai kiện vật phẩm đinh đương rơi trên mắt đất, vỏ trấu rơi lã tả đầy đất. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Linh Thạch, chậm rãi nhặt lên hai kiện vật phẩm.

Lúc này Thạch Tiểu Thiên cũng theo tiến đến, vẻ hung hăng vừa rồi của lão đại có thể nói nhập sâu trong tâm hắn, lại không biết lão rốt cuộc vì sao lại muốn liều mạng đến như thế. Thấy Dược Thiên Sầu đang quan sát hai vật phẩm trong tay, nhìn ánh mắt lưu luyến không rời Linh Thạch, trong ngực lộp bộp: “Lão đại muốn chết muốn sống, lẽ nào chính là vì muốn cướp vật này của người ta?”

Dược Thiên Sầu tỉ mỉ kiểm tra vật trong tay, hai kiện vật phẩm phân biệt là một khối mộc bài và một khối ngọc điệp. Mộc bài phong cách cổ xưa, quanh thân khắc đầy hoa văn, một mặt khắc hai chữ Phù Tiên, một mặt khắc dáng dấp một tòa hải đảo, phóng xuất thần thức điều tra, bên trong có cỗ chân khí tới lui qua lại, hiển nhiên bị người rót vào, không cần phải nói đây khẳng định là Phù Tiên Lệnh.

Trên ngọc điệp khắc ba chữ Bách Hoa Cốc, bên trong cũng được rót vào chân khí, địa phương khác nhìn không có gì đặc biệt, không biết có chỗ lợi gì, Dược Thiên Sầu nhìn Linh Thạch dò hỏi: “Thứ này dùng để làm gì?”

Linh Thạch có điểm dở khóc dở cười, nghĩ không ra mình hao hết tâm tư giấu đồ vật lại bị người chỉ liếc mắt liền nhìn đi ra, chính mình còn tưởng rằng chỗ cất giấu sẽ không bị ai chú ý. Nghe được câu hỏi của Dược Thiên Sầu, nhìn lại vật hắn cầm trong tay, thoáng sững sốt, ngạc nhiên nói: “Ngươi không biết Bách Hoa Cốc?”

Rất có danh tiếng? Dược Thiên Sầu cầm ngọc điệp đưa mắt dò hỏi nhìn Thạch Tiểu Thiên, người sau lắc đầu biểu thị không biết, không khỏi trầm giọng nói: “Là ta hỏi ngươi hay ngươi hỏi ta?”

Linh Thạch ngẩn ra, thầm nghĩ ta nhịn, ai kêu mình đánh không thắng người ta, thở dài giải thịch: “Đây là lệnh bài xuất nhập Bách Hoa Cốc, Bách Hoa Cốc là chợ giao dịch của người tu chân ở Hoa Hạ đế quốc, chỉ cần có tiền, ở nơi đó đều có thể mua được bất cứ đồ vật gì, cũng có thể dùng vật mình có để đổi lấy vật phẩm tương ứng.”

“Nga! Thật là địa phương tốt, Bách Hoa lệnh bài này cũng cho ta đi.” Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói.

“A!” Linh Thạch cả kinh kêu lên: “Ngươi lấy Bách Hoa Lệnh của ta có ích lợi gì, thứ này chỉ là bằng chứng sau khi vào cốc để khỏi bị kiểm tra mà thôi, bất luận là người tu chân nào ra vào Bách Hoa Cốc, mặc kệ là đẳng cấp cao thấp đều có thể đăng kí để lãnh, lấy của người khác căn bản là vô dụng.”

“Nguyên lai là như vậy!” Dược Thiên Sầu gật đầu, lại hỏi: “Phù Tiên Đảo và Bách Hoa Cốc ở vị trí nào?”

“Ta… Ngươi cả điều này cũng không biết?” Ánh mắt Linh Thạch nhất thời có điểm như nhìn người ngu ngốc, hắn thật có điểm hoài nghi Dược Thiên Sầu có phải đang hỗn tại tu chân giới hay không.

“Thế nào? Ngươi có ý kiến? Không biết cái gì gọi là không ngại học hỏi kẻ dưới sao?” Trong miệng Dược Thiên Sầu tuy rằng nói như vậy, nhưng trong ngực cũng đang cảm thán mình đúng là thiếu khuyết kinh nghiệm, ở tu chân giới rõ ràng chỉ là một thái điểu, hắn liếc mắt nhìn Linh Thạch, thầm nghĩ: “Người này có điểm tác dụng!”

“Ách…” Linh Thạch thẳng thắn không nói nữa, nghĩ thầm dù sao ngươi nói cái gì cũng đúng, ta hà tất tự tìm mất mặt.

Dược Thiên Sầu ôm cằm đi thong thả trầm tư một hồi, nhìn Thạch Tiểu Thiên nói: “Tiểu Thiên, ta phải đi?”

“Đi nơi nào? Bách Hoa Cốc hay Phù Tiên Đảo? Tôi cũng đi.” Thạch Tiểu Thiên nói.

Dược Thiên Sầu cười nói: “Chỉ có một khối Phù Tiên Lệnh, ngươi về trước đi, chờ ta tìm được Trúc Cơ Đan, ta sẽ tới tìm ngươi. Yên tâm đi! Ta sẽ không quên ngươi.”

Thạch Tiểu Thiên trầm mặc, một lúc lâu mới gật đầu nói: “Hiểu được, tôi chờ huynh, lão đại phải tự mình cẩn thận.” Nói xong đi ra ngoài chính điện, gọi đại ca đang núp một bên, hai người ra khỏi đạo quan.

Linh Thạch thấy đồng tử đang nằm trên mặt đất, đi đến kiểm tra, cũng đã sớm không còn hơi thở, đã bị một cước của Dược Thiên Sầu đá chết, hắn lắc đầu thở dài một phen.

“Đã chết sao?” Dược Thiên Sầu nhàn nhạt hỏi một câu, Linh Thạch nặng nề gật đầu, nhìn ra được hắn cũng không phải quá khó chịu, đối với người tu chân mà nói, giết chết một phàm phu tục tử thật sự không có gì lớn lao.

Dược Thiên Sầu cầm Bách Hoa Lệnh trong tay, cười tủm tỉm đưa qua nói: “Trả lại cho ngươi.”

Linh Thạch đứng lên, ánh mắt lưu luyến trên khối Phù Tiên Lệnh, bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay qua cầm lấy, bỗng nhiên cổ tay căng thẳng, bàn tay cầm vật kia đã chế trụ cổ tay của chính mình, Linh Thạch quá sợ hãi, phẫn nộ quát: “Ngươi không tuân thủ tín dụng…” Nói còn chưa dứt lời, chợt hoa mắt, đã biến ảo thành tràng cảnh khác.

Kéo Linh Thạch vào trong Kim Châu, Dược Thiên Sầu cười ha ha buông hắn ra. Linh Thạch nhìn bốn phía, cả kinh kêu lên: “Đây là đâu? Ngươi mau thả ta đi ra ngoài!”

Dược Thiên Sầu lắc đầu cười nói: “Ngươi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, đây là địa bàn của ta, người bình thường cũng không có phúc khí tiến đến.”

“Tiểu nhân đê tiện vô tín vô nghĩa, ngươi đáp ứng qua, chỉ cần ta giao ra Phù Tiên Lệnh ngươi sẽ bỏ qua ta, vì sao lại muốn nhốt ta?” Linh Thạch chỉ tay điên cuồng mắng.

“Không không, ngươi lầm rồi, ngươi không cảm thấy ta đáp ứng chuyện của ngươi đều làm được sao?” Dược Thiên Sầu khoát khoát tay, mỉm cười nói: “Thứ nhất, ta chỉ nói qua ngươi giao ra đồ vật ta sẽ không giết ngươi, cũng không có nói sẽ buông tha ngươi, cho nên hiện tại ngươi còn sống rất tốt. Thứ hai, đồ vật cũng không phải do chính ngươi giao ra, là ta tự mình tìm được, ngươi tỉ mỉ hồi tưởng một chút là biết ta không có nói bậy, chỉ bằng vào điều này cho dù ta có giết ngươi cũng không tính là không tuân thủ tín dụng.

“Già mồm át lẽ phải, ta liều mạng với ngươi!” Linh Thạch tiên nhân rít gào nói, mạnh mẽ nhào tới, hung hăng bổ một chưởng về phía Dược Thiên Sầu. Người sau mỉm cười, thân mình chớp mắt biến mất, Linh Thạch chụp vào khoảng không, phía sau lại truyền đến một tiếng châm biếm: “Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi giết ta khó như lên trời, cho nên ta khuyên ngươi không nên lãng phí khí lực.”

Linh Thạch tức giận đến oa oa kêu to, xoay người lại lao tới, nhưng mặc cho hắn lăn qua lăn lại thế nào, Dược Thiên Sầu luôn luôn mang theo vẻ mặt mỉm cười hư không biến mất. Cứ như vậy náo loạn không ít thời gian, Linh Thạch bỗng nhiên tựa hồ nghĩ tới điều gì, quay lại Dược Thiên Sầu cả kinh kêu lên: “Di Hình Hoán Vị? Là tu vi Độ Kiếp hậu kỳ mới có? Đây… điều này sao có thể! Lẽ nào ngươi vẫn ẩn tàng tu vi, không! Tuyệt không có khả năng này.”

Miệng hắn nói không có khả năng, tỉnh táo lại trong ngực có chút sợ, mặc kệ có phải Di Hình Hoán Vị hay không, nhưng bằng vào tu vi của đối phương muốn giết mình dễ như trở bàn tay, nguyên lai ở tại đạo quan hắn vẫn một mực đem mình đùa giỡn. Nghĩ đến đây, tâm trạng thê lương, rốt cục buồn bã xuôi hai tay, không còn ý niệm liều mạng trong đầu.

Dược Thiên Sầu đương nhiên sẽ không nói cho hắn, ở chỗ này ta muốn đi đâu thì đi đó, bí hiểm cười nói: “Ân, biết rõ không thể phản kháng, mà không làm, đây mới là việc làm của người thông minh. Linh Thạch tiên nhân, ngươi qua nhìn xem bên kia là cái gì?” Nói xong đưa tay chỉ về phía ngọn núi nhỏ do những bao bố xếp thành.

Linh Thạch ngẩn đầu nhìn theo phương hướng hắn chỉ, hồ nghi nhìn hắn, cuối cùng đi tới chân núi, thấy không ít linh thạch lộ ra trong bao bố, giống như không ai cần thiết, tùy ý ném vào đây.

“Đây… chẳng lẽ ngọn núi này đều là linh thạch xếp thành?” Linh Thạch tiên nhân khiếp sợ nói, cho tới bây giờ hắn chưa thấy qua nhiều linh thạch như vậy.

Dược Thiên Sầu đột nhiên xuất hiện bên người hắn, cười nói: “Không sai, ở đây đều là linh thạch, toàn bộ đều là của ta. Hiện tại ngươi nên biết hai chúng ta ai mới xứng với cái tên Linh Thạch tiên nhân rồi phải không!”

“Ách…” Linh Thạch tiên nhân rốt cục hoàn toàn bị thuyết phục, muốn đánh không thắng được người ta, so tiền tài người ta cũng có thể dùng tiền đè chết hắn. trên mặt không khỏi hiện ra thần tình xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Ta vốn gọi là Cơ Vô Song, từ Phù Tiên Đảo đi ra, lưu lạc đến Linh Thạch Quan mới bị người tôn xưng là Linh Thạch tiên nhân.” Có chút chuyện hắn chưa nói, chủ nhân lúc trước của Linh Thạch Quan bị hắn đánh đuổi, hắn mới trở thành Linh Thạch tiên nhân.

Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt hắn, phi thường hài lòng hiệu quả hiện tại, đây là hiệu quả mà hắn muốn có khi đưa gã tiến vào, mình ở tu chân giới không có kinh nghiệm, rất cần một người như vậy làm tiểu đệ. Về phần những chuyện riêng tư của hắn mình cũng lười quản, Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: “Cái gì Linh Thạch tiên nhân, Kê Vô Song Áp Vô Song, khó nghe muốn chết. Ta sửa một cái tên cho ngươi! Bảo chứng còn êm tai hơn hiện tại.”

“Đôi tên?” Linh Thạch tiên nhân ngạc nhiên nói.

“Thế nào ngươi không muốn?” Dược Thiên Sầu trầm giọng quát. Người trước lặng lẽ lắc đầu, chưa nói đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý, nhưng ai cũng luôn luôn khó chịu khi nghe nói phải sửa lại tên của mình.

Dược Thiên Sầu nhìn khuôn mặt đỏ cùng ba chòm râu dài của hắn, mỉm cười nói: “Sau này ngươi gọi là Quan Vũ đi! Quan Vũ tự Vân Trường, chữ Quan của quan môn, chữ Vũ của lông chim, chữ Vân của mây, chữ Trường của dài ngắn. Ngươi nghĩ tên này thế nào?”

“Quan Vũ, tự Vân Trường…” Linh Thạch không nghĩ ra vì sao phải lấy tên này, nói thầm mấy lần vẫn không phát hiện được địa phương gì đặc thù, nghi hoặc nói: “Vì sao phải lấy tên này?”

Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, làm ra tạo hình uy vũ khi cầm Thanh Long Yểm Nguyệt Đao, nói: “Ngươi không cảm thấy tên này rất uy vũ, rất có khí phách, rất có phân lượng sao?”

Linh Thạch lắc đầu lẩm bẩm nói: “Nghe không hiểu, Quan Vũ, lông chim lại có phân lượng gì.”

Xem ra người này không quá thỏa mãn đi! Đôi mắt Dược Thiên Sầu xoay động, hắc hắc cười nói: “Chỉ cần ngươi bảo chứng lấy tên này, ta đồng dạng bảo chứng mười năm sau ngươi trúc cơ thành công.”

“Thực sự!” Ánh mắt Linh Thạch sáng lên, vui vẻ nói: “Chỉ cần ngươi thực sự giúp ta mười năm sau trúc cơ thành công, ta bảo chứng sau này lấy tên Quan Vũ không thay đổi, nếu như làm không được, ta tự nhiên sẽ sửa lại.”

“Ha ha, một lời đã định.”

“Một lời đã định!” Hai người nhất thời cười ha ha.

Dược Thiên Sầu vui vẻ vỗ vai hắn nói: “Quan Vũ, sau này ngươi theo ta hỗn đi! Ta bảo chứng ngươi ăn ngon uống tốt lại nổi danh, sớm muộn tu luyện đến Độ Kiếp kỳ.” Linh Thạch gật đầu cười theo, không biết người này vì sao sửa xong tên cho hắn lại vui vẻ như thế, ai! Quả nhiên cao nhân đều có sự ham mê kỳ quái.

Dược Thiên Sầu đắc ý nha! Kiếp trước không biết đã đốt bao nhiên nén hương cho Quan nhị gia, dập đầu bao nhiêu lần, kết quả mình cũng bị lộng treo. Hiện tại được rồi, đem một Quan Vũ làm tiểu đệ, tin tưởng đem đi ra ngoài nhất định rất uy phong, không được! Đi ra ngoài tìm cho hắn một bộ tham sam, quần áo nón nảy màu xanh, sau đó thắt lưng đeo trường kiếm, tay vịn kiếm đi theo sau lưng ta, như vậy đi ra ngoài mới đủ uy phong, đủ dọa người, đủ ngưu bức!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.