[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách

Chương 36: Chương 36: Không chung đường




Tròn hai tháng, Hứa Trác cùng với Quý Thừa thay phiên túc trực Trạch Tư Nghĩa ông thành công chửa hết bệnh, thật sự là một kì tích, Hứa Trác đi học về đã ghé vào chợ mua một cái mũ len, rồi cùng Quý Thừa tới bệnh viện.

Lạnh năm nay tới thật sự rất trễ, đã là tháng mười một rồi vẫn chỉ thấy buổi tối là lạnh, buổi sáng trời hanh lắm.

Thấy Quý Thừa ôm Hứa Dật ngồi trên xe taxi, Hứa Trác nhích lại gần một chút nói nhỏ vào tai hắn: “Hôm nay dượng tôi xuất viện, thời gian qua vô cùng cảm ơn cậu!”

Quý Thừa cười nhìn cậu: “Cảm ơn cái gì? Chẳng phải là cậu tìm nhà tài trợ cho nên dượng cậu mới sống sao!”

Dù là thế nhưng Hứa Trác cũng phải cảm ơn chân thành tới Quý Thừa, giấu diếm nắm tay hắn một chút, toàn thân Quý Thừa không biết làm bằng gì, chân cũng đẹp, tay cũng đẹp nốt, tay hắn ốm lắm, gầy thấy cả khung xương, Quý Thừa liếc mắt xuống, thấy Hứa Trác hệt như con mèo nhõng nhẽo muốn gặm nát bàn tay hắn, hắn đành miết nhẹ tay cậu.

“Chuyện tôi làm tất cả vì cậu thôi!”

Hứa Trác chìm trong bể tình của hắn không tìm thấy lối thoát, rốt cuộc cũng tới bệnh viên, cả ba bước vào.

Quý Thừa đi kí giấy xác nhận ra viện, Hứa Trác giúp Trạch Tư Nghĩa thu dọn đồ đạc, cũng chẳng có gì để thu dọn hết, mấy bộ đồ cũ bạc màu, Hứa Trác gói về hết, về rồi mua cái mới, Trạch Tư Nghĩa sắc mặt hôm nay mới tốt hơn chút, nhưng môi vẫn tím tái, ông đã chịu nỗi đau bệnh tật dằn vặt, Hứa Trác tận mắt thấy nhưng chất hóa học tiêm vào người, con người làm gì chịu được cơn đau như thế chứ, bắp tay ông lưu lại dấu kim đâm chi chít, lỗ to lỗ nhỏ, chắc mãi mãi cũng không xóa được.

Hứa Trác đội lên đầu đã không còn tóc của ông chiếc mũ len cậu vừa mới mua, khoác cho ông chiếc áo khoác, Trạch Tư Nghĩa nhìn cử của cậu vẫn nhất quyết không hé một lời, Hứa Trác không biết những lời nói trước đó của mình ông có nghe được không, Hứa Trác nào dám đi hỏi.

Hứa Dật vui quá quấn quanh ông một hồi, Trạch Tư Nghĩa bế nó lên luôn, giọng nói ồm ồm khó nghe như đã rất lâu rồi mới mở miệng: “Hứa Dật...lâu nay có khỏe không?”

Cái miệng chúm chím của Hứa Dật đóng mở không ngừng: “Dạ có! Anh Thừa và anh Dịch tốt với con lắm!”

Ánh mắt Trạch Tư Nghĩa nhìn về phía cậu, Hứa Trác liền cười, mắt thấy Quý Thừa bước vào phòng, cầm theo giấy gì đó, Hứa Trác hỏi.

“Xong rồi?”

“Xong rồi! Bác sĩ bảo nếu có dấu hiệu gì bất thường thì phải đến bệnh viện gấp, kiêng các loại đồ ăn, khoảng thời gian này chú sẽ cảm thấy mệt mỏi và chán ăn, nhưng sau khoảng thời gian này thì sẽ đỡ hơn!”

Có một điều Hứa Trác chắc chắn là chất hóa học tiêm vào người, tuổi thọ sẽ giảm đi, đỡ Trạch Tư Nghĩa lên xe về nhà, đã mua hết thức ăn rồi, mua đồ bổ dưỡng thích hợp cho người mới ra viện.

“Chú cẩn thận!”

Quý Thừa đỡ Trạch Tư Nghĩa vào phòng, Hứa Trác bắt tay vào nấu nướng, cậu có mua con gà làm sạch rồi, để lên bếp hầm, cậu định làm cháo gà hầm, trong lúc chờ gà chín, Hứa Trác tâm sự với Quý Thừa một chút.

“Lại sắp một năm nữa trôi qua rồi Quý Thừa!”

Thời gian thật sự chẳng chờ đợi ai, chính là con người bắt thời gian phải lập lại, Hứa Trác suy nghĩ gần hai năm sống lại, giải tỏa khúc mắc giữa cậu và Quý Thừa, cứu được mạng sống của dượng, có thể sắp tới Hứa Trác và Quý Thừa không cùng con đường, Quý Thừa tài giỏi hắn chắc chắn sẽ không ở trong thành phố này nữa, mẹ hắn sẽ không cho phép, còn Hứa Trác trước giờ không hề nghĩ cho tương lai của mình, sau khi sống lại vẫn như vậy, cậu vẫn không muốn học đại học, đại học không phải là con đường duy nhất.

Quý Thừa ngồi lặt rau nhìn Hứa Trác chăm chú, xem được biểu hiện chẳng che dấu gì viết hết lên mặt Hứa Trác, hắn chẳng biết phải nói gì.

Hứa Trác đột nhiên nói: “Chắc cậu cũng biết tôi không có ý định học đại học...!”

Tay Quý Thừa ngừng lại: “Hứa Trác...tôi có thể ở lại với cậu...!”

“Đừng! Quý Thừa cậu đừng vì tôi mà làm gì hết, cậu là cậu tôi là tôi, tôi chẳng đáng để cậu hi sinh tương lai của mình như vậy!”

Có lẽ Hứa Trác nói quá đúng thực tế, bọn họ có thể chẳng chung đường trong tương lai.

“Nói đúng hơn thì tôi cho dù muốn học đại học, cũng không có trình độ cao siêu đến đó, năng lực tôi có hạn!”

Quý Thừa không phản bác, hắn vẫn biết được Hứa Trác không thích học đại học, hắn nếu như đi theo Hứa Trác cũng có thể, nhưng quyết định không hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, bố mẹ hắn sẽ không cho phép hắn làm như vậy, hắn không phải sống cho một mình hắn, hắn là con một mà Hứa Trác trong thân phận Triển Dịch cũng là con một, gia đình đặt hết hi vọng vào hắn, khó khăn lại càng thêm khó khăn.

Đây là thế giới thực tế không phải trong phim.

Tự dưng Hứa Trác nhắc đến chuyện này làm Quý Thừa hơi nghẹn, chuyện tương lai cứ để thời gian quyết định, hắn nói: “Tôi chỉ cần biết tết này có cậu không cô đơn thôi!”

Hứa Trác phiền lòng nãy giờ đột nhiên cười lên, chia xa hay đại học chó má gì đó cút xa một chút, chỉ cần biết năm nay ăn tết có nhau là được, Hứa Trác lâm le lại gần.

“Tôi yêu cậu quá đi mất!”

Quý Thừa cười lớn: “Cháy nồi kìa!”

Hứa Trác bĩu môi, gà được hầm xong, vì Trạch Tư Nghĩa vẫn còn yếu cho nên phải múc đem vào cho ông, Quý Thừa cầm chén định đem thì bị Hứa Trác cản lại.

“Để tôi!”

Quý Thừa hiểu được ẩn ý của cậu, để Hứa Trác đi, xới cơm cho Hứa Dật.

Hứa Trác vào phòng, bật điện lên, căn phòng được Hứa Trác sửa sang lại đôi chút không có nóng nực tăm tối nữa, mắt thấy Trạch Tư Nghĩa chật vật ngồi dậy, Hứa Trác để bát xuống đỡ ông dậy.

“Con có làm hầm cháo gà, gà mềm dễ nhai lắm ạ!”

Hứa Trác làm thế định đút cho ông liền bị ông cản lại: “Ta tự ăn được!”

Trạch Tư Nghĩa nhất quyết đòi tự ăn, Hứa Trác đứng nhìn một chút, thấy ông tự ăn được từng muỗng, lại thở dài, cậu vẫn muốn thử thăm dò một chút, rằng có phải ông đã biết gì rồi không, Hứa Trác gọi nhỏ như muỗi kêu, thân hình đột nhiên căng thẳng lại chẳng chờ được câu trả lời của ông.

“Dượng...!”

Vẫn không thấy Trạch Tư Nghĩa ngẩng đầu lên dường như không nghe tiếng cậu gọi, cậu đành phải ra ngoài.

“Chú ăn xong rồi gọi con!”

Khi Hứa Trác vừa ra, Trạch Tư Nghĩa miệng liền méo mó, cháo trong miệng không cách nào nuốt xuống được, ông nghe rõ Hứa Trác gọi ông bằng một tiếng “dượng” nhưng không cách nào đáp lại, lời Hứa Trác nói trong bệnh viện ông cũng nghe đến mức rõ ràng lúc đó đầu vẫn tỉnh táo, nhưng không muốn làm ra hành động nào khác, giờ ông chẳng khác nào phế vật ăn không ngồi rồi, nghiệt do ông tạo ra để ông gánh tới cuối đời, Hứa Trác lớn rồi, con ông sống lại rồi tự có con đường sạch sẽ của mình, ông không muốn mình là công cụ kéo chân Hứa Trác, một khi ông nhận Hứa Trác thì nó không biết sẽ liều mình giúp ông như thế nào nữa, sau này Hứa Dật lớn rồi, chỉ cần ông chết sớm một chút đỡ bớt gánh nặng cho Hứa Dật.

Vừa ăn bát cháo nước mắt không cách nào ngừng lại được.

Hứa Trác thu dọn xong, cùng Quý Thừa leo lên giường ngủ tới chiều tối mới về.

Rốt cuộc Hứa Trác cũng nhận thấy hơi lạnh của mùa đông, Hứa Trác đi học mặc dày chút, đạp xe tới nhà Quý Thừa, thấy Quý Thừa đứng trước gió lạnh.

“Này, cậu vào nhà đi, lúc nào tôi tới thì gọi cậu, đứng đây không lạnh à?”

Quý Thừa ngồi lên xe: “Nóng lắm! Thấy cậu liền nóng!”

“Xàm!” Quý Thừa cười không ngớt tay bỏ vào túi áo Hứa Trác cho ấm.

Mùa đông năm nay có thể lạnh hơn năm ngoái, mấy đứa con gái mặc áo bông lòe loẹt đu đưa trong lớp, Hứa Trác ngồi vào chỗ, Quý Thừa đóng cửa sổ lại nhìn sang bàn trước đây của Hứa Trác, cái khung ảnh đã bị dẹp lâu rồi, chuyện này là thầy chủ nhiệm bày ra để tưởng nhớ Hứa Trác, sau đó thì...Hứa Trác thật sự tới, Quý Thừa nói nhỏ với cậu.

“Hứa Trác cậu mua bông cúng mình không thấy rợn người sao?”

Hứa Trác nâng lông mày: “Tôi còn tự thắp hương cho mình nữa, mua bông là cái thá gì!”

“Hay là cậu sang đây ngồi!”

Hứa Trác từ chối: “Thôi! Làm vậy càng thêm đáng nghi hơn!”

Hứa Trác đang mở sách ra đã thấy thằng Trí Tiết Lâm thì thầm với Mộng Hy gì đó.

“Tôi biết là...cậu có ý tới tôi nhưng bây giờ tôi muốn tập trung học hành hơn”

Thằng Trí làm bộ thương xót, Mộng Hy nét mặt nhăn như khỉ, chửi đổng lên: “Cậu ngủ mà mơ đi, thằng ảo tưởng!”

Mộng Hy bực tức ngồi vào bàn, Trí Tiết Lâm đi xuống chỗ Hứa Trác, Lý Lâm liền nói: “Mới sáng gây sự gì với người ta đó!”

“Tao cũng đâu có muốn, mấy ngày nay tao bức rức lắm chứ bộ!”

Điệu bộ thằng chả nhìn muốn đấm lắm, Mộng Hy có thích nó thật hay không thì có trời mới biết.

Trường chuẩn bị cho kì thi học kì sắp tới, lớp Hứa Trác đã là năm cuối cho nên gây gắt hơn, học giờ ra chơi, học tới cuối tiết cũng học thêm hai mươi phút nữa, Hứa Trác cố gắng tập trung dữ lắm nhưng cứ buồn ngủ, rồi tính chuyện trưa nay ăn gì.

Quý Thừa cầm bút chọc tay Hứa Trác thúc đẩy tinh thần cho cậu: “Tỉnh táo lên, nhìn tôi hết buồn ngủ liền!”

Hứa Trác chuyển sang ngắm Quý Thừa: “Đúng thật! Nhìn cậu đã muốn lao vào rồi!”

Quý Thừa âm lượng nhỏ xíu nói, vẻ mặt cực kì đê tiện: “Đợi đến sinh nhật cậu, tôi liền cho cậu lao vào!”

Hứa Trác nghe tới tỉnh liền, chửi khẩu hình: “Mẹ nó!”

Mấy ngày gần đây với Hứa Trác quả thực là mệt mỏi vô cùng, Quý Thừa có mấy lần giảng bài cho cậu nhưng bất ngờ là chỉ giọng nói trầm thấp lọt vào tai cậu ngược lại chẳng có gì vào đầu cả, cậu làm Quý Thừa nôn nóng phát trướng, Hứa Trác liền cam kết.

“Yên tâm, đại học thì không nói nhưng tốt nghiệp chắc chắn sẽ đậu!”

Sau mấy lần Hứa Trác yên tĩnh tự học ở nhà, không hiểu thì video call cho Quý Thừa, hắn giảng tận tình còn hơn thầy giáo, nhìn hắn như người khác trong mắt cậu, học bá Quý Thừa như một trời một vực với cậu, khiến cậu mở mang tầm mắt.

Giải xong mấy đề toán, Hứa Trác mệt mỏi muốn chết, Hứa Trác học văn được hơn toán, toán thì cậu thua, nhưng văn thì cậu chấp, haha, trên màn hình điện thoại vẫn là Quý Thừa, cậu và hắn vẫn gọi video call, học xong rồi vẫn không muốn tắt.

『 Đừng tắt, tôi nhìn cậu học bài 』

Bộ dạng Quý Thừa chăm chú thú vị lắm, mấy bữa nay Quý Thừa bận chăm Trạch Tư Nghĩa rồi dành thời gian với cậu, học rất ít, khoảng thời gian này Hứa Trác không nên làm phiền Quý Thừa thì hơn.

Quý Thừa nhìn qua màn hình thấy Hứa Trác đang mắt lim dim cười cười, hắn gấp sách vở: 『 Hứa Trác! 』

Hứa Trác mở mắt ra: 『 Cậu học xong rồi sao? 』

『 Cậu nói muốn nhìn tôi học mà cậu ngủ à! 』

『 Xin lỗi tôi ngủ quên mất! 』

Quý Thừa leo lên giường thì thầm: 『 Mai sinh nhật chính thức của cậu, cậu muốn đi chơi đâu không? 』

Hứa Trác thật bái phục Quý Thừa, Hứa Trác chẳng để ý sinh nhật của mình, còn có chính thức với không chính thức: 『 Thôi! Đừng đi đâu cả, đừng tổ chức cho tôi gì hết! 』

『 Nhưng tôi vẫn muốn tặng quà cho cậu! 』

Hứa Trác không nỡ từ chối: 『 Vậy tối mai tôi sang nhà cậu ngủ! 』

『 Được! Không còn sớm nữa, ngủ ngon! 』

Hứa Trác cười: 『 Ngủ ngon! 』

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.