Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 11: Chương 11: Hư không cung điện




Phạm vi trên mấy ngàn vạn dặm trong sơn mạch cổ xưa sụp đổ, một toà cung điện xuất hiện trên không, phong cách cổ xưa và thần bí. Cột sáng thông thiên lao ra từ cung điện, đâm thủng mây đen, phá vỡ bầu trời, thậm chí có thể lao ra khỏi bích chướng của thế giới này, dù cách xa bao nhiêu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Dưới áp lực khổng lồ kia, Cơ Trường Không dùng cả tay chân mà bò nhanh ra phía ngoài. May mắn là tất cả thương thế quanh người hắn cũng đã khỏi hẳn, bằng không thì hắn sẽ không nhấc nổi cả tay chân nữa!

Nửa khắc sau, hắn đã có thể đứng dậy đi lại.

"Ồ, sao lực lượng của ta bỗng nhiên lại tăng nhiều như vậy? Thân thể hình như cũng cường hãn hơn trước?" Khi hắn cảm nhận được lực lượng thân thể của chính mình một lần nữa bạo tăng chừng hai vạn cân nên hắn đã có nghi vấn như vậy.

Phải biết rằng, tuy có thể nói nhân thể là một cái bảo tàng, trên lý luận là, vô cùng vô tận nhưng thực tế thì cũng có giới hạn.

Nói trắng ra là, mỗi cảnh giới đều có cực hạn. Giống như một cái ao lớn, luôn luôn tràn đầy. Nếu muốn dung nạp thêm nhiều nước nữa thì phải mở rộng ao, cũng chính là đột phá cảnh giới.

Lúc trước Cơ Trường Không đã từng khai phá thân thể đến cực hạn ở Nhất cảnh giới. Hắn tu luyện một công pháp không biết tên và lực lượng gia tăng mỗi ngày cũng có giới hạn. Dựa theo suy đoán của chính mình thì cực hạn của hắn cũng đạt tới một vạn tám nghìn cân.

Nhưng mà hiện tại thì hắn chẳng những không hiểu được việc, dù đã bạo tăng hai nghìn cân cự lực nhưng mà hắn lại cảm giác đây đây vẫn chưa phải là lực lượng của mình. Biến cố này làm hắn ngạc nhiên không thôi.

A!

Đột nhiên, đang đau khổ suy tư thì hắn ôm đầu ngồi xổm xuống. Hắn nắm chặt tóc của mình, trán nổi lên gân xanh, mồ hôi ứa ra to như hạt đậu, giống như đang chịu thống khổ vậy.

Mồ hôi quanh người đổ ra như tương, nhất là ở đầu, thậm chí còn có máu chảy ra. Chỉ qua mấy hơi thơi mà nửa người hắn đã nhuộm một màu đỏ tươi, trông giống như một tu la khát máu, rất khủng bố tinh thần người khách.

Thật lâu về sau, sự thống khổ này cuối cùng kết thúc! Sắc mặt hắn tái nhợt, đặt mông ngồi trên mặt đất, há miệng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Vừa rồi, gần như hắn tưởng mình sẽ chết! Ký ức khổng lồ ùa vào đầu hắn, cảm giác như đầu như sắp nổ tung.

Luyện Ngục Không ăn trộm gà bất thành, ngược lại, đem mạng của mình dâng lên. Nhưng cũng may là linh hồn tuy dần mai một nhưng ký ức cũng lưu lại được một ít phần.

Từ một ít ít ký ức này, hắn biết được Luyện Ngục Không chính là Đại trưởng lão Luyện Thi tông, sống không biết bao nhiêu vạn năm rồi. Ký ức kia khổng lồ đến khó có thể tưởng tượng, dù bây giờ chỉ còn lại một ít cũng đã đủ làm cho Cơ Trường Không dục tiên dục tử*.

*Dục tiên dục tử: trạng thái vô cùng sung sướng.

Sau khi trải qua sinh tử sẽ có đại kỳ duyên, sau mưa gió chính là cầu vòng rực rỡ. Cổ nhân đúng là không lừa ta. Thật lâu sau hắn tỉnh lại, thở ra một hơi thật dài, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Lần này đúng là nhân hoạ đắc phúc!

*Nhân họa đắc phúc: người gặp họa lớn mà không chết tất có phúc .

Lúc trước, Luyện Ngục Không vì giữ lại thực lực nên đã dùng bí pháp đem một thân tinh hoa huyết nhục đưa vào trong cơ thể ngay khi linh hồn tiến nhập cơ thể, lại không nghĩ rằng, mọi chuyện dễ dàng như vậy.

Ai mà ngờ được, gà bay trứng vỡ, một thân tinh hoa huyết nhục đều tiện nghi cho hắn.

Luyện Ngục Không lại có thể đạt tới cảnh giới Thiên Môn. Tinh hoa huyết nhục toàn thân quả thực có thể nói là rất kinh người. Ngay khi đoạt xá không thành thì những tinh hoa lực lượng ở cấp độ cao hơn liền hóa thành huyết khí khuếch trương tiềm lực của hắn. Tiềm lực tăng lên làm cho cực hạn chịu đựng của hắn cũng tăng lên theo. Đây cũng chính là nguyên nhân là cho lực lượng của hắn bạo tăng.

Bước đầu tiên của người tu hành là rèn luyện thân thể. Nói cách khác là rèn luyện da, gân cốt, huyết nhục, cốt tuỷ. Rèn luyện đến mức tận cùng sẽ sinh ra pháp lực.

Chỉ có sinh ra pháp lực, tu sĩ mới được xem như tu giả chính thức. Tại tu hành giới, cảnh giới này được xưng là 'Khai Mạch'.

Khai Mạch thập nhị trọng lầu, diệc bộ diệc xu*!

*Diệc bộ diệc xu: Rập khuôn theo kẻ khác.

Mà pháp lực mạnh hay yếu được quyết định từ việc trình độ rèn luyện gân cốt huyết nhục lúc trước.

Trong võ giả phàm nhân thì họ có thể luyện da như đồng, luyện thịt như thép, luyện máu hóa tinh, luyện gân như cung, luyện cốt như ngọc, luyện tủy như thang. Lúc họ rèn luyện thân thể đến mức tận cùng thì sẽ có sức của chín trâu hai hổ. Nhưng mà bây giờ Cơ Trường Không có thể là đã xa xa vượt qua họ không biết bao nhiêu.

Lực lượng của một trâu cũng chỉ có năm trăm cân, mà của một hổ cũng không quá nghìn cân. Chín trâu hai hổ thì cũng không đến bảy nghìn cân nhưng bây giờ Cơ Trường Không lại đạt đến hai vạn cân thần lực đấy.

Hơn nữa, đạt đến chín trâu hai hổ thì cũng chỉ có những người thật tài mới có thể đạt tớ. Tuyệt đại đa số tu giả phàm nhân đều vô pháp đạt đến mức cực hạn này. Có thể đạt đến lực lượng của chín trâu cũng đã vô cùng tuyệt vời rồi! Có thể nói, Cơ Trường Không đã vượt qua những người tài giỏi kia không biết bao nhiêu.

Chỉ tiếc là hắn cũng không có phương pháp tu luyện ở Khai Mạch cảnh giới. Bằng không mà nói, bây giờ hắn có thể dựa vào đây để đột phá đến Khai Mạch cảnh giới cũng có thể!

Đương nhiên, tu vi Luyện Ngục Không rất khủng bố, tinh hoa huyết nhục cuồn cuộn không dứt, tiềm lực thân thể được rèn luyện của hắn tăng lên không nhiều. Chín thành chín tinh hoa còn ẩn tàng quanh huyết nhục của hắn đang chờ khai phá.

. . .

Cơ Trường Không ở trong Táng thi địa tiêu hóa những ký ức của Luyện Ngục Không, còn ở bên ngoài thì sớm đã loạn thành một cục to.

Cung điện xuất thế chỉ trong nháy mắt làm cho trời đất đại biến, toàn bộ Táng thi địa gần như sụp đổ.

Trong vùng đất trung ương, Thi Vương bay thục mạng để ra bên ngoài. Mà dường như cấm chế trên Táng thi địa đã biến mất, đứng mũi chịu sào, Luyện Thi tông bị vô số Thi Vương cường đại tập kích.

Nhưng dù vậy, tông môn này vốn là có quan hệ cùng với cương thi nên đối với cương thi, tất nhiên, sẽ có biện pháp khắc chế chúng. Nhờ vậy mới không có tổn thất to lớn nào cho tông môn.

Nhưng một chuyện lớn như vậy thì làm sao có thể giấu diếm được với các thế lực thế giới khác. Trong khoảng thời gian ngắn, vô luận lớn nhỏ, tất cả ánh mắt thế lực đều hội tụ đến nơi đây.

Đương nhiên, đây vẫn chỉ là bắt đầu mà thôi.

Cung điện xuất thế, một đạo thần quang xông lên hư không. Không chỉ cường giả ở thế giới này mà ở các thế giới khác đều có thể chứng kiến được.

Trong lúc nhất thời, tất cả những người biết vụ việc đều sôi trào!

Thế giới gần nhất với tiểu thế giới này là một vô thượng thế giới, một viễn cổ giới. Đó là Tuyên Cổ Trường Tồn thế giới, chưa bao giờ đoạn tuyệt.

Có khả năng nó đã truyền thừa từ thời đại vô cùng xa xưa đến tận bây giờ. Lực lượng của thế giới này thật sự vượt ra khỏi tưởng tượng.

Dù xét về mặt diện tích đất đai hay là số lượng cường giả, viễn cổ giới đều vượt qua vô số lần tiểu thế giới. Rõ ràng giống như là đom đóm so với trăng sáng, vô cùng khác nhau, độ chênh lệch không thể tính bằng lẽ thường được.

Mà sự truyền thừa qua vô số năm, lại có thể nói, chắc hẳn sẽ có thế lực bất diệt tồn tại.

Những thế lực bất diệt này mới là kẻ thống trị chính thức phiến thế giới này! Uy áp một phương, tung hoành vô địch, vô số con dân dưới trướng!

Nhất là số cường giả trong đó, càng vượt ra ngoài tưởng tượng.

Nội tình, thế lực, tài nguyên, cường giả. . . Tất cả đều có đủ, bọn hắn mới là bá chủ, là cự đầu.

Cái gọi là Luyện Thi tông, trong mắt họ thì chỉ giống như một đầu ngón tay. Họ có thể nghiền chết ngàn vạn lần.

Cột sáng thông thiên này đã vượt ra khỏi phạm vi thế giới này, vượt ra khỏi tiểu thế giới nên tất nhiên ở viễn cổ giới sẽ có nơi thấy được.

Một dị tượng như thế này đương nhiên sẽ kinh động đến những bá chủ cự đầu. Vì vậy, nhiều cường giả đã rục rịch xuất động.

. . .

Trong 3 ngày thời gian ngắn ngủi, rất nhiều cường giả đã tụ hội tại Táng thi địa. Họ đều là cường giả của thế giới này.

Với thực lực của bản thân, Cơ Trường Không sẽ không thể hoà cùng với những người này. Hắn chỉ có thể so sánh với một bộ phận nhỏ yếu nhất mà thôi. Nên bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tìm một nơi nào đó để núp vào mà thôi.

Hiện tại, trong không trung có ba thế lực đang giằng co với nhau.

Luyện Thi tông, Huyết Đao môn, Thú Vương tông, ba đại thế lực gần như nắm giữ chín phần lực lượng của thế giới này. Những thế lực còn lại thì cho dù hợp lại cũng không bằng một trong ba thế lực này.

"Ta và các ngươi cùng nhau liên thủ, tranh thủ thời gian phá vỡ nơi đây, lấy bảo vật ra. Hai vị thấy thế nào?" Môn chủ Huyết Đao môn chính là một người hán tử trung niên, thân hình cao lớn hùng tráng, đang mặc trường bào màu máu, lại cạo trọc cái đầu lớn, mới nhìn thấy có chút dữ tợn.

"Phải nên như thế." Lão giả Thú Vương tông cười tủm tỉm gật đầu, nhưng nhìn thấy thế nào đi nữa thì cũng có cảm giác lão gia hỏa này thuộc hạng người, miệng nam mô mà bụng một bồ dao găm.

Mặt mũi Chưởng môn Luyện Thi tông tràn đầy vẻ đắng chát. Cung điện trong Táng thi địa này chính là một trong những cấm địa của bọn họ. Vì vậy, theo lý thuyết thì bất cứ vật gì trong đấy, đương nhiên, thì đều là của bọn họ. Nhưng hiện tại không biết Đại trưởng lão đang ở nơi nào, lại thêm việc Thi Vương trùng kích làm thực lực của bọn họ tổn hao nghiên trọng nên không thể nào đối kháng với hai thế lực này.

"Tốt, ta đồng ý." Chưởng môn Luyện Thi tông cắn răng nói.

"Vậy là tốt rồi." Đại hán Huyết Đao môn sờ lên đầu trọc cười ha ha, lão giả kia cũng như có thâm ý mà gật đầu.

"Ra tay đi." Lập tức trên trăm vị cường giả phóng lên trời. Tất cả đều muốn mở ra cung điện thần bí ở nơi đây.

Oanh long long. . .

Hơn trăm cường giả ra tay, tạo nên khí thế kinh thiên động địa, cổ điện không ngừng lay động, xuất ra từng đạo vầng sáng chói mắt, làm cho vùng đất trời này cũng rung động không ngừng.

Oanh! Trên cung điện tràn ngập một cỗ khí tức thần bí, một lực lượn quỷ dị đang từ từ ngưng tụ lại, làm cho cung điện càng dần dần lộ ra lớn hơn.

"A!"

Nhưng bỗng nhiên một vị Trưởng lão gần nhất lại phát ra một tiếng kêu thảm, toàn bộ cơ thể bị một lực lượng vô hình đốt cháy thành tro bụi chỉ trong thời gian chớp mắt.

"Đi mau, nơi này có vấn đề." Chưởng môn Luyện Thi tông bỗng nhiên hét lớn.

Nhưng đâu cần hắn la lên, những người gần đấy cũng đã biết rõ đại sự không ổn, chỉ tiếc là bọn họ phản ứng quá muộn, đã không còn kịp nữa rồi!

Vầng sáng chói mắt hiện lên trên cung điện kia. Tất cả mọi người biến mất mà không để lại chút dấu vết, toàn bộ đều hoá thành tro tàn.

Xoát!

Lần này thì những người còn lại như giẫm phải đuôi của mình. Bọn họ bay nhanh về phía sau, ánh mắt tham lam nhìn về phía cung điện trước kia giờ đây đã hoá thành sợ hãi.

Hơn trăm người, tất cả đều là lực lượng tinh nhuệ đỉnh phong nhất của 3 thế lực lớn, chỉ một hơi mà đã chết toàn bộ. Cái sự khủng bố này đã vượt qua sức tưởng tượng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.