Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 11: Chương 11




“Tôi hận anh, tôi hận anh! ” Tôi nhào vào trên người hắn, lấy tay siết cổ hắn, từ nhỏ đến lớn, tôi đều là đứa ngoan ngoãn, tuy tính tình có hơi dở dở ương ương một chút, nhưng chưa từng làm gì quá đáng, bây giờ lại phải vào đồn cảnh sát.

Đối với một thục nữ hiền lành như tôi mà nói, đó là chuyện sét đánh đến mức nào cơ chứ!

Hắn bị tôi đặt ở dưới thân, nhếch miệng lên, căm tức nhìn tôi: “DIệp Hồng Kỳ, cô còn ngồi trên người tôi nữa, tôi cho cô không còn miếng ăn! ” Giọng nói của hắn trong trẻo mà lạnh lùng, mang theo cơn bão cấp mười hai.

Tôi nhịn không được cứng đơ người, lập tức lửa giận lại một lần nữa chiến thắng lý trí, tôi giơ nắm đấm lên, hướng thẳng cái bản mặt của hắn mà giáng xuống.

Đến lúc sắp chạm vào má hắn, lại bị ánh mắt băng lãnh của hắn làm cho kinh hãi, nắm đấm tiện đó lượn theo đường vòng, nện xuống mặt sàn bóng loáng bến cạnh hắn, phát ra tiếng răng rắc thật lớn.

Tôi lệ rơi đầy mặt hai tay ôm lấy nhau : “Đau quá!”

Hắn đột nhiên ngồi dậy, phối hợp với chú bảo vệ đang đi đến, hợp lực đem tôi đẩy xuống đất: “Diệp Hồng Kỳ, cô…”

Hắn còn chưa nói xong, nước mắt tôi đã rơi xuống lã chã, nước mắt giống như thác nước Hoàng Quả Thụ, muốn ngừng cũng không được, đây là lần đầu tiên tôi khóc lớn trước mặt người khác, lúc đầu còn cố nén tiếng nức nở, về sau, toàn bộ đều là tiếng nghẹn ngạo nức nở: “Anh thích đùa giỡn tôi lắm chứ gì, tôi là Hồng Kỳ, anh lại là Thái Kỳ, anh thấy tôi giống một đứa ngốc, đùa giỡn vui vẻ lắm đúng không! ”

Nhiều ngày qua, một bụng tức tối vẫn kìm nén trong lòng, rút cục cũng tuôn ra.

Tôi càng khóc càng hăng, lại nấc lên vài lần, cả người run run, Thái Kỳ bị tôi khóc làm cho sắc mặt xanh mét, tôi thấy hắn đứng dậy, cùng với mấy chú bảo vệ nói mấy câu, mấy chú bảo vệ kia nhấp nháy nhìn tôi mấy cái, đều xoay người bỏ đi cả.

Tôi vẫn ngồi chồm hỗm tại chỗ khóc nức nở, Thái Kỳ rốt cuộc nhịn không được, cũng ngồi xuống, giọng nói trầm thấp lại nhẹ nhàng: “DIệp Hồng Kỳ, cô chạy đến đây để làm gì ? Đã quên chuyện chính rồi sao ?”

Tôi ngừng chảy nước mắt, ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, hắn nhíu nhíu mày, nhìn tôi gật gật đầu.

Đúng rồi, tôi tới là để chiến đấu cơ mà, tôi tới là để dốc sức làm cơ mà, làm sao lại có thể quên vụ phỏng vấn được cơ chứ!

Tôi khôi phục ý chí chiến đấu, lập tức đứng lên, toàn thân lại khôi phục trạng thái chiến đấu trước đây, tôi đẩy Thái Kỳ qua một bên, lết về phía thang máy.

“Diệp Hồng Kỳ! ”

Tôi nghe thấy Thái Kỳ đứng phía sau gọi với lên, dừng lại một chút, quay đầu nhìn hắn, hắn nhìn tôi mỉm cười, nói: “Tôi thật sự tên là Thái Kỳ, cái đó tôi thực sự không có nói đùa với cô! ”

Bệnh thần kinh! Tôi quản anh tên gì làm quái gì! Tôi lườm hắn một cái, lách mình vào thang máy.

Thang máy kia vẫn nhích lên, lúc đến tầng thứ 22, đột nhiên dừng lại giữa chừng, tôi trợn tròn mắt một phen.

“Này, có người không vậy!” Tôi nhấn nhấn nút khẩn cấp cứu hộ phía trên, nôn nóng bất an, giờ làm sao đây, vốn lần này Thiên Duyệt không tuyển dụng nữ, tôi lại còn đến muộn, chẳng lẽ ngay cả một cơ hội cuối cùng cũng không cho tôi ?

Không được, tôi không thể nhụt chí!

“Này, có ai không ?” Tôi bắt đầu dùng lực nhấn công tắc, công tắc phát ra tiếng rì rì, may mà là ban ngày, ánh sáng vẫn còn rõ ràng.

Ước chừng nhấn gần năm phút đồng hồ, vậy mà chẳng có ai đáp lại, tôi quả nhiên lại bị thế giới vứt bỏ thêm một lần nữa! Tôi bắt đầu có chút khủng hoảng!

Tôi có chứng sợ bị giam cầm.

Loại bệnh tâm lý này thường là bệnh của nữ chính trong tiểu thuyết, nghe nói mười cô nữ chính trong tiểu thuyết thì có chín cô yểu điệu có chứng bệnh về tâm lý như vậy, còn một cô còn lại thì sẽ tùy vào giai đoạn mà phát tác.

Tôi rất vinh hạnh được làm cái đứa còn lại ấy.

Khi ở trong một không gian khép kín một thời gian dài, tôi có thể bắt đầu hít thở khó khăn, tim đập sai nhịp, đây là nỗi kinh sợ của tôi, lịch sử lâu đời, may mà lần đó chỉ bị nhốt có hơn năm phút.

Vừa nãy đập cửa thang máy quá tập trung, bây giờ bệnh trạng vốn đã ngủ yên lại bắt đầu tái phát.

Tôi nhắm mắt lại, không thèm nghĩ nữa, tôi đang bị giam cầm trong một không gian nhỏ hẹp bên trong thang máy, liều mạng lấy tay liên tục nhấn lên cái nút đối thoại khẩn cấp của thang máy.

Nhưng mà trong lòng lại thầm hiểu thứ đồ chơi này đối với một cô gái có ý chí cường đại như tôi hiển nhiên là không đáng tin, ngay cả khi tôi đang tưởng tượng mình đang đứng ở đầu đường đầy người qua lại, ở trong tư duy hỗn loạn của tôi, vẫn cứ nhảy ra hai chữ giam cầm như cũ.

“Ta là Người Sói, ta là Người Nhện! Ta là con gián đánh mãi không chết! “Tôi nhắm mắt lại, thân thể run rẩy tựa vào trong thang máy, sợ tư thế của mình còn chưa đủ hoàn mỹ, tôi thậm chí còn gác một chân lên, cả người thành hình chữ đại đón lấy ánh sáng đang chiếu lên mặt.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy có tiếng người nhã nhặn hỏi tôi: “Aiz, xin hỏi cô còn định dính ở đó bao lâu ? Có thể đừng chiếm tài nguyên của công ty như thế được không ?”

Tôi run rẩy xoay người qua, cửa thang máy đã mở ra từ lúc nào, ngoài cửa là hành lang sáng trưng, Thái Kỳ thì đang tựa vào cửa mà nhìn về phía tôi, aiz, hắn lại còn lên đây sớm hơn cả tôi ?! Phía sau hắn là đám tinh anh mặc đồ đen lúc nãy, lúc này đang mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn về phía tôi.

“Thái Kỳ, làm tôi sợ muốn chết, thật đáng sợ….” Tôi nước mắt nước mũi ròng ròng, bổ nhào về phía hắn, chưa bao giờ lại thấy ánh sáng mặt trời và tự do lại đáng quý như vậy.

Tôi có nhu cầu cần được an ủi cấp bách, Thái Kỳ, xin lỗi! Tìm không được người để an ủi, anh tạm thời được thông qua vậy, từ nhỏ đến lớn, vài lần tôi phát bệnh đều là do cha tôi an ủi cả.

Sau khi hoảng sợ, tôi cần nhiệt độ cơ thể ấm áp, lấp đầy cảm giác an toàn yếu ớt của bản thân.

“Cô đang làm gì ?” Thái Kỳ bị tôi lấy tư thế của bạch tuộc quấn lấy, hiếm thấy có lúc hắn cũng mặt đỏ tai hồng, “Diệp Hồng Kỳ, tôi cảnh cáo cô, nhảy xuống cho tôi! Tôi cũng đâu phải cây dừa để cô đu! Tôi với cô thân quen thế à, hả ?”

Hắn bắt đầu kéo áo tôi, vừa xách cổ tôi lên, liền thất

thần: “Cô khóc cái gì ?”

Tôi nức nở không kiềm chế được, tay chân đều dính trên người hắn, vừa run rẩy, vừa nấc lên: “Thái Kỳ, tôi không khống chế được tay chân, anh đứng yên một chút, chờ tôi run rẩy xong rồi, khôi phục chút khí lực tôi sẽ đi xuống! ”

Hắn cúi đầu xuống, trợn mắt nhìn tôi, tôi thấy trong con ngươi đen nhánh của hắn có một tia sáng tà ác nào đó lóe qua. Sau đó, hắn đột nhiên đẩy tôi ra, lực đạo rất lớn, quả thực không đáng mặt đàn ông.

“Thái Kỳ, anh không phải là đàn ông! ” Mông tôi đau chết đi được, tay chân giống như kì tích đã khôi phục lại sức lực.

“Hừ, tôi có phải đàn ông hay không cũng không đến lượt cô chứng thực! ” Hắn hơi hơi cáu, xoay người sang chỗ khác, nhìn nhóm tinh anh ở đằng sau thuần thục hướng dẫn: “Bộ phận kỹ thuật xét tuyển ở tầng 12, bộ phận thị trường ở lại tầng này, những người khác, tạm chờ trong phòng họp, chờ được gọi.”

Tôi lập tức nhảy dựng lên, cực kỳ chân thành chen vào nói: “Tôi đi tầng nào vậy ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.