Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 41: Chương 41




Tôi vội vội vàng vàng trốn về, mới phát hiện ra căn phòng ở khu nhà tôi đang ở kia đã bị thay khóa, cổng chính lấp lánh ánh vàng đã bị khóa lại, càng thêm vững chắc.

Bóng đêm đã buông xuống, tôi ngồi bên dưới cửa chống trộm bên ngoài khu nhà, bó chân khổ não.

Tôi không muốn gọi điện cho Thái Kỳ, luôn cảm thấy mọi đầu mối vẫn chưa được sắp xếp rõ ràng, trừ Thái Kỳ ra, tôi chỉ có thể tìm Hữu Bảo, tôi bắt đầu gọi điện cho Hữu Bảo, di động của nó vẫn lặp đi lặp lại: Số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy, vui lòng gọi lại sau….

Tôi ngơ ngác ngồi một lúc, định đóng điện thoại ra ngoài tiểu khu tìm một quán net nào ngồi qua đêm được.

Tiết trời rất oi bức, trước khi ra khỏi tiểu khu, một trận gió lớn mang đầy bụi đất bốc lên, đột nhiên, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rào rào đổ xuống.

Tôi mặc một thân sườn xám kia, đứng trong mưa, bị dội cho trở tay không kịp, vừa rét lạnh vừa ướt sũng, bùn đất theo từng trận mưa to bắn lên khiến cho chiếc sườn xám của tôi cũng biến thành màu xám đen.

“Diệp Hồng Kỳ….”

Tôi run run quay đầu lại, xuyên qua tóc mai dính ướt trên khuôn mặt, nhìn thấy xe của Ninh Mặc vô thanh vô tức từ sau lưng tôi chạy tới, cửa sổ xe hạ xuống phân nửa, trên mặt Ninh Mặc mang theo vẻ kinh ngạc, ghé đầu nhìn tôi, đột nhiên mở cửa xe, lôi tôi cả người ướt đẫm kéo vào trong.

“Cô ở đây chờ Thái trợ lý?” Hắn hỏi tôi.

Tôi do dự một chút, lắc đầu một cái, suy nghĩ một chút, lại không nhịn được gật đầu.

Thực ra tôi vốn định đứng ở cửa tiểu khu “vô tình” gặp lại hắn, kết quả, lúc đi ngang qua khu nhà hắn ở, mới phát hiện, đèn nhà hắn vẫn tắt ngúm.

Thái Kỳ vẫn chưa về.

“Thái trợ lý được Tô tổng đưa về rồi, chắc là uống nhiều, tạm thời không về được đâu.” Ninh Mặc quay đầu nhìn tôi, ném cho tôi một cái khăn lông mới tinh, “Lau qua đi, có chỗ nào đi chưa?”

Tôi sửng sốt một chút, cúi đầu, chậm rãi lắc đầu.

Ninh Mặc ngồi ngay ngắn ở ghế lái, trầm mặc một hồi lâu, buồn buồn nói: “Đến chỗ tôi đi.”

Tôi nghĩ nghĩ mình chính xác chẳng có chỗ nào đi cả, trước mắt chắc chỉ có thể lăn lộn theo hắn thôi.

“Ninh Mặc, anh yên tâm, tôi không có ý phụ thuộc vào anh đâu, lúc Thái Kỳ về, tôi sẽ tìm anh ấy lấy chìa khóa phòng! Rất nhanh thôi, sẽ không quấy rầy anh lâu đâu!”

Tôi nghĩ mình đã giải thích tương đối rõ ràng, trước kia mỗi lần để tôi giúp hắn khuân đồ, hay là đưa đồ, đều bảo tôi đặt trước cửa phòng, trong ấn tượng của tôi, hắn là một chàng trai khá chú trọng vấn đề riêng tư, giờ mời tôi đến nhà hắn, đoán chừng cũng là cực không tình nguyện.

Ánh mắt Ninh Mặc có chút mất mát, mệt mỏi cười một tiếng: “Hồng Kỳ, không giống cô, trước kia cô luôn nghĩ cách để đến nhà tôi.”

Hắn dừng một chút, vừa chua xót nói: “Tôi và cô quen biết hơn ba năm, gần bốn năm, Thái Kỳ và cô quen biết chưa được mấy tháng, chẳng lẽ tôi không đáng tin bằng anh ta?”

Tôi bĩu môi, trả lời hắn: “Cái đó không giống, anh ấy là quân đồng minh của tôi, mọi việc đều sẽ che chở cho tôi, coi như là anh em thân thiết, anh là bạn học chung trường với tôi, không nên phiền toái anh nhiều chuyện như vậy!”

Ninh Mặc xoay tay lái, trầm mặc không đáp lời tôi.

Tôi có chút nhàm chán, kéo mép sườn xám, xé cái mác phía trên.

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chẳng qua chỉ là bốn năm phút ngắn ngủi, tôi ngồi mà giống như mấy thế kỷ, đợi đến khi tiến vào trong gara, tôi cuối cùng cũng thở hắt một hơi.

Cạch một tiếng, cửa xe liền mở ra, tôi lập tức bắn ra ngoài, theo nói quen vào lúc Ninh Mặc đứng dậy, cầm lấy máy tính xách tay cùng một xấp tài liệu dày cộp tự động tự phát ôm vào lòng.

Ninh Mặc vừa quay đầu, dáng vẻ có chút thổn thức, thở dài một cái, đi tới, từ trong tay tôi nhận lấy những thứ kia, trầm buồn nói: “Sau này cô không cần làm những chuyện này nữa.”

Tôi vả vả miệng, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thực vô nghĩa, chắc là do trước kia làm mấy việc tiện cách này nhiều quá, giờ Ninh Mặc không ngược tôi, cả người tôi lại thấy không thoải mái.

Aiz, chút nhân cách được bồi dưỡng ở chỗ Thái Kỳ, chạy đến chỗ Ninh Mặc đều tái phát hết.

Ninh Mặc móc chìa khóa ra, mở cửa chống trộm, đặt mấy thứ đồ trong tay xuống xong, đột nhiên xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi đứng bên ngoài cửa sắt: “Hồng Kỳ, sao không vào đi!”

Tôi cũng muốn đi vào lắm chứ, đáng tiếc cả người tôi ướt sũng, tôi nhớ từng có một lần, tôi cũng dầm mưa đưa Ninh Mặc về như vậy, đứng trước cửa nhà hắn, vừa định đi vào, vết chân màu đen còn chưa kịp in lên cái thảm chùi chân trắng như tuyết để ở cửa, hắn đã xua tôi ra ngoài, kèm thêm cả cái thảm có giá trị không nhỏ kia nữa.

Lúc đấy tôi thực lúng túng, nhưng may mà tôi là một đứa mặt dày vô sỉ quá mức, từ mình cuốn cái thảm lại, đem về treo trên tường, làm tranh treo tường!



(

╯▽╰

)



, mặt mũi của tôi cũng bị cái sự tư ngu tự sướng của chính mình làm cho mất sạch!

“Sẽ bẩn, mắc mưa!” Tôi đơn giản đáp lại hắn.

Có lẽ hắn cũng nhớ ra cái chuyện tồi tệ kia, ánh mắt trầm xuống, nhíu mày một cái, đột nhiên trở nên nôn nóng, bước ra cửa dùng sức kéo cánh tay tôi, lôi tôi vào trong.

Đôi xăng đan của tôi bẹp bẹp rớm nước, quả nhiên khiến cho tấm thảm kia ẩm ướt.

Tôi nhìn lại, là một bức họa Vân nam ngũ sắc, lập tức vui vẻ, xoa xoa tay nói xin lỗi: “Ninh Mặc, anh quăng tôi ra ngoài đi, nhân tiện quăng luôn tấm thảm chùi chân này đi, ướt hết rồi!”

Cái này mà đem về treo tường thì trâu bò cỡ nào chứ, giống như tranh của dân tộc vậy, hớ hớ hớ, Diệp Hồng Kỳ, mi kiếm được rồi, nghĩ đến đây, tôi lập tức chỉnh trang thái độ, dùng ánh mắt mãnh liệt có nhu cầu được ném ra, nhìn Ninh Mặc.

Trong con ngươi Ninh Mặc lập tức giống như nổi lên gió lốc cấp 10 vậy, nắm lấy cổ tay tôi, càng siết càng chặt, tôi chỉnh trang thái độ, trước sau vẫn dùng ánh mắt sám hối nhìn hắn, một lúc lâu, hắn cuối cùng không nhịn được, đột nhiên quay người lại, hít sâu vài hơi, quay đầu nói xin lỗi: “Hồng Kỳ, thực xin lỗi!”

Giọng nói chân thành tha thiết, trong mắt chứa đầy vẻ đau đớn cùng áy náy.

Tôi lập tức hiểu ra, cái thảm này chắc đắt hơn cái lần trước rồi, cho nên mặc dù bị tôi làm dơ, Ninh Mặc vẫn không nỡ quăng nó và tôi ra khỏi cửa.

Tôi cười mỉa hai tiếng, thừa lúc hắn cúi đầu tìm dép cho tôi, tự động tự phát lượn vòng qua chiếc thảm, chạy ra bên ngoài cửa, đứng ở đó nhìn Ninh Mặc.

Ninh Mặc quay mặt qua, liếc thấy tôi đã bắn ra ngoài, cuối cùng cũng nổi giận, một tay chống trên cửa, nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi tôi: “Diệp Hồng Kỳ, muốn tôi phải xin lỗi thế nào, mới có thể khiến cô tốt đẹp trở lại, giống như lúc đứng trước mặt Thái Kỳ, đứng trước mặt tôi!”

Tôi tới giờ chưa từng thấy một Ninh Mặc mệt mỏi như vậy bao giờ, trên khuôn mặt tuấn dật đầy vẻ bi thương, cánh tay chống trên cánh cửa, bởi vì cảm xúc mãnh liệt dao động mà khẽ run rẩy.

Tôi ngẩn người, đoán mò trong lòng có lẽ là do sự mặt dày vô sỉ của Thái trợ lý đã kích thích hắn, tôi vô cùng đồng tình dùng ánh mắt an ủi hắn.

Hết sức nhu hòa trả lời hắn: “Tôi không phải vẫn đang đứng trước mặt anh sao, Ninh Mặc, hôm nay anh uống bao nhiêu rượu vậy?”

Bả vai hắn lập tức sụp xuống, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt không gợn sóng, hắn yên lặng ngồi xổm xuống, kéo cái chân không ngừng cọ vào nhau của tôi qua, vươn tay nâng lên, định xỏ chiếc dép trong tay vào cho tôi.

Tôi nhất thời bị kinh sợ, nhảy về phía sau khoảng ba bước dài, chỉ vào Ninh Mặc, kêu lên quái dị: “Ninh Mặc, anh không sao chứ, đừng có đùa tôi như vậy!”

Grào, loại phục vụ của hoàng tử này, tôi không hy vọng xa vời có thể được hưởng thụ từ Ninh Mặc.

Đối với sự thất thường mấy ngày nay của Ninh Mặc, tôi đột nhiên linh quang chợt lóe, nhất thời ngộ ra. Con người của Ninh Mặc lòng tự ái rất cao, cao hơn bất cứ ai, Thái trợ lý khiến cho hắn ngậm cục tức mấy lần, chắc chắn là hắn đầy một bụng bực dọc rồi, thấy dáng vẻ quân đồng minh thân mật khăng khít của Thái trợ lý với tôi, trong lòng lập tức không thoải mái là đúng.

Lòng tôi thông thấu như gương sáng, hắn coi tôi như là một công cụ để giành chiến thắng, muốn dùng độ thân mật để áp đảo xu thế, đánh cuộc lại một hơi.

Hắn lại tính toán lợi dụng tôi!

Trái tim tôi không nhịn được trùng xuống, nhất thời giọng điệu cao lên: “Ninh tiểu tổng, chúng ta đã quen biết lâu như vậy, những hành vi có khí chất nhân văn như thế, không cần xài với tôi.”

Hắn nửa quỳ, vẫn giữ nguyên động tác đó, tay nâng dép, cả người cứng đờ, cũng không ngẩng đầu lên.

Tôi phỏng đoán có thể lại chọc thủng lòng tự ái kiêu ngạo của hắn một lần nữa, ngẩm nghĩ một chút vô số lần dễ dãi tha thứ cho hắn trong quá khứ, lại nghĩ nghĩ, hắn vốn là Ninh Mặc cao cao tại thượng, lần này lại bị Thái Kỳ kích thích cho thảm như vậy, lập tứ

c liền tiêu tan.

Tôi cũng đã buông tay, còn so đo chuyện hắn lợi dụng lần nữa làm gì, cần gì phải kích thích vị thiếu gia luôn tự cho mình ưu việt hơn người khác quá mức như vậy.

Vậy nên, tôi mềm giọng, an ủi hắn: “Ninh Mặc, anh yên tâm đi, anh không cần phải làm mấy chuyện này, trong lòng tôi anh cũng vĩnh viễn là bạn bè thân thiết nhất, Thái trợ lý làm việc tính tình có chút trẻ con, anh cần gì phải so đo với anh ấy, tôi với anh ấy đều tùy ý quen rồi, lời nói ra cũng không có ác ý gì đâu.”

Tôi nghĩ nghĩ, thấy không đủ, lại bổ sung: “Nếu là anh ấy làm chuyện gì, khiến cho anh trong lòng không thoải mái, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.”

Ninh Mặc vốn đang nửa quỳ, đột nhiên đứng lên, nở nụ cười, nụ cười lạnh lùng kiểu đó, mang theo cảm giác mất mát đến cực độ: “Diệp Hồng Kỳ, đây chính là điểm khác nhau!”

A? Tôi bị nụ cười của hắn hù dọa, phản xạ có điều kiện lui về phía sau giật bắn mình. Hừ, hình như sau Thái trợ lý, tôi lại kích thích Ninh tiểu tổng rồi.

“Diệp Hồng Kỳ, tôi sai rồi!” Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn tôi, đem tôi ép sát đến góc tường, sau đó, vươn tay, chạm lên mặt tôi.

Tôi bị hắn làm cho sợ hết hồn, theo phản xạ có điều kiện né đầu ra, rống giận: “Ninh Mặc, anh phát bệnh thần kinh gì vậy!”

Hắn chẳng lẽ không biết, sau hơn ba năm hư tình giả ý, giờ tôi chán nhất là mấy thứ lẫn lộn mập mờ không rõ ràng kia sao?

Tôi hận mập mờ chết đi được, càng thêm hận bản thân mình lún sâu trong mập mờ, làm một thằng hề.

Hắn tiếp tục vươn tay ra, vuốt tóc tôi: “Hồng Kỳ, tôi nghĩ tôi…”

Một trận cuồng phong, khiến cho cánh cửa chống trộm quên đóng lại lúc trước bật ra, ken két ken két đung đưa, lắc lư không yên.

“Hồng Kỳ, anh đến đón em về nhà đây!”

Tôi và Ninh Mặc đồng thời quay mặt nhìn về phía cửa, dưới ánh đèn hắt lại, tôi thấy gương mặt tái nhợt của Thái Kỳ, hai tay chống trên thành cửa thở hổn hển.

Đứng xa như vậy mà tôi vẫn còn ngửi thấy hơi rượu trên người hắn.

Hắn thở hổn hển, chậm rãi chìa tay về phía tôi, đột nhiên sáng chói cười lên một tiếng, nói: “Hồng Kỳ, về nhà đi! Thực xin lỗi, anh đến chậm một chút, chỉ mong rằng sẽ không quá muộn!”

Nụ cười xuân về hoa nở kia, khiến cho trái tim của tôi lập tức bình yên trở lại, tất cả bứt rứt bất an, lập tức biến mất không còn dấu vết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.