Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 26: Chương 26: Cửu Vĩ Hồ Đi Học​




Vì được chơi vi vu cả ngày hôm qua mà giờ đây Rumi phải nằm im trong chăn vì… ốm.

“Rumi tiểu thư, thuốc và cháo của tiểu thư đây ạ!”

Riko nấu cháo và mang thuốc lên phòng của Rumi, sáng sớm Rumi vừa mở cửa ra thì cả cơ thể nóng bừng bừng lên, Riko lo lắng ôm Rumi đưa lại vào phòng, miệng còn lo lắng “Rumi tiểu thư, cô ốm rồi”

Trong cơn mê man đó, Rumi cảm nhận được có người ôm mình, cảm giác rất ấm áp, mở mắt lim dim nhìn thì đó chính là Riko, nó khẽ mỉm cười, nói trong suy nghĩ: “Cảm ơn ngươi, Riko”

Riko sờ trán nó rất nóng, mau chóng gọi bác sĩ tới khám, may sao nó chỉ bị cảm nhẹ do đi trời nắng thôi, cũng không có gì đáng lo, nghỉ ngơi một lát hôm là khỏi.

“Mệt thật, ta còn đi học nữa”

Cơ thể nóng ran nó chẳng muốn nằm im như thế này, chán lắm, đứng dậy thì cũng không thể đi vững được.

“Rumi tiểu thư, để tôi đi học thay tiểu thư một hôm vậy?”

Riko cũng không an tâm khi nó lo lắng việc tới lớp, nên đành phải biến thành nó rồi lên lớp học.

“Ngươi có thể sao?”

Rumi có chút ngạc nhiên, sau đó thì Riko đã biến thành nó rất chuẩn nữa, nhìn thoáng qua thì không ai nghĩ đó chính là hắn.

“Tiểu thư thấy được không ạ! Tôi sẽ lên lớp thay tiểu thư, nên cô chịu khó uống thuốc và nghỉ ngơi đi nhé!”

Riko đặt cháo và thuốc cạnh giường, cầm cặp của nó bên trong đã có sẵn sách vở, ra tới cửa khóa cửa lại rồi lên xe tới trường, mang theo sẵn cả hộp bento.

“Ừ… ừm”

Rumi thẫn thờ nhìn Riko đi ra rồi ừm nhẹ, không ngờ là hắn nghĩ ra được cách này, hắn là thần chắc không sao đâu.

Sau đó Rumi uống thuốc và ăn cháo, rồi nằm nghỉ.

Riko tới trường và gửi xe, rồi lên lớp… mới đầu hắn có chút không tự tin, nhưng nhớ lại điệu bộ đi học của nó, Rumi thường tới trường và lên lớp học cũng không nhìn ngó ai, cũng chẳng nói chuyện với ai, trừ khi có người hỏi thì nó chào lại thôi, Riko cũng làm tương tự nên bước đầu đã thành công vì mọi người không nghi ngờ.

Vào chỗ ngồi, một vài người bạn gái khác chào Rumi, hắn cũng mỉm cười chào lại tương tự.

Umeko lớp trưởng bước tới trước mặt hắn.

“Rumi… tớ có chuyện muốn nói với cậu, lát lên phòng ban của tớ nhé”

Umeko muốn có được thiện cảm tốt với nó, vì lâu nay cô cũng ít nói chuyện với người khác, cũng nói chuyện qua vài lần, cô rất muốn có người bạn như nó.

“Ờ”

Hắn học cách trả lời thờ ơ như nó, xém nữa là hắn cười tươi rồi còn định chào Umeko, nằm ở nhà nó hắt xì một cái, lấy tay day day mũi rồi… ngủ tiếp.

Trong giờ học đột nhiên nhìn lên phía bảng, mắt của Riko không thấy được rõ, đặt tay trong ba lô rồi biến ra cái kính gọng đen đeo lên mắt, cũng không ai để ý cho lắm, vì cả lớp đang nghe thầy giảng.

Hai tiết đầu trôi qua trong êm đẹp.

Tiếng chuông reo giờ ra chơi, nhớ tới lời nói của Umeko, nên Riko nhanh chóng tới phòng ban kỷ luật.

Đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa tháp và thấy chữ phòng ban kỷ luật thì gõ cửa, tiếng của người bên trong mời vào, Riko khẽ đẩy cửa bước vào.

Bên trong đúng như phòng làm việc của tổng giám đốc công ty lớn nào đó, bàn ghế, rèm cửa,… tất cả sạch bong sáng bóng, lần đầu tiên được tới nơi như thế này.

“Rumi, Rumi… Cậu sao vậy?”

Umeko thấy Rumi rất lạ, nó cũng từng tới đây vài lần rồi, mà sao còn nhìn mọi thứ giống như lần đầu tiên đến vậy, cả bộ dạng mắt mở to hết cỡ, tưởng như lạc vào một công viên cổ tích.

“À… Umeko… xin lỗi”

Riko biết mình hơi lố, nên cười trừ gãi đầu, bộ dạng lúc này khiến Umeko tưởng như nằm mơ, lần đầu tiên thấy Rumi cười tươi gãi đầu còn xin lỗi.

“À không, ý tôi là… có chuyện gì mà cô gọi tôi lên đây?”

Nơi này lần đầu tiên hắn được tới, nên có rất nhiều sự lạ lẫm, hắn nhìn ngó xung quanh, cảm thấy không giống với nó nên vội vã xua tay và gắng lấy lại như ban đầu.

“Ừ… ừm!”

Umeko cũng không biết nên nghĩ sao về nó nữa, hôm nay nó khác quá, nhưng thôi vào chuyện chính vậy.

“Rumi… chuyện là… là tôi muốn làm bạn với cậu”

Umeko cố gắng nói ra, trong lòng thì đang băn khoăn rất nhiều, vì cô hiểu con người và tính cách của nó, trong lớp mọi người hay chào hỏi và nói vài câu cũng vì họ nể dòng họ của nó.

“C… chẳng phải chúng ta vẫn là bạn đấy sao?”

Riko như rơi xuống địa ngục, không hiểu làm sao mà cô lại nói điều đó, nhưng nghĩ tới những biểu hiện của nó thì không thích cô gái này, nên hắn cũng không biết nói thế nào.

“Tôi biết… nhưng tôi muốn làm bạn thân, chứ không phải chỉ là bạn như trong lớp, tôi biết cậu không thích làm bạn với tôi, trước nay luôn ghét và xa lánh, còn thơ ơ với tôi, cũng không biết lý do gì, nhưng tôi muốn làm bạn với cậu, chân thành đấy!”

Umeko chạy tới bên hắn và cầm bàn tay hắn lên, nói những lời giống như sắp khóc, khiến hắn vã mồ hôi, tình huống khẩn cấp thế này biết làm sao đây, làm sai thì Rumi tiểu thư sẽ mắng mình, từ chối thì lại không nỡ để Umeko khóc.

“C… chuyện này, tôi… tôi”

Riko ngập ngừng vì mình không phải là Rumi tiểu thư, không ngờ ngay ngày đầu giả là nó lại có chuyện lớn này xảy ra.

“Cậu có đồng ý không? Cứ nói thật đi, mình không giận đâu?”

Lời nói chân thành nhất từ trước tới nay của Umeko, cô chắc cũng biết được câu trả lời nhưng muốn nghe từ chính miệng Rumi, cô cầm chặt tay nó khẩn khoản cầu xin.

“À… thì!”

Riko nhớ lại nó, “Rumi tiểu thư, tôi phải làm gì bây giờ, thật không ngờ lại khó xử như thế này”

Rumi nằm ở nhà lại tiếp tục hắt xì, lần này thì nó mở mắt nhìn đồng hồ, miệng lẩm bẩm “tới giờ uống thuốc và ăn cháo rồi, mà không biết tên Riko này có làm lộ chuyện không? Gọi hỏi xem sao?”

Sau đó Rumi mở điện thoại gọi ngay cho Riko.

Umeko đang cố gắng lắng nghe câu trả lời từ nó, thì đột nhiên điện thoại Riko kêu, hắn thở phào nhẹ nhõm, cười cười rồi xin phép ra ngoài nghe điện thoại, biết được nó gọi hắn tức tốc vui mừng kể lại chuyện.

“Rumi tiểu thư, tôi phải làm sao bây giờ?”

Riko giọng nói gần như muốn khóc.

“Làm sao mà ta lại đi làm bạn với cô ta, từ chối ngay tức khắc, người như cô ta nhỏ mọn đáng ghét, ta không muốn làm bạn!”

Nó như hét vào điện thoại, làm bạn với người bêu rếu người khác vẽ manga trẻ con, lại càng khiến nó tức giận bốc hỏa, người nóng bừng bừng lên cực giận dữ.

“Nhưng… cô ấy gần như sắp khóc nếu tiểu thư không đồng ý… ”

Riko đúng là tình cảnh ngang trái, nếu như xử lý đúng như Rumi tiểu thư sẽ có nước mắt xảy ra, mà hắn lại không muốn thấy cảnh đó, hắn sẽ dễ mủn lòng lắm.

“Im đê, im đê, ta là tiểu thư hay ngươi là tiểu thư vậy? Cô ta là người bêu rếu ta vẽ manga là trẻ con đấy, ngươi có biết không? Mau từ chối cô ta nhanh lên, hãy nói những lời càng khó nghe càng tốt, để cô ta ghét ta nhiều thì càng tốt, nhanh lên”

Nó như hét muốn nổ tung cái điện thoại trên tai Riko, không ngờ nó cũng nhỏ mọn như vậy, chỉ vì câu nói đó đã làm cho tình bạn sứt mẻ, một người thì muốn làm bạn không được, người còn lại từ chối cũng không xong.

“Rumi… cậu bị làm sao thế? Trong người không khỏe ư”

Umeko thấy Rumi nghe điện thoại xong, bước vào bên trong mặt mũi tái nhợt hẳn đi.

“Tôi không sao? Chỉ hơi chóng mặt thôi”

Riko đi cũng không vững nữa rồi, vừa ngồi xuống ghế thì hắn đã nghe được tiếng nức nở của Umeko, cả người hắn cứng đờ lại, “Tình huống gì đây, có phải kiếp trước mình đã làm sai chuyện gì sao?”

“Umeko… cô”

“Là tại tôi, tất cả là tại bản thân tôi ích kỷ, không biết võ cũng không tham gia vào câu lạc bộ karatedo nên cậu mới không muốn nói chuyện với tôi, từ bé sống một mình ở dinh thự, tôi chưa bao giờ được học võ như nhiều người khác và cả cậu, cũng không muốn làm bạn thân với tôi chỉ vì tôi yếu đuối… hu hu hu”

Umeko khóc nức nở như một đứa trẻ con, cô không ngờ một người có tính bảo thủ và chịu được nhiều chuyện như mình, hôm nay lại ngồi khóc trước mặt người khác, còn đi cầu xin tình bạn với người khác.

“…”

Riko không biết nói gì hơn, trái tim hắn đã bắt đầu rung động với các cô gái hay khóc, nó khóc thì trái tim hắn đau, nhưng Umeko khóc trái tim hắn cảm thông cho cô.

“Cứ xem như tôi chưa từng nói gì? Chào cậu”

Umeko bỏ về ngay ba tiết cuối, ngồi suy nghĩ và khóc một mình trong phòng, nghĩ tới những lời nói của mình với nó, thật ngu ngốc và có chút xấu hổ với chính bản thân.

Riko trên đường về nhà cũng suy nghĩ rất nhiều về những điều Umeko vừa nói, tính ra thì cô ấy rất yếu đuối, chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ thôi. Riko không biết nói sao với nó chuyện này, tính nó lại cả thèm chóng chán, chắc không rảnh để nghe đầu đuôi chuyện mình nói, sẽ nghĩ mình bịa đặt ra chuyện không có thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.