Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 1 – HAI TẤM VÉ TÌNH NHÂN

Vệ Nam nằm mơ, trong mơ, cô thắp hương ở trong một cái hố lớn, miệng lẩm bẩm, đổi mới đi, đổi mới đi, tác giả yêu dấu, ngài có cảm nhận được oán niệm của chúng tôi không?

Gần đây theo dõi một bộ tiểu thuyết trinh thám, sau khi nam phối bị giết tại thời điểm trọng yếu nhất, tác giả đại nhân đột nhiên buông tay nói ―không còn cảm hứng nữa‖, làm cho tất cả những người theo dõi phiền muộn, có đôi khi trong mộng xuất hiện tình tiết sát nhân phanh thây.

Vệ Nam xoa xoa đôi mắt từ giường đứng lên, phát hiện điện thoại di động phát sáng, biểu thị có tin nhắn.

Vừa mở ra nhìn, hóa ra là Diệp Kính Văn gửi đến.

―Sư muội, buổi tối khi nào rảnh thì đến chỗ anh một chuyến, có đồ tốt cho em nga ^_^‖

Ký hiệu gương mặt cười cuối cùng, do tên quái dị Diệp Kính Văn đánh ra, tạo thành hiệu quả thập phần đáng sợ.

Được rồi, hắn là đàn anh, hẳn là tôn kính.

―Được, đàn anh – Thời gian địa điểm?‖

Sau khi trả lời tin nhắn, đợi hồi lâu cũng không có tin, không biết hắn lại đang bận cái gì.

Cho đến 5h chiều, điện thoại di động của Vệ Nam lúc này mới sáng lên.

―5h 10‘ đến dưới lầu của anh nha ^_^‖

Tên kia hình như tâm tình rất tốt, đánh khuôn mặt cười còn đánh không hết.

Tới dưới lầu ký túc xá, chỉ thấy Diệp đại sư huynh toàn thân T-shirt màu đen bó sát, ngón cái chạm cằm, tựa lưng vào tường, tựa hồ có chút không kiên nhẫn.

―Đàn anh, ha hả.‖ Vệ Nam đến trước mặt hắn, nói thật, cô đối với vị đàn anh này có cảm giác sợ hãi, không khí đáng sợ quanh thân làm người ta không dám tiếp cận, đặc biệt thời điểm khi hắn nhếch miệng cười đến tà ác, Vệ Nam chỉ cảm thấy sau lưng da gà mọc lên như nấm.

Nhìn xem, hắn lại bắt đầu cười.

―Sư muội rất đúng giờ a.‖ Diệp Kính Văn nói xong, liền đút tay vào túi quần, móc ra 2 tấm phiếu có tạo hình kỳ lạ đến.

Hai ngón tay mang theo tấm phiếu, khí thế giơ giơ lên, sau đó đưa đến trước mặt Vệ Nam ―Cho em a.‖

Vệ Nam có chút khiếp sợ tiếp nhận tấm phiếu trong tay hắn, hóa ra, thật sự có bánh từ trên trời rơi xuống.

―Đến Quế Lâm à? Đàn anh sao bản thân anh không đi?‖

―Vé của hiệp hội du lịch, cùng đoàn, người quá nhiều không có cách nào bồi dưỡng tình cảm a, thật không biết tên kia nghĩ như thế nào.‖ Diệp kính văn cúi đầu cười khẽ, nụ cười chợt trở nên dịu dàng, làm cho Vệ Nam sợ đến sửng sốt.

―Đàn anh, vậy anh đem vé cho em à?‖ Em nhớ chúng ta… hình như… cũng không thân lắm nha.

―Đương nhiên đưa em, không phải thì gọi em đến làm gì?‖

―Nga, cái đó, bao nhiêu tiền?‖

―Không cần tiền.‖ Diệp Kính Văn cười cười, xoay người liền vào dãy lầu ký túc xá, khoát tay nói ―Chơi vui vẻ a, cẩn thận đừng để té xuống sông.‖

Vệ Nam đứng tại chỗ, cầm 2 tấm vé sửng sốt hồi lâu, sau đó mới khe khẽ thở dài trở về.

Vé tình nhân a…

Hai tấm vé đánh số 520 và 521, không biết của ai mua, thật đúng là biết chọn số.

Nhưng vấn đề là, mình một người, cần 2 tấm vé sao?

Hai tấm vé xử lý ra sao, vừa thành một đề khó.

Đến 11, Vệ Nam thu dọn hành lý dự định về nhà một chuyến, tuy rằng nhà ngay trong vùng này, nhưng bài vở của khoa Y học bận rộn, khiến cho cô thời gian của cuối tuần cũng rút không ra.

Không biết anh hai có về hay không.

Tên khốn kiếp kia, đã lâu không gặp thật là có chút nhớ hắn, tuy rằng người này hành vi xấu xa, chưa từng để cô cảm nhận được tình yêu của anh cả, trái lại, từ nhỏ đã cùng cô tranh giành đồ đạc.

Nhưng dù sao cũng là anh trai, cùng nhau náo loạn đến lớn, vẫn là có cảm tình.

Vệ Nam cầm 2 tấm vé, ngồi xe về nhà.

Lúc về đến nhà, ở hành lang là có thể nghe được âm thanh kinh thiên động

địa (trời long đất lở), cau mày mở cửa, quả nhiên có một cơ thể vắt ngang trên sô pha, tay cầm dao cắt trái cây nghiêm túc gọt táo, âm thanh đáng sợ phát ra từ màn hình TV, trình chiếu trên đó là bộ phim kinh dị Nhật Bản tên là – Jun on (the Grudge).

―Anh, em về rồi.‖

Vệ Nam đi qua chỉnh nhỏ âm thanh TV, chỉ thấy người trên sô pha nhảy dựng lên ―Em về làm gì chứ?‖

Nghe đi nghe đi, đây là thái độ của anh trai đối với em gái sao?

―Em buồn chán rồi, quay về xem thử a.‖ Vệ Nam liếc hắn một cái, một bên đem hành lý vào phòng ngủ của mình, một bên dửng dưng nói vào.

―Anh còn muốn mở party tại nhà, nếu em không về thì tốt rồi.‖ ngữ khí có chút ai oán.

―Rất xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi, anh hai.‖ Vệ Nam quay đầu lại liếc hắn một cái, chỉ thấy tóc hắn nhuộm thành màu vàng, một cái đầu cọp hung mãnh giữa áo T-shirt, trên quần có rất nhiều mảnh vải kỳ quái, giống như vải vá chằng lên.

―Đầu của anh nhuộm lại rồi sao?‖ Vệ Nam có chút khó chịu liếc nhìn anh trai, người kia lại vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: ―Thừa dịp hiện tại còn trẻ, không thử theo mode, lẽ nào chờ già rồi mới nhuộm, tóc dài làm ma nữ tóc bạc?‖

―Già rồi tóc biến thành trắng.‖ Vệ Nam phân trần, chỉ thấy anh trai nhún nhún vai tỏ vẻ không thú vị, sau đó 2 tay đưa đối diện, chậm rãi xa nhau, giữa lúc Vệ Nam cho rằng hắn đang luyện võ công gì, lại đột nhiên nghe hắn nói: ―Giữa anh và em chênh lệch lớn như vầy, không có cách nào trao đổi.‖

Nghe hắn cố ý kéo dài giọng, nhìn giữa 2 tay hắn khoảng cách gần một thước rưỡi, Vệ Nam bất đắc dĩ thở dài.

Đến tận buổi tối, Vệ Nam mới đột nhiên nhớ đến 2 tấm vé tình nhân.

Bằng không cho hắn một vé ni?

Suy nghĩ hồi lâu, nhớ tới hắn từng giết vật cưng, ăn vụng trái cây, nửa đêm xem phim bắn nhau, cướp đoạt máy vi tính chơi trò chơi cùng một số hành vi xấu xa, Vệ Nam vẫn là bỏ qua ý định đi du lịch cùng anh trai trong đầu.

Nói đùa sao, một chuyến du lịch tốt đẹp, cùng hắn ở một chỗ, đó xác định biến thành một loại dằn vặt rồi.

Như vậy… không bằng đưa cho chị em tốt của mình là được rồi.

Nghĩ đến đây, Vệ Nam lập tức gọi điện cho Kỳ Quyên.

―Nam Nam, chuyện gì?‖ Thanh âm Kỳ Quyên vẫn như trước, không có độ ấm.

―Tớ có 2 tấm vé, đến Quế Lâm, tặng cậu cần không?‖

Đối phương im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng cười cười đáp: ―Tớ cảm thấy hứng thú với sa mạc hơn, mấy nơi non non nước nước không hợp với tớ.‖

Du lịch còn phải phân thích hợp hay không thích hợp? Được rồi, tư duy kỳ lạ của vị đại tỷ này không phải người thường có thể lý giải được.

Vệ Nam có chút ủ rũ gác điện thoại, sau đó lại gọi cho Tiêu Tinh.

―Tinh nhi, tớ cho cậu một tấm vé nha, đi Quế Lâm.‖

―Quế Lâm? Cậu thế nào đột nhiên muốn đi Quế Lâm rồi? Lễ quốc khánh có Cosplay a, có cái đoàn cậu thích nhất đến đây diễn nữa, còn có rất nhiều tác giả truyện tranh nổi tiếng lại đây, cậu không đi à?‖

Chính bởi vì tớ muốn đi nên mới đưa phiếu cho cậu a…

Vệ Nam xoay xoay cái cổ, cười nói: ―là chuyến du lịch 4 ngày, ngày thứ 5 trở về lại đi xem cosplay được, thì cũng được một ngày rồi.‖

Tiêu Tinh suy nghĩ hồi lâu rồi, lúc này mới đồng ý.

Ngày kế hẹn ở một quán cà phê đưa phiếu đi rồi, khối đá trong lòng Vệ Nam rốt cục cũng rơi xuống. Xoay người, lại đến phòng anh trai, hắn vừa nghe có vé miễn phí, không nói hai lời đã đi tới giành lấy.

Quả nhiên xấu xa a, lời cảm ơn cũng không nói.

Vệ Nam tự nhận kế hoạch phải hoàn hảo vô khuyết.

Đầu tiên, lễ quốc khánh bản thân ở nhà, nếu như không đem anh trai đuổi đi, hai người cãi nhau là không thể tránh khỏi.

Thứ nhì, Tiêu Tinh mỹ nữ bây giờ còn chưa có bạn trai, vừa lúc, cô ấy lại thích tránh loại nam sinh bình thường, anh hai hẳn là đạt tiêu chuẩn rồi ha? Nói không chừng một chuyến du lịch có khả năng cọ sát kích hoạt pháo hoa nha.

Cũng không có ngờ tới, sự chấp nhất của Tiêu Tinh đối với Cosplay hơn xa chuyến du lịch đến Quế Lâm.

Lúc cô ấy lấy được tấm vé Vệ Nam đưa cho, cứ luôn suy nghĩ mãi, hạ một quyết định quan trọng.

Anh trai mình anh tuấn như vậy, đến bây giờ vẫn không có bạn gái, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài nha, dứt khoát tạo ra cơ hội cho chị em tốt. Tuy rằng

Vệ Nam có đôi khi sai sót chút, nhưng nhìn tổng thể mà nói cũng vẫn rất đáng yêu, không biết đó có phải chén trà của anh trai không, mặc kệ đi, duyên phận cũng là cần tạo ra mà.

Lúc ông qua đời, chỉ để lại một khu nhà trọ, những người lớn đều có không gian sinh hoạt riêng. Vì vậy, nhà ở đương nhiên rơi vào trong tay Tiêu Phàm và Tiêu

Tinh.

Tiêu Phàm hình như đối với căn nhà này không có cảm tình gì, chỉ là kéo một kiện hành lý đơn giản vào phòng ngủ trên lầu, rốt cuộc dọn vào rồi, bình thường cũng không về đây ở, trái lại Tiêu Tinh, đem nơi này thành hang ổ nhỏ của mình.

Đợi lâu rồi cũng không thấy Tiêu Phàm về, Tiêu Tinh có chút không yên gọi điện thoại cho y.

―Tiêu Tinh?‖

Đối với em gái không cần dùng ngữ khí xa lạ như vậy chứ… Tiêu Tinh hơi phiền muộn, ―anh, quốc khánh anh có sắp xếp gì không?‖

―Không có.‖

Lời nói lúc nào cũng ngắn gọn có lực, không hổ là học pháp luật.

―Chỗ em có một tấm vé đi Quế Lâm, cho anh đi chơi nha, em có việc đi không được.‖

―Không có hứng thú.‖

―Anh đều lâu rồi không ra ngoài, đi một chút đi? Luôn buồn bực ở nhà làm trạch nam à? Đi ra ngoài tản bộ cho thoải mái cũng tốt mà, anh, đi nha đi nha.‖ Tính tình của vị đại ca này bướng bỉnh, có đôi khi thật khiến cho người ta không biết làm sao. Tiêu Tinh da mặt dày dùng giọng dỗ con nít khuyên y: ―Anh từ nhỏ đến lớn đều chưa từng ra ngoài thế nào, xem như mở mang tầm mắt đi.‖

Tiêu Phàm im lặng một lúc lâu, sau đó mới gật đầu đồng ý.

Có lẽ, thật sự nên ra ngoài đi một chút.

Vệ Đằng lúc lấy được vé thì bắt đầu thu dọn hành lý, chỉ thấy hắn nhét đồ đạc lung tung vào cái vali thật lớn, quần áo thì không cần phải nói rồi, chuyến đi 4 ngày, hắn mang 4 bộ quần áo, đồ lót cũng 4 cái.

Cái khác Camera, MP3 các loại nhu yếu phẩm đương nhiên không thể thiếu.

Ngoài ra còn có ống nhòm, kính râm, mũ che nắng, dù, thuốc say xe, thuốc dạ dày.

Sau đó, nhất là một đống thức ăn lớn, khoai tây chiên, bánh quy, trứng cuộn, có đủ mọi thứ.

Chờ tất cả xong xuôi, Vệ Đằng kéo khóa vali, hướng em gái cười cười, ―Đem khăn mặt, bàn chải đánh răng, dầu gội của anh bỏ vào một túi, làm phiền em rồi.‖

Dứt lời, cũng không nhìn lại sắc mặt em gái biến thành màu gan heo, tự mình đi tắm.

Tám giờ sáng hôm sau, Tiêu Phàm sớm đi ra địa điểm hẹn của đoàn du lịch, dựa theo số sắp thành hàng, chờ xuất phát.

Cái số này quả thật có chút quái dị, mà chủ nhân dãy số 521 bên cạnh vẫn không xuất hiện.

Cho đến 8h30, thời điểm sắp vào trạm, mới nhìn thấy một người từ xa xa đi lại.

Trên cổ hắn mang MP3 cùng di động, một bên nghe hát, tay trái xách một túi plastic rất to, theo suy đoán, bên trong có rất nhiều thực phẩm, tay phải kéo một cái vali thật lớn.

Trên đầu mang một cái mũ lưỡi trai trắng, phong cách rất mới mẻ, quần áo trên người đầy những hoa văn kỳ quái, ngay cả màu nền đều nhìn không rõ, khoa trương nhất chính là cái quần, quần bó sát người đem đường cong hai chân thon dài bao lấy được thật sự gợi cảm, phần dưới đầu gối, còn có 2 lỗ rách, lộ ra làn da trắng nõn.

Tiêu Phàm nhìn hắn liếc mắt một cái, trong bụng cười thầm, thằng nhóc này thực không có thẩm mỹ.

Đương nhiên, những người khác kinh hãi cũng chiếm đa số.

Dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn viên du lịch, một đám người vào nhà ga.

Lúc vào trạm, vì di chuyển quá nhanh, người nọ có vẻ rất mệt mỏi, Tiêu Phàm cau mày đỡ lấy túi trong tay hắn.

―Cám ơn.‖ Người đó ngẩng đầu lên, nụ cười rực rỡ, làm người ta chói mắt.

Nhưng mà, cái miệng đừng có chu ra chứ, không biết như vậy nhìn rất giống quỷ hút máu à?

Trong tâm Tiêu Phàm cười nhạo nhưng bề ngoài vẫn ung dung thản nhiên, lịch sự trả lời: ―Đừng khách sáo‖.

―Hành lý của anh sao ít vậy sao? Anh cũng không mang theo quần áo thay đổi à? Sao lại mang túi nhỏ như vậy?‖

―Tôi không thích phiền phức.‖ Câu trả lời của Tiêu Phàm lạnh lùng nhàn nhạt, mà đối phương từ trước đến giờ lại là kẻ chính chắn, nhiệt tình có chút thái quá.

―Anh đừng xem đồ đạc của tôi nhiều, những thứ này đều dùng được cả. Tôi thế nhưng chạy khắp đại giang Nam Bắc, những nơi chưa đi trong nước có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mà, Quế Lâm vẫn là lần đầu tiên đến, hắc hắc…‖

Hắn là máy phát thanh, một khi mở ra sẽ không ngừng lại.

Tiêu Phàm cau mày, đối với tiếng ồn ào của hắn chỉ là vào tai trái ra tai phải, không hề để tâm.

Tôi nói rồi, tôi không thích phiền toái, càng ghét chim sẻ.

—————

(*): lúc trước chưa dám đảm bảo nên chưa viết vào

520 = 我爱你 (Tôi yêu em)521 = 我爱你 hoặc có nghĩa 我愿意 (Tôi bằng lòng)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.