Tình Yêu Lạ

Chương 38: Chương 38: Chương 37




Có bao giờ bạn giận hờn ai chưa? Tôi tin là có! Sự giận hờn làm cho con người ta nhỏ nhen, ích kỷ, độc ác và đôi khi thật tàn nhẫn – nhưng đó chỉ là trạng thái giận hờn do lòng ghen tỵ mà ra. Còn có một trạng thái khác của cơn giận, đó là “giận dỗi vì tính nhõng nhẽo” của một kẻ đang yêu; tôi lại rơi vào mặt đó. Không hiểu sao dạo này bản thân của tôi nó không tự kiểm soát được, đôi lúc cái tính “con gái ba mươi phần trăm” của một bottom trỗi dậy và nó chiếm hữu lí trí tôi. Thật chả ra làm sao!!!

Nhắc mới nhớ, có lẽ người ta thống kê như sau: Straight có 98% nam tính, Girl có 95% sự diệu dàng của con gái, Les thì khoảng 88% là hiền thục nết na, Top chiếm 90% sự mạnh mẽ của đàn ông và còn lại là mấy con Bot (điển hình là ai thì hong cần kể) nó chiếm tới 30% nữ tính rồi. Tôi nghĩ cái số liệu thống kê trên nó không sai là mấy, thực tế nó còn hơi “hiền” trước mức độ đánh giá của công chúng. Khó lòng làm sao mà điều khiển bản thân lúc nào cũng phải “gồng” cho cứng cáp, với ba chục phần trăm tính nết theo kiểu “nữ nhi” chiếm át bản thân thì… việc lâu lâu lên cơn với bạn trai là chuyện thường của mấy đứa Bot - đặc tính bẩm sinh thôi! Đó, vì cái lí do đó mà tự nhiên dạo này tôi thấy bản thân nó sao sao nữa là; cuối cùng thì lại xảy ra chiến tranh rồi.

- Đồ con heo! – Tôi rủa thầm trong họng khi đang ngồi thu lu một đống trên bờ ruộng. Nãy đến giờ chỉ mới có mười phút trôi qua mà tôi đã chọi hết gần mười ký đất xuống dưới kè, lại còn chửi tục um sùm luôn mới thú! – “Đồ Gay! Đồ thứ hong biết điều!! Thằng mặt mốc!!!!!!” – Trưa nắng trời im ỉm đột nhiên có một tiếng thét lảnh lót vang lên thì hẳn là bạn dư biết nó có ảnh hưởng tới mức độ nào rồi.

Trong đầu tôi cứ nghĩ hễ mà tôi làm gì đi chăng nữa, cho dù có sai tới đâu thì tới, biết mình quấy mà chả bao giờ tôi chịu nhận lỗi thì cái tên Đoàn Tướng Quân đáng ghét đó cho dù có “đại ca” cỡ nào cũng phải lết tới xin lỗi tôi trong vòng mười phút qua – đó là tôi nghĩ thôi! Một thực tế là sau khi “dụ” được tôi thương hắn thì hắn bắt đầu giở giọng ra, lúc nào cũng lấy bản lĩnh Top của mình ra để dằn mặt kẻ yếu thế hơn, cho dù đó có là “bồ” của mình đi chăng nữa. Thiệt là tức quá mà!! Mới đó mà đã mười lăm phút qua, hắn có thèm đến xin lỗi hay nói gì với tôi đâu, cái tên khỉ đó đã bỏ mặc tôi rồi… Hic…

- Aáaaa… á… á… Tui hong biết đâu, tui hong biết đâu!!!!! Anh phải tới xin lỗi tui… anh quay lại xin lỗi tui đi!!!!! – Tôi khóc một mình trên bờ đê với lũ bồ lạch. Thiệt là tức đến chết mà!



- Anh… em xin lỗi mà!

- Hong!

- Năn nỉ mà anh!

- Hong!

- Bớt giận đi mà!

- Hong!

(T_T) Kể ra thì thật xấu hổ, tôi ngồi đợi hắn hơn ba mươi phút mà chẳng có ma nào tới tìm tôi. Biết mình yếu thế nên tôi phải… giở trò “cọc đi tìm trâu” để xin lỗi. Nhưng cái tên mặt mo đó mới đáng ghét, hắn… năm lần bảy lượt cố chấp ghê lắm! Tôi đã xin lỗi hết lời, còn cả xuống nước ngon ngọt mà hắn có thèm nghe đâu, đã vậy gã chỉ chú tăm vô mấy con cá chết bầm của mình mà không thèm nhìn tôi lấy một cái nữa chứ đừng có nói như ai nghĩ là sẽ tới mà nói với tôi: “Anh xin lỗi mà cưng!” – Mơ đi!

- A… Bự ghê! – Quân giật mạnh cần câu, một con cá lóc bự cỡ bắp chuối của tôi đang đu tòng teng trên dây câu như thể làm xiếc. – “Nướng thì đã lắm!”

Tôi xụ mặt xuống, mắt lưng tròng:

- Sao anh hong nói gì hết zạ? - Vừa nói tôi vừa lay tay hắn.

- Hong! – Gã phùng má ra rồi quay đầu vô mớ cá của mình mà mân mê tiếp.

- Người ta biết lỗi rồi mà… Anh còn làm mặt lạnh nữa em khóc đó! – Tôi giả vờ nấc lên từng đợt, không quên lấy hai ngón tay chấm vội tí nước miếng mà “bôi lên mắt” mình. Thú thực ra thì… tôi hong có phải dạng Bot “nước cốt dừa” cho lắm, tôi ít khi khóc trước mặt ai mà chỉ thích giở trò quậy phá. Có thể là trước mặt Quân thì tôi hơi… nữ tính, nhưng trên thực tế muốn chọc tôi khóc cũng hơi khó àh nha!

Hắn vẫn không thèm nói gì với tôi, mắt nhìn xuống ao rồi thảy dây câu một lần nữa.

- Em biết lỗi rồi mà!!!!! Oaoaooá… oá oáo… - Tôi hả họng ra rồi bắt đầu làm việc hết công suất hai cặp âm li của mình.

(>_<) - Những tưởng giở trò thì Quân sẽ hồi tâm lại một chút, ai ngờ tên mặt mo đó không nao lòng mà còn bịt tay lại rồi lại tiếp tục… câu cá.

Biết mình thất thế, tôi lại “làm mát” không khí tiếp tục:

- C… h… o… e… m… x… i… n… l… ỗ… i… đ… i! - Giọng của tôi nhựa ra hệt mấy chị trong đoàn Lôtô.

- Lì quá tui hong thèm thương nữa! – Gã thờ ơ lên tiếng.

- Zậy chớ thương ai?

- Thương con đù đì áh. – Quân quăng cây cần câu xuống đất rồi giơ tay lên nhéo cái mặt tôi. – “Con trai con đứa gì mà dữ hơn con gái nữa!”

Biết thế đã tới, tôi bắt đầu xuống nước chập ba.

- Zị còn zận nữa hong?

- Nãy giờ xin lỗi đủ òy, bắt xin nữa tội lắm! – Quân thè lưỡi ra. – “Mà nghe cũng áp phê ghê, lâu lâu có người xin lỗi mình nghĩ lại cũng… đã!”

- Anh giận dai thấy sợ àh!!! Cái đồ… quỷ sứ nè! – Ngón tay tôi sỉ lên trán Quân một cái.

- (@[email protected]) Hong có dzẹo nha! Tui ghét ai dzẹo lắm áh, hong được phép nữ tính ở đây! – Quân nghiêm nghị.

- D… dạ!

- Mai mốt hong được lì nữa, nghe hong?

- Dạ!

- Cái gì thì cái, nói ra rồi từ từ mới được chứ làm như lửa cháy tới đằng đuôi là hong được, biết chưa?

- Nghe rồi sếp!

- Ngoan! – Gã xoa đầu tôi.

- Làm như con zị hả? – Tôi quát lên.

- (^_^) Cho… hun miếng đi!

- Hoy, kỳ lắm!

- Có ai đâu mà kỳ, hai đứa mình tù ti tú tí ở đây tới chiều còn hong ai biết nữa chứ đừng nói là hun thôi. Cho miếng đi! – (#_#) Ai nói Quân là người hiền thì giơ tay lên đi! Bảo đảm rằng người đó là một kẻ nhìn lầm rồi, tên này có máu “dê già” dữ lắm luôn á (>_<). Mai mốt có dịp tôi sẽ kể cho nghe, hắn mà tới cơn là nguyên cặp sừng dê lú lên huốt đỉnh đầu chứ đừng có nói mà… hiền. Hong dám đâu!

Nói gì thì nói chứ được bồ mà eo sách thì cũng khoái! Cái thứ hai là bạn nên chiều một tí cũng hong có sao, hôn hít thì cũng chỉ là chuyện vốn dĩ bình thường như đi chợ mua một tờ báo thôi chứ đâu phải long trời lở đất. Mà… với lại thì… thiệt ra con trai với con trai cũng không làm sao hết, nhỡ chẳng may mà… (~_~) rủi chẳng may có “ú í” gì thì cũng không sợ… mang bầu như con gái – con trai hư thân thì cũng chỉ là chuyện nó biết một mình, hong phải mang ba lô ngược ra đường nên tự do một tí cũng là chuyện… (~^_^~) hơi hơi có mắc cỡ một tí ti. (Pé Tâm chỉ đọc, nhìn, quan sát cho hiểu thôi nha cưng! Nhớ là ở đây chỉ để kể ra cho zui zui thôi, cưng còn nhỏ nên không được “học tập” bừa bãi, nhất là trong cái topic TYL này thì cưng chỉ nên nhìn bằng hai con mắt rồi cho nó thoát ra đường lỗ mũi bằng một cú “ashi” thôi nha! Còn ai nhớn nhớn một tí thì… hong dám dạy đâu!)

- Kỳ kỳ sao áh! – Tôi giả nai.

- Miếng thôi, xíu thôi àh! Thèm dữ lắm rồi, dữ dội luôn!! – Quân gãi đầu.

- Có ai thấy thì sao?

- Yên tâm đi, ở đây vắng toe hoe àh. - Rồi anh í nháy mắt một cái, thiệt sự ra thì đối diện với một gã vữa đẹp trai vừa nam tính thì ai mà hong ham hố chứ. Tôi chỉ vì thể diện thôi chứ không phải là hiền ngoan gì; làm eo làm sách một tí cho người ta tưởng mình con nhà lành thôi! – “Đã lắm ó, y chang như chích điện dzị!”

… - Tôi coi phim, thấy người ta tình tứ đôi khi cũng “thèm” muốn chảy dãi chứ hiền lành gì đâu. Bây giờ tới cử nên có lẽ buông xuôi là tốt nhất há! – “Dạ!”

- Thích kiss ở đâu nà? - Hắn lấy hai bàn tay chùi nước miếng chảy ròng ròng. ( ^^! Thú thực là có thiệt, lúc đó Quân chả rõ vì lí do gì mà mồm hắn ta chảy nước dãi y thể con heo đang tới cơn đói.)

Tôi nhắm mắt lại.

- Ở đâu thì… tuỳ lòng hảo tâm của quý khách!

$#^%&^(^*%^*^(%&*(&*%(%&*(

(^_________^) (^_______________^) (^__________________^)

Một của gã dính chặt lên môi tôi như thể keo dán vào, nó mềm mà ngọt đến độ phê hơn là được “mát – xa” môi vậy đó. Điện xẹt tứ tung bốn phía. Cả không gian im lặng cho nụ hôn của tôi.

- C… ó… ói hong? – Quân ngọng nghịu nói với tôi.

- (r_^) A… ột… tô ũng… am… xao! - Tới nước liều thì chơi tới cho đã.

Chả biết là Quân đã ăn chwiengum gìmà miệng của người ta thơm thế không biết nữa?! (~_~) Huuu…huhuu… Nói ra thì xấu hổ chứ tôi thích được Quân hôn lắm, tôi đã tình nguyện cho hắn thả con cá tên lưỡi vô miệng mình, chơi trò… tình yêu luôn ấy chứ

Một tiếng rưỡi sau đó

- Tới lượt thằng nhóc này uống nà! - Cả bàn nhậu xúm vô nhìn mặt tôi.

Hạn tới rồi, phen này thì tôi tiêu mất thôi!

- Tui… tui ớ hả? - Một tay tôi gãi đầu còn tay kia thì kéo áo Quân.

- Hết vòng rồi đó. – Ông chú của người bạn anh Quân đưa cái ly cho con nhỏ ngồi cạnh.

- Con nói con hong biết uống mà! – Tôi nghiến răng kèo kẹo với Quân. – “Ao anh ói là em ong ó phải uống hở????”

- Mấy chả đang vui mà, uống tí có sao đâu! – Quân xù xì vô tai tôi.

- Uống sao lại mấy chả, dân bợm thứ thiệt mà đòi solo sao thấu trời!! – Tôi ngắc eo Quân.

- Uiii!!

- Nè… Không chơi năn nỉ anh họ uống dùm nha! – Hai con nhỏ chủ xị tía lia cái miệng. – “Ông Quân quay trở ra mau! Ông muốn tụi tui chôn xác ông ở trong này hong mà giở trò cứu bồ?” – Nó trợn mắt nhìn ảnh.

- (^_^!)Đâu… đâu mà có! Tui đang năn nỉ nó uống cho phải phép thôi…

- Anh sợ nó hay sao mà hạ mình thấp giọng? Nghe đồn anh uống dữ lắm mà! – Tôi lườm Quân.

- Nhưng đâu phải trùm, nhỏ đó còn gấp đôi đô anh đó! Bữa nhậu với nó tới bảy xị mà… anh ngoắc ngoắc gần chết mà nó còn rủ mua thêm hai xị nữa, anh thua luôn! – Quân nhăn mặt nhìn tôi.

- (@[email protected]) Té ra nó… dữ zị hả?

- Em hong uống là nó giết anh liền! Bạn trai của em sắp chết nè, bữa nay tụi nó tụ bầy tụ hội ở đây là để thịt thằng chủ nhà, em mà cắc cớ là chết anh liền! - Chết tôi rồi, phen này tôi đã đi theo Quân vô Bàn tơ động mà không hay biết; chuyến này thì chỉ có chết thôi!

- Nhanh! – Đám bạn Quân giục.

- Múc cho em tui ca nước đi, nó không quen uống khô.

- Nè, nước trà chanh đàng hoàng, uống vô giã rượu mà bổ máu nữa! – Con nhỏ có mái tóc chiếc lá đưa cho tôi nguyên một ca nước bự.

Thở dài một cái, tôi biết khí số mình đã tận rồi! Trước giờ đi với đám bạn trong lớp thì tôi không sợ lắm, dẫu sao thì tụi nó vẫn còn là con nít hôi lông nên uống cũng tạm, còn ở đây thì… quá phân nữa là người lớn hủ chìm nên…

- Uống làm quen chị chủ xị một cái! – Tôi chỉ tay vô mặt con nhỏ rót rượu.

- Con chằng tinh đó hả? Nó tên Như, kêu bằng bà tám đi! – Bà chị ngồi kế bên kéo áo tôi.

- Tao lột da mày ra giờ… - Một tay con nhỏ chủ xị rót rượu còn một tay cầm miếng xoài chọi vô mặt nhỏ ngồi kế bên tôi. – “Mời chị hả? Được!” – Nó giơ ly rượu đầy óc ách lên.

- Uống sao đây? Năm mươi hay một trăm? – Mùi rược xốc lên mũi thật là khó chịu, uống nhiều lần rồi mà tôi vẫn cứ thấy… sờ sợ!

- Thích sao cũng được! – Nó dễ dãi.

- Một trăm đi, mới làm quen uống dzị há! – Tôi giơ ly rượu lên trước mặt bá quan văn võ.

- Được thôi, hảo hảo mà há! – Con nhỏ Như ực một cái hết nguyên ly rượu, nó uống khí thế y chang uống nước lạnh.

(R_R) Tới lượt tôi.

Tay tôi run lên bần bật, nói cho khí thế vào chứ thực tế tôi cũng sợ lắm chứ bộ! Thôi thì… nhắm mắt mà làm liều vậy chứ biết làm sao nữa?

Mùi rượu xốc nặng lên mũi tôi. (Ở đây tôi truyền đạt một kinh nghiệm xương máu nha: Uống rượu chớ nên uống ực một cái, vụ đó chỉ dành cho mấy tay chuyên nghiệp thôi! Mình uống hong cần phải làm cho nhanh, cứ cầm cái ly rồi từ từ mà “đẩy” nó. Chầm chậm, chầm chậm hút rượu vào miệng thì mới không bị sặc, uống cũng đỡ mệt hơn - nhớ nha!) Nín thở, tôi đẩy ly rượu vô miệng mình một cái ực.

Ở chổ tôi có một loại rượu gọi là rượu “Kinh 5” – rượu đặc. Tôi từng uống nhiều thứ rượu, rượu lớn rượu nhỏ cũng thử qua in ít, đây là lần đầu uống rượu Kinh 5 trứ danh nên tôi… cũng hơi yếu thế!

Mới được có một ly mà mặt mũi tôi nó… xoay vòng vòng lên, hai bên lỗ tai nóng phừng phực như ai quạt than vào. Choáng váng!

Cầm ca nước lên, tôi uống một hớp định thần.

- Uống nổi hong mà khí thế quá zạ? – Quân nhìn tôi ái ngại.

- Chút anh rước em là được àh, thể nào cũng còn một hai ly chứ sao mà thôi được.

- Em zề nhà có làm sao thì anh chết!

- Bữa nay… mẹ em pả zìa quê, pa em lên Sài Gòn rồi nên hong có làm sao đâu!! Mấy cô em thì dễ tính, tí… em… ực… phone zìa một cái là khoẻ re! Mai chủ nhật, xả láng tí cũng đâu có làm sao!”

- Được mới nói nha!

- Ổn mà…

Tôi ợ một cái rõ dài, tự nhiên tinh thần thấy hưng phấn lạ. Chả hiểu làm sao mà tôi lại phát điên lên khi nhớ lại nụ hôn ban nãy.

- ---- o0o -----

Bảy giờ tối

- Bái bai há anh Vũ!! – Tôi vẫy tay chào ông bạn mới quen trên bàn nhậu, ông ta đã có một cô vợ rồi.

- Zìa ổn há, có gì không phải đừng để bụng nha! - Chủ nhà vỗ vai Quân và tôi. – “Xỉn chưa?”

- Hơi hơi! - Đầu óc tôi quay cuồng, tay chân bủn rủn trên thực tế nhưng tôi lại chối bay chối biến.

Bà Hạnh chạy ra níu áo Quân lại.

- Ông xỉn hong mà dám chạy về ngoải?

- Em thì không sao, thằng nhóc này nè… - Quân chỉ tay vô ngực tôi. – “… nó xỉn rồi đa.”

- Xi du cà lem! – Tôi vẫy tay chào đám bạn bè mới quen.

- Mai mốt dẫn nó vô chơi nữa há, con quỷ Như đòi kìa!

- Sẽ còn vô dài dài! Bai!! – Quân đội cái nồi cơm điện lên rồi gồ gas xe, diễn biến sau đó thì mọi người tự hiểu há.

- -------------

- Em về nhà hong? – Quân hỏi.

Tôi bây giờ nói trắng ra là xỉn ngoắc cần câu rồi chứ tỉnh táo được miếng nào đâu, đã vậy còn giở trò… cơ hội để ôm eo Quân cứng ngắc.

- Ông xã chở đi đâu thì chở đi! – Hiểu được mình nghĩ gì, biết chuyện nào là đúng, đâu là sai mà cũng nhận thức được đủ thứ nhưng sao tôi không kiểm soát được gì cả! Tự nhiên… mở miệng ra nghe là dại trai rồi. (*_*)

- Nè… em cỡ nào rồi mà nói chuyện dữ quá zạ? – Tay của Quân luồng ra phía sau để coi coi tôi còn ngồi trên xe hay không.

- Thương anh dữ lắm áh!!! Chóng mặt quá rồi nè!

- Ngoan đi, anh lên ga chút nữa là ra lộ lớn liền.

- Em hong zìa nhà đâu, bữa nay đi chơi đi! Đi over night luôn!

- Gan dữ zị ta? Nhớ hồi nào anh rủ đi ra đường ban đêm còn lén lút mà đi, bữa nay đòi đi over night luôn hả?

- Mình mướn khách sạn đi!

- Tới ba chục cây lận, ra tới ngoài lấn biển chắc tám giờ tối luôn ấy! Chổ mình làm gì có khách sạn mà…

- Nhà trọ đi! Hai đứa mình… Haháhh… Zô nhà trọ ăn thịt nhau đêm nay đi! – Tôi cắn vai Quân một cái.

Chả biết Quân có đau không mà tôi chỉ nghe được một câu:

- Sáng mai hong được hối hận àh nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.