Tình Yêu Xuyên Không

Chương 29: Chương 29: Hạnh Phúc




Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc phóng đại ở trước mặt mình, cô liền theo phản xạ mà đưa tay lên vuốt ve. Sau khi ổn định lại vẻ mặt của mình cô ngồi dậy chuẩn bị gọi nha hoàn tới làm vệ sinh buổi sáng thì liền có một cánh tay kéo cô xuống, ôm chặt cô hơn. Mặt người kia vẫn chưa mở chỉ cố ôm chặt cô hơn rồi rụi rụi mặt nào ngực cô để thoả mãn.

- Dậy đi, trời sáng rồi - cô cười nhẹ rồi đẩy khuôn mặt kia ra nói

- Ta muốn ngủ thêm, nàng năm yên một chút - hắn mở mắt tay bắt lấy hai tay cô

- Ta thấy ngươi cũng thật lười nhác, tuy đây là phủ Thái Tử không phải là trong hoàng cung nhưng mà ngươi không thử nghĩ xem hạ nhân sẽ nghĩ sao - cô cười nói tiếp

- Bọn họ nào dám nghĩ, vốn dĩ hôm qua là đêm tân hôn của chúng ta ở Bắc Hán nàng lại không cho ta làm gì sáng hôm sau ta đương nhiên phải được hưởng quyền lợi ngủ cùng nàng thêm một chút chứ - Hắn nhếch miệng cười, vẫn là vô sỉ mà sàm sỡ cô

- Ai nha, ta nhớ hôm nay chúng ta phải dậy sớm thỉnh an Phụ Hoàng và Mẫu Hậu nha - cô cười nói tiếp

- Phụ Hoàng và Mẫu Hậu sẽ hiểu thôi đừng lo - người nọ không chịu được nữa liền động thủ

- Cứu mạng - cô hô thất thanh mà không một ai đáp lại

Bạn cừu nọ đáng thương thay bị con sói nọ ăn tới không thể bò dậy được, chỉ biết nằm cả ngày trên giường mà không thể đi đâu cả. Mà con sói nọ lại rất vui, sau khi ăn xong liền đi làm việc của mình, giam bạn cừu nhỏ đáng thương ở trong phòng không cho đi đâu cả. Tới tối sói ta liền mò về phòng tim bạn cừu nhỏ, rất quan tâm mà chăm sóc bạn cừu nhỏ đáng thương kia

- Ngươi cút cho ta, a...đau chết ta mất - cô vừa nói vừa ném gối về phía hắn liền một tay ôm lưng của mình

- Nương tử, nàng phải biết ta không thể nhịn được với cái cơ thể kia, ta cũng là bất đắc dĩ thôi - hắn liền vẻ mặt bi thương nói

- Cút, nhà người đừng để ta thấy ngươi, mau cút - cô hét lên chói tai

- Đừng làm loạn, ta giúp nàng xoa bóp một chút liền hết đau ngay - hắn đi tới gần nàng sau đó leo lên giường, tay xoa bóp bả vai cùng lưng cho cô

Được hắn xao bóp cho mình liền cảm thấy dễ chịu hắn, cô cứ nằm như vậy để hắn xao bóp cho mình, một chút liền cảm thấy thoải mái, cô nghĩ nếu hắn ở hiện đại liền được tuyển ngay và luôn vào Spa để làm nhân viên xao bóp, rất có năng lực thiên phú nha

- Mạnh một chút, đúng chỗ đó - cô bất giác mở miệng

- Thoải mái không ? - hắn cười hỏi cô

- Thoải mái đích thực thoải mái - cô cười nói

- Ừ vậy muốn sau này ta xoa bóp cho nàng không ? - hắn liền cười xấu xa

- Đương nhiên muốn - cô cười ngây thơ mà không biết mình đã lọt vào bẫy

- Vậy đem nào nàng cũng phải cho ta làm thì ta mới xao bóp cho nàng được - hắn cười nói

- Được...khoan đã....ngươi...ngươi vô sỉ - cô ngồi bất dậy nhìn hắn tay cầm chăn che thân

- Cảm ơn nàng đã khen, ta rất vinh hạnh nương tử của ta - hắn cười rồi hôn lên môi đổ mọng của cô

Nụ hôn phớt qua khiến người ta cảm giác được sự ngọt ngào và lãng mạng chỉ qua phút chốc. Cô với ánh mắt đề phòng nhìn hắn. Người nọ chỉ biết lắc đầu, đêm đã khuya, hắn đích thực cả ngày giúp Phụ Hoàng xem qua tấu chương cùng với những chính sách cải cách mới cũng đã mệt, nằm xuống chỗ của mình, hắn liền nhắm mắt lại, còn cô thì cứ ngồi ở góc giường nhìn người nọ, cảm thấy hơi thở đều đều của người kia, lòng liền lới lỏng ra một chút, đích thức xác địch người nọ đã ngủ, cô liền vui vẻ nằm xuống ngủ

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô rụi rụi mắt thấy bên cạnh vẫn có người đang ngủ, cô hạnh phúc hôn trộm hắn một cái sau đó liền rời giường ngay làm vệ sinh. Đi xuống nhà bếp, đi vào liền nhận được sự trào đón nồng nhiệt từ hạ nhân trong phủ, cô cũng dặn họ không phải cần nhiều lễ nghi cứ coi cô như người nhà là được. CÔ cảm nhận bản thân nhận được cái nhìn thiện cảm từ cô liền nhất thời vui vẻ

- Mọi người cứ làm việc, ta muốn làm một chút đồ ăn cho Thái Tử - cô nói với đầu bếp và người trong phòng bếp

- Dạ, Thái Tử Phi - mọi người vẫn giữ nguyên thái độ cung kinh nói

- Được mọi người cứ làm việc của mình đi - cô nói rồi bắt tay vào làm các món ăn mà ở hiện đại cô đã học

Mỗi một món cô làm ra liền được đầu bếp hỏi tên cô cũng không ngần ngại mà trả lời, ở cổ đại bàn ăn đích thực phải trên mười món mới được tính làm đủ lễ nghi, nay cô chỉ làm năm món nhưng mỗi món số lượng lại nhiều một chút. Ném thử mùi vị đã vừa miệng, cô kêu Nhũ Văn cùng đoàn nha hoàn thân cận ở nước Vương Sở tới bưng đồ ăn lên rồi sau đó về phòng gọi hắn dậy

Vừa bước ra khỏi cửa phòng bếp liền nhìn thấy khuôn mặt muốn nhìn, cô cười ngọt ngào nhìn hắn. Đổi lại hắn lại cảm giác yên tâm khi nhìn thấy cô. Lúc hắn tỉnh dậy liền cảm nhận được bên cạnh sớm đã không còn hơi ấm. Hắn vọi vàng gọi người mặc quần áo cho ròi đi tìm cô. Lúc không thấy cô hắn liền cảm thấy hoảng sợ, sợ rằng cô rời bỏ hắn, sợ cô bỏ đi mà không nói một lời, rất sợ

- Làm sao mà lại đi không nói với ta một tiếng nàng biết ta lo lắng không hả ? - Hắn thấy cô cười ôn nhu ngọt ngào với mình tâm liền an tâm hơn trách mắng nhẹ

- Ta đi làm bữa sáng thôi mà, ngươi mau mau qua ăn đi, ném thử một chút - cô nói rồi kéo hắn tới chỗ đồ ăn kia

- Được - hắn cười nhẹ rồi ngồi xuống gắp đồ ăn

Mỗi một món hắn nhìn đều cảm thấy rất xa lạ, chưa thấy bao giơ nhưng hương vị rất ngon, đầy đủ mĩ vị. Hắn ăn rất nhiều, thực sự rất ngon miệng. Cô nhìn hắn ăn vội liền muốn cười, sau đó sắp thật nhiều thức ăn cho hắn, mà không để ý rằng mình còn chưa ăn gì cả. Thực sự là chỉ cần nhìn hắn ăn ngon như vậy cô liền cảm thấy no rồi.

- Ăn nhiều một chút, nếu sau này muốn ta hằng ngày sẽ nấu cho ngươi ăn - cô nói với hắn

- Thật ư ? - hắn liền cảm thấy vui vẻ hỏi lại

- Thật - cô cười nói rồi gắp thức ăn cho hắn

Bữa sáng diễn ra trong ấm áp, trong sự hạnh phúc. Cô chẳng thể đoán được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng điều duy nhất hiện tại lúc này cô hy vọng chính tại thời điểm này thời gian sẽ ngừng lại đôi chút để cô có thể cảm nhận giây phút hạnh phúc này thêm một chút thôi, khao khát hạnh phúc của cô ở hiện đại chưa bao giờ thanh, nhưng có lẽ ở thế giới cô xuyên về này có lẽ mong ước của cô đã thành sự thật

Năm tháng trôi đi rất nhanh không hề chờ đợi một ai cả, cô và hắn vẫn tiếp tục những chuỗi ngày ở bên nhau hạnh phúc. Lúc cô đọc sách hắn sẽ ở bên mà xem tấu trương giúp Phụ Hoàng, lúc cô đói hắn sẽ là người đầu tiên cho người mang đồ ăn tới, lúc cô vui vẻ hắn vì thế sẽ cao hứng cùng cô đi dạo phố, lúc cô muốn vào cung thăm Hoàng Hậu và Hoàng Thượng, hắn cũng sẽ đích thân đưa cô đi đón cô về, chuỗi ngày hạnh phúc đấy cứ tiếp tục rồi lại tiếp tục, tựa như là mãi mãi vậy. Phải chăng ước nguyên của cô được ông trời thành toàn ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.