Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 168: Chương 168: Pn (3)




Hạ Mộc ngưỡng mặt nằm trên giường, lệ nóng doanh tròng, hai tay nắm chặt tấm chăn, cắn chặt khớp hàm, kiên quyết không phát sinh một tiếng kêu rên.

“Tê!”

Nghe được tiếng hút không khí của cô, bác sĩ thả nhẹ lực đạo một chút, không dùng vải bông thâm nhập, chỉ thấp giọng giải thích: “Lúc bôi thuốc sẽ đau, không cẩn thận bôi thuốc, tốc độ khép lại cũng chậm, phiền ngài chịu đau một chút, điện hạ căn dặn chúng tôi phải xử lý thỏa đáng trước thứ bảy tuần sau, xin ngài yên tâm, sẽ không làm lỡ việc đính hôn.”

Hạ Mộc nhắm mắt, đem ủy khuất nuốt vào trong bụng, dù sao cô đã khóc cả đêm, tối qua vương trữ nào đó đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi rong ruổi một đêm, sớm đã không chịu nổi cô khóc lóc kể lể quát lớn mà trốn vào phòng vệ sinh không dám ra đây.

Miệng vết thương xử lý xong, tiểu trợ lý mặc áo blouse trắng thu dọn hòm y tế.

Bác sĩ theo bao tay đứng lên, hắng giọng, cân nhắc từng câu từng chữ căn dặn Hạ Mộc: “Hạ tiểu thư, sau này cùng điện hạ hoan hảo, phải cố gắng hết mức duy trì đồng bộ, nếu như ngài thỏa mãn trước, nghìn vạn lần đừng nóng vội thoát khỏi đối phương, phải chờ đối phương tiết lửa mới tính là kết thúc.”

Hạ Mộc: “...”

Đây là điều khoản giao phố bá đạo của chủng tộc có 'kết', cô làm sao không biết?

Tối qua, sau khi cô phát hiện vấn đề, cũng không mạnh mẽ đẩy Quyển Quyển ra, mà chỉ gặp nguy không loạn dựa theo tri thức trước đó xem trên mạng, để Quyển Quyển không nên cử động, chờ sau khi nàng giảm bớt hăng hái, mới bắt đầu một vòng chiến mới.

Thế nhưng, trong tự điển của Địch Hách Lạp dường như không có hai từ 'tiết lửa', chỉ có 'càng chiến càng hăng', 'tiến công mãnh liệt', các loại ý chí chiến đấu.

Con mèo ngốc cầu xin tha thứ, nghe vào tai Trứng Cuốn điện hạ, liền trở thành ' Nỗ lực lên! Nỗ lực lên', cả đêm nhiều lần thảo phạt, vô cùng hài lòng.

Hạ Mộc không thể không biết xấu hổ mà nói với bác sĩ, miệng tuyến thể của cô bị thương, cũng không phải bởi vì mạnh mẽ kéo ra, hoàn toàn là bởi vì long ấu tể sát thiên đao nào đó túng dục vô độ!

Bác sĩ đi rồi, nữ phó gõ cửa, nói điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong, Hạ Mộc không có khẩu vị, gọi nàng rời di.

Nữ phó không đi, tựa hồ còn đang chờ một người khác trong phòng đáp lại – chờ chủ nhân đáp lại.

Hạ Mộc lúc này mới phản ứng kịp, cô đang nằm trên giường của vương trữ, mà nữ phó cũng không phải đang hỏi cô, mà là hỏi Quyển Quyển.

“Điện hạ của các người cũng không muốn ăn!” Hạ Mộc tức giận hô một câu.

Nữ phó ngoài cửa rốt cuộc trả lời một tiếng, đẩy xe thức ăn rời đi.

Hạ Mộc quay đầu trừng mắt nhìn cửa phòng vệ sinh, vừa mới chuẩn bị quát tên Địch Hách Lạp co đầu rụt cổ nào đó, điện thoại bên gối bỗng nhiên chấn động.

Cô quay đầu nhìn một cái, là điện thoại của Quyển Quyển, trên màn hình hiển thị tin nhắn gửi đến từ một dãy số điện thoại không có tên.

“Dậy rồi sao? Sáng nay ta chính tay làm bánh quy bơ,hương vị cũng không tệ lắm, thật muốn để điện hạ nếm thử 【 hình ảnh 】....”

Sáng sớm gửi loại tin nhắn này cho Quyển Quyển, tiện nhân này là ai?!

Hạ Mộc rùng mình, hư thoát vô lực thần sắc tái nhợt hiện lên ý chí chiến đấu.

Cô ôm điện thoại, trượt mở tin nhắn nhưng tin nhắn lại biến mất, màn hình hiển thị yêu cầu mở khóa vân tay.

Vân tay của Hạ Mộc dĩ nhiên vô dụng, thử vài lần, khóa vân tay chuyển thành khóa mật mã.

Cô thử nhập sinh nhật của Đoạn Tử Đồng, không thành công.

Lại chẳng biết xấu hổ thử sinh nhật của mình, cũng bất hạnh không thành công.

Cuối cùng, cô vứt bỏ tự tôn, dùng tất sát kỹ 'love Hạ Mộc'! Vẫn không thành công....

Xảy ra chuyện gì? Giữa người yêu, mật mã nên là như vậy nha!

Hạ Mộc thần sắc đỏ bừng, ông trời phù hộ lịch sử nhập sai mật khẩu sẽ không bị lưu lại....

Cô cắn móng tay, nhìn màn hình tâm sự trọng trọng.

Bánh quy bơ? Là một trong những loại đồ ngọt Quyển Quyển thích ăn, nhất định là 'người quen gây án'.

Nhưng Quyển Quyển ngay cả số điện thoại cũng không lưu, hẳn là cũng không tính quá quen thuộc.

Cô không muốn khiến hùng ấu tể cảm thấy cô nhỏ mọn, quyết định không nhìn đến tin nhắn này nữa, nhưng điện thoại lại rung lần nữa.

Vẫn là tin nhắn gửi đến từ dãy số kia.

“Nghe nói Tiểu Hạ lại xin nghỉ, nàng quen được chiều chuộng, vẫn luôn như thế, hiện tại điện hạ có khả năng còn nhìn không ra, sau này còn phải nhờ ngài lượng thứ nhiều.”

Hạ Mộc chau mày, tiếp đến ánh mắt sáng ngời, phát hiện dãy số này nhìn quen mắt.

Cô bất kể đau đớn, lăn một vòng, đưa tay chụp lấy điện thoại của mình trên tủ đầu giường, nhập dãy số này vào mục tìm kiếm trong danh bạ – quả nhiên là người quen, là Tiểu Trần.

Đồng sự trong cục cảnh sát, cũng là thực tập sinh, một nam sinh trắng nõn tuấn tú cái mông rất tròn!

Hắn lại có thể có số điện thoại của Quyển Quyển!

Số điện thoại di động mới của Quyển Quyển, ngay cả cô một đoạn thời gian rất dài còn không có được, đồng sự này là từ đâu lấy được?!

Hạ Mộc tức sùi bọt mép khí tụ đan điền quát lớn: “Đoạn Tử Đồng! Ngươi đi ra cho ta!”

Không đáp lại.

“Ta đếm tới ba, nếu không ra ta sẽ gọi điện thoại cho mẹ ta, để nàng đến đón ta về nhà! Một, hai...”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng tắm chậm rãi lộ ra nửa cái đầu, đôi tử đồng khiếp đảm nhìn về phía con mèo hung ác trên giường.

Hạ Mộc thở dài một hơi, tâm bình khí hòa nâng tay vỗ giường: “Ngươi đến, ta không cắn ngươi nữa.”

Quyển Quyển tử đồng sáng ngời, khóe môi mang theo nụ cười xấu xa, chui ra khỏi góc tường, ngồi vào bên giường, đầu ngón tay khẽ cọ gương mặt Hạ Mộc: “Không khó chịu nữa?”

“Nào có nhanh như vậy!” Hạ Mộc ném điện thoại lên giường: “Tiểu Trần gửi tin nhắn cho ngươi!”

Quyển Quyển mờ mịt cúi đầu, cầm lấy điện thoại, đại khái là không nhớ đến Tiểu Trần là ai, nên cũng không nói gì.

Điều này làm cho Hạ Mộc càng thêm hoài nghi: “Ngươi mở khóa, ta xem các ngươi bình thường đều trò chuyện một chút gì, quan hệ giữa ngươi và đồng sự của ta, so với ta cùng hắn còn quen thuộc hơn a?”

Đoạn Tử Đồng nét mặt rốt cuộc hiển lộ ra một chút ý thức nguy cơ, mờ mịt hỏi: “Ai?”

“Chính ngươi nhìn a!” Hạ Mộc bĩu môi.

Quyển Quyển cúi đầu nhanh chóng nhập mật mã điện thoại, Hạ Mộc mắt sắc nhìn chằm chằm màn hình, nhưng vẫn không biết mật mã cụ thể, không nhịn được lên tiếng: “Chờ một chút! Ngươi gấp cái gì? Là tổ hợp chữ số và chữ cái sao?”

Quyển Quyển giương mắt nhìn cô, thẳng thắn trả lời: “Là số hiệu xe thể thao của ta, chiếc màu vàng.”

Hạ Mộc: “....”

Lại muốn hủy hôn rồi làm sao bây giờ? Đã nói là sinh nhật người yêu a! Điện hạ hay là ngài đính hôn cùng xe thể thao của mình đi!

Nhưng Hạ Mộc không bão nổi, trước mặt còn có việc khẩn cấp hơn phải xử lý, cô đưa tay: “Cầm đến, ta xem hắn đều gửi cho ngươi những gì.”

Quyển Quyển mờ mịt nhìn cô, tựa hồ bỗng nhiên nhớ đến cái gì, khẩn trương nhìn điện thoại, ngón cái tung bay, dáng vẻ như muốn hủy thi diệt tích!

“Ngươi đưa ta!” Hạ Mộc bị dáng vẻ của Quyển Quyển hù dọa, càng thêm hoài nghi, dưới tình thế cấp bách chống người ngồi dậy, giữa hai chân nhất thời truyền đến một trận đau đớn: “A!”

Cô kêu rên một tiếng, Quyển Quyển sợ đến ném điện thoại, cúi người chồm đến, một tay kéo cô vào trong lòng: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Trên trán Hạ Mộc ứa ra mồ hôi, nhíu mày nhắm mắt cắn chặt môi dưới, vùi trong lòng Quyển Quyển một hồi lâu, rốt cuộc hòa hoãn, trợn mắt muốn lấy điện thoại của Quyển Quyển, hơi thở mong manh mà nỉ non: “Ta muốn xem... Ta muốn xem.... Ngươi là kẻ không lương tâm....”

Quyển Quyển cầm điện thoại đưa đến trước mặt cô, giải thích: “Người này nói hắn tên Trần Bằng Phi, là đồng sự của ngươi, thỉnh thoảng sẽ gửi một vài tin nhắn kỳ lạ cho ta, ngươi xem rồi đừng nóng giận.”

Hạ Mộc đoạt lấy điện thoại, bĩu môi ủy khuất nói: “Ai bảo ngươi cho hắn số điện thoại?”

Quyển Quyển: “Không phải ngươi cho hắn sao?”

Hạ Mộc: “Làm sao có khả năng!”

Quyển Quyển: “Chính hắn nói là ngươi cho, ngươi xem tin nhắn, trong đó có nói, nếu không phải ngươi cho hắn ta đã sớm xóa đi.”

Trải qua nhắc nhở, Hạ Mộc bỗng nhiên nhớ đến, trước khi trong cục, Tiểu Trần nói điện thoại hết pin, mượn điện thoại của cô gọi một cuộc điện thoại.

Lúc đó, Tiểu Trần nói phải về chỗ làm chút việc, Hạ Mộc cũng không tiện nhìn chằm chằm người ta, không qua vài phút, hắn liền trả điện thoại cho cô.

Tâm cơ boy kia! Nhất định là tìm số điện thoại của Quyển Quyển!

Lúc trả điện thoại còn nói muốn mời cô ăn cơm, nhưng đến nay còn chưa mời, còn muốn trộm người của cô!

Đầu ngón tay Hạ Mộc khẽ trượt, lật xem tin nhắn, quả thực nộ không thể át.

Nam sinh này cố ý gửi tin nhắn câu dẫn thì không đi, còn thỉnh thoảng mịt mờ ám chỉ nói xấu cô, gây xích mích ly gián.

“Ngươi trả lời hắn một câu, bảo hắn sau này đừng quấy rầy ngươi nữa, không! Như vậy còn chưa đủ!” Hạ Mộc ngưng thần ngẫm nghĩ, dự định trả lời một câu lực sát thương càng mạnh, lẩm bẩm nói: “Nên nói gì đây?”

Đang nghĩ ngợi, Quyển Quyển chậm rãi từ trong tay cô rút lấy điện thoại, giơ cao...

Hạ Mộc chỉ cảm thấy cằm bị nâng lên, mạnh mẽ kéo lại.

Hùng ấu tể cười xấu xa cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô.

“Răng rắc!” Tiếng chụp ảnh vang lên.

Hình ảnh hai người hôn môi dừng trên màn hình.

Sườn mặt hoàn mỹ, hàng mi dài cong nhẹ, hai mắt khép hờ cũng không che được tình ý, tóc quăn vén ra sau tai, tựa như hải tảo buông xuống đầu vai.

Hình thành vẻ tương phản mãnh liệt với mái tóc xoã tung như chó quý tộc của đối phương....

Hạ Mộc vẫn chưa kịp kháng nghị, ảnh chụp đã bị ấu tể thị uy gửi cho Tiểu Trần.

Hạ Mộc: “...”

Đả kích này xác thực đủ trực quan.

Trong lòng nho nhỏ ngọt ngào một chút, chợt nhớ đến gì đó, cô ngẩng đầu hung tợn nói với Quyển Quyển: “Ai bảo ngươi hôn ta? Cả tuần này cũng không được hôn ta!”

Quyển Quyển nhìn cô, trừng mắt nhìn, hình như nghe không hiểu cô đang nói cái gì.

Hạ Mộc mới sẽ không bị ánh mắt vô tội ấy mê hoặc, cầm lấy điện thoại mở Weibo, oán hận lẩm bẩm: “Trên báo nói lần đầu tiên không thể quá lâu, có rất nhiều nguy hại, ngươi tối qua thực sự quá đáng, ta tìm cho ngươi xem...”

Cô tìm được một video phổ cập khoa học, sau khi mở lên liền đưa đến trước mặt Quyển Quyển, ngón cái lại không cẩn thận trượt trên màn hình, phát video kế tiếp.

Là phỏng vấn hậu trường của bộ phim 《 hoàng hôn buông xuống 》, đạo diễn và các nhân vật chính ngồi trong phòng, người chủ trì hỏi: “Ngài trước đây thế nào yên tâm để vương trữ tuổi còn trẻ, lại hoàn toàn không có kinh nghiệm diễn xuất đến biểu diễn?”

Hạ Mộc đối với vấn đề này cảm thấy hứng thú, muốn biết đạo diễn trả lời thế nào, cho nên không trở lại video trước đó, trong lòng âm thầm cười một tiếng, dĩ nhiên là vì doanh thu phòng vé.

Trong video đạo diễn lại nghiêm trang mà trả lời: “Vốn dĩ ta có chút lo lắng, vai này là vương trữ chủ động tranh thủ diễn thử, kỳ thực biên kịch Lưu của bọn ta, còn có phó đạo diễn đều không ôm hy vọng.

Nhưng đặc biệt thú vị là lần đầu tiên điện hạ vào đoàn phim, cũng không mang theo vệ sĩ, lúc đó trong đoàn phim không ai nhận ra vương trữ, chính là dưới loại tình huống này, các chuyên viên hóa trang trong đoàn ánh mắt đều phát sáng, giống như phát điên a.”

Đạo diễn ha ha cười nói: “Trên người tiểu vương trữ có một loại khí chất đặc biệt, rất khó hình dung, chính là rất hấp dẫn omega, trĩ khí xen lẫn một chút tà khí, vừa lộ diện, phim trường một mảnh thét chói tai. Phó đạo diễn vỗ bàn tại chỗ, nói với ta hài tử này cùng khí chất của nhân vật quá ăn khớp, lúc đó ta đã đoán được, lần này hiệu quả nhất định không kém.”

Người chủ trì cười nói: “Quả là như vậy, khó trách ta xem bộ phim này đến mê mẩn, mỗi lần xem lại đều đặc biệt hâm mộ Hạ cảnh quan, thấy nàng được người què cưỡng hôn cũng cảm thấy nàng được lợi, bị chiếm tiện nghi chính là vương trữ của chúng ta....”

Hạ Mộc nhìn đến nơi đây, cuống quít tắt đi video, liếc mắt quan sát phản ứng của hùng ấu tể.

Đoạn Tử Đồng ánh mắt dời khỏi điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía con mèo ngốc.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Một trận trầm mặc, hùng ấu tể bỗng nhiên cong môi cười rộ lên, nâng tay ấn con mèo ngốc vào trong lòng, dùng trán cọ lên mái tóc xoăn mới uốn của cô, lười biếng lên tiếng: “Ngươi phải mau khỏe lại, ta có thể cho ngươi chiếm tiện nghi một lần.”

Hạ Mộc bị ăn đến xương cốt cũng không còn, hơn nữa không xuống giường được: “....”

“Ý tốt của điện hạ ta xin nhận, ta vẫn nên gọi điện thoại để mẹ ta đến đón ta thì hơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.