Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 82: Chương 82: Thiếu






Giang Tục nhấp nhẹ môi, trong đôi mắt thâm thúy đen như mực, phảng phất như có các ngôi sao trong ngân hà rực rỡ, nét mặt điển trai hòa với ý cười dịu dàng, hơi thở của cô như bị kiềm nén

Cửa sổ xe đóng chặt, không khí trong xe như dung hòa cùng với hơi thở của nhau, làm Lâm Tây có cảm giác an toàn lạ kỳ

Cô nháy mắt, nhìn Giang Tục, cuối cùng kiêu ngạo dẩu môi lên: “Cầu hôn giữa lúc chờ đèn giao thông? Anh có thể làm cho có lệ hơn nữa không?”

Giang Tục: “Không đồng ý?” Anh suy tư một lát, có chút mất mát nói: “Vậy thôi, lần sau anh sẽ chọn thời gian tốt hơn chút.”

“Ôi chao, ôi ôi ôi.” Lâm Tây thấy anh từ bỏ dễ dàng như vậy, vội bắt lấy lời anh: “Còn có lần sau?”

“Không thì sao? Em không đồng ý mà.”

Lâm Tây nhíu mày: “Phiền chết, thôi, em đồng ý vậy.”

Trong mắt Giang Tục toát ra một tia giảo hoạt, môi cong lên, cười cười

“Tốt lắm, bà xã.”

Lâm Tây xem thường: “Anh sửa miệng cũng lưu loát quá đấy.”

……

Chăm sóc thân thể tốt hơn, Lâm Tây lại quay về với công việc. mở một phòng làm việc, vẫn là làm trang điểm, chỉ là không cần cô phải ra mặt nhiều, tuyển vài thợ trang điểm thu nhập cũng được, người cũng hiền

Lâm Tây đăng mấy bài quảng cáo trong vòng bạn bè, Tô Duyệt Văn lập tức tới tìm cô tán gẫu

Không thể không nói, so với thời sinh viên thanh cao lãnh ngạo, Tô Duyệt Văn hiện tại quả thật tốt hơn, người cũng nhiệt tình hơn, còn chủ động giới thiệu công việc cho Lâm Tây

Chủ nhật, Tô Duyệt Văn dẫn theo chồng muốn hẹn Lâm Tây ăn cơm. Giang Tục đã biết, lập tức sắp xếp thời gian, cho Lâm Tây đủ thể diện

Một ngày trước ngày hẹn Tô Duyệt Văn, Lâm Tây qua đêm ở nhà Giang Tục, biết rõ hôm sau có hẹn, vẫn còn muốn đùa giỡn tùy hứng. Làm Lâm Tây vô cùng lo lắng phải chạy về nhà trang điểm, thay quần áo

Lâm Tây ở trong phòng nhỏ của cô trang điểm, sau đó lục tung tủ quần áo tìm đồ, lúc thì thử váy đỏ, sau lại thử cái áo khoác kaki, cả người như lâm vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh vậy

Lấy một cái váy đen so so trước người, sau đó do dự hỏi Giang Tục: “Mặc cái này đẹp hơn hay cái màu đỏ kia đẹp hơn?”

Giang Tục đang đọc tài liệu được gửi đến trong di động, khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng đánh giá: “Không mặc là đẹp nhất.”

Tai cô đỏ lên, nổi giận: “Em hỏi nghiêm túc.”

Giang Tục cười: “Anh cũng trả lời rất nghiêm túc.”

Lâm Tây không nói gì: “Thật đúng là điên khi hỏi anh mà.”

Sau khi cẩn thận lựa chọn, cô vẫn chọn cái đầm màu đen, tương đối sang trọng, cũng không quá nổi bật, mặc lên rất tôn lên dáng người, cũng sẽ không bị lép vế trước Tô Duyệt Văn

Thay đồ, khóa kéo nằm phía sau, Lâm Tây kéo nửa ngày, kéo được một nửa cũng không nhúc nhích nữa, không thể không nhờ Giang Tục

“Giúp em kéo lên một chút.”

Vốn Giang Tục đang chuyên chú xem di động, lúc này hơi giương mắt lên, một mảng trắng mịn sau lưng hiện lên trong mắt anh, tất nhiên không lại muốn nhìn cái gì nữa

Đặt di động xuống, anh đứng dậy đi đến

Lâm Tây đứng trước gương chỉnh lại váy, anh đứng sau lưng cô, khóa cô đã kéo được một nửa anh lại kéo xuống hết

Cảm giác phía sau hơi lạnh lạnh, cô quay đầu trừng anh: “Em kêu anh kéo lên.”

Anh vén tóc cô qua một bên, liếm hôn chỗ cổ cô, tay cũng không thành thật từ chỗ sau lưng len vào trong, trượt lên trên nơi đẫy đà của cô, cuối cùng bị tay cô bắt lại

“Còn muốn ăn cơm hay không?”

Anh hôn phần da thịt trắng mịn sau lưng: “Do em quyến rũ anh trước.”

“Không phải hôm qua đã làm rồi sao? Anh đã ba mươi tuổi rồi, có thể kiềm chế chút hay không?”

Giang Tục không cho là đúng, ngược lại còn tự hào: “Kiềm chế được trước mặt vợ mình thì không phải đàn ông.”

Lâm Tây: “…”

Lúc Lâm Tây lựa quần áo, thì vứt đầy trên giường, vốn cho rằng anh không làm bậy được, kết quả thế mà trong nghịch cảnh anh lại có thể tìm được hướng đi, phát hiện trong phòng của Lâm Tây còn có một cái bệ cửa sổ

Quần áo đã mặc vào lại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.