Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 19: Chương 19: Hỗn độn(2)




Ngày hôm sau, khi đã điều trị cho những người bị thương và nghỉ ngơi, cả nhóm tiếp tục nhanh chóng di chuyển. Mọi người ai nấy cũng đều mệt mỏi, là bởi họ vừa mới trải qua sau một trận chiến khó khăn mà, nhìn nhóm healer trông mệt mỏi thấy rõ. Min Ah-rin loạng choạng với khuôn mặt tái mét.

“Cô ổn chứ?Có cần tôi đỡ cô đi không?”

Min Ah-rin nói với một nụ cười mệt mỏi trước câu hỏi lo lắng của tôi.

“Không, tôi không đau ốm hay gì cả.... Tôi chỉ hơi mệt thôi.”

“Dù là vậy, trông cô không được tốt lắm.”

“Ừm, tôi nên nói thế nào đây....”

Min Ah-rin dùng tay xoa lên mi mắt.

“Đi làm vào ngay sau cái hôm phải tăng ca đó? Uống nước tăng lực và thức trắng 3 ngày để hoàn thành một bản báo cáo chăng?”

“.... Vâng?”

“Nó như vậy đấy. Tôi cạn kiệt năng lượng rồi, nhưng cũng không gây cho tôi đau đớn gì hết.....”

“Tôi nghĩ là tôi đã hiểu.”

Tôi gật đầu mà gần như không hiểu gì cả. Min Ah-rin thở dài và tiếp tục.

“Nhưng thế này là tốt rồi. Nếu tôi sử dụng năng lực của mình thêm nữa, đầu tôi sẽ rất đau và việc đi lại sẽ càng nặng nhọc hơn nhiều.”

“Nghĩ lại thì, trước đó tôi cũng bị đau đầu do dùng năng lực của mình quá mức á.”

“Đó là một trong những tác dụng phụ thường hay gặp nhất đấy. Nếu nặng hơn, cậu có thể nôn ra máu hoặc ngất xỉu vậy nên hãy cẩn thận. Nếu có thể, sẽ thật tốt khi bổ sung năng lượng của cậu từ healer.”

“Tôi hiểu rồi.”

Bên trong tôi cảm thấy rối bời. Tôi tưởng chỉ là đau đầu và hơi khó thở thôi nhưng còn cả nôn ra máu rồi ngất xỉu nữa á?

Tôi soát lại trí nhớ kĩ càng về nội dung của cuốn tiểu thuyết, nhưng không có cảnh nào được viết trong đó rằng Ha Tae-heon nôn ra máu hoặc ngất xỉu vì sử dụng năng lực của mình quá nhiều. Thế đấy, hẳn là do anh ta là nhân vật chính rồi.

Ngay cả khi tôi đọc tiểu thuyết, nhân vật chính Ha Tae-heon luôn là tâm điểm nên tôi không có gì ngoài những thông tin cơ bản này. Với cơ thể của Han Yi-gyeol không có nhiều người xung quanh để hỏi một câu như vậy, thông tin bất ngờ này rất quan trọng đối với tôi. Tôi ngưỡng mộ Min Ah-rin.

“Min Ah-rin- ssi biết nhiều thứ thật đấy.”

Khi tôi cười tươi rói nói điều đó, Min Ah-rin cười khi tai cô ấy đỏ bừng.

“S-sao cơ. Đấy chỉ là....”

“Han Yi-gyeol.”

Sau đó, Kim Woo-jin lặng im lắng nghe cuộc trò chuyện của Min Ah-rin và tôi từ phía sau đột nhiên cắt ngang.

“Còn tôi thì sao?”

“Còn cậu thì sao?”

“Cậu không có bất cứ điều gì để hỏi tôi à?”

Cậu ta hỏi với cái giọng bất mãn. Nhìn cái cách bĩu môi sưng sỉa đó, hẳn là trong lòng có điều gì đó khó chịu đây.

'Tự nhiên hỏi một câu như vậy....'

Tôi không tò mò về bất cứ điều gì. Tôi phải hỏi cái gì đây? Tôi gãi đầu, suy nghĩ về nó, và gần như không nghĩ ra được câu nào để hỏi.

“Cậu cảm thấy thế nào khi vào cổng?”

“.... Tồi tệ.”

“Phải rồi? Nó rất tệ, đúng không? Chắc cậu đang nghĩ, 'A, tại sao mình lại không nghe tên khốn này?' đúng không? Hối hận chưa?”

“Không!”

Kim Woo-jin hét lên làm tôi nghe như thể có một cây đinh vừa cắm mạnh vào đầu tôi. Nó trông như một con mèo con đang đe dọa người khác vậy. Thế có nghĩa là cậu ta không sợ sao.

“Không là sao? Mặt cậu như kiểu nói rằng cậu đã rất vất vả khi chạy khỏi đám quái vật đó ấy.”

“Hử, mặt của tôi? Tôi trông xấu xí lắm sao?”

Kim Woo-jin kinh ngạc vội vàng hỏi trong khi lấy tay che mặt.

Thấy vậy tôi cười toe toét.

“Thật là một câu hỏi buồn cười, tự hỏi liệu xem cậu có trở nên xấu hay không à. Có vẻ ngay từ đầu cậu đã nghĩ rằng mình không hề xấu đâu nhỉ.”

Tôi trêu chọc, khi khuôn mặt của Kim Woo-jin nhanh chóng đỏ lên.

“Ôi trời, thật dễ thương.”

Min Ah-rin cũng hùa theo.

“Chà. Khuôn mặt đó không xấu lắm đâu.”

“Đương nhiên rồi. Woo-jin- ssi không nổi tiếng trong giới trẻ sao? Cậu ta trông hệt như mấy thần tượng trên TV ấy nhỉ.”

“Phong cách của cậu hẳn phải rất nổi bật đấy. Tóc màu đỏ này, có xỏ khuyên tai này.”

“Này, không im được à?”

Tôi thở dài và lắc đầu.

“Ôi trời, nhìn lại cái cách nói chuyện này xem. Đó là lý do tại sao cậu vẫn còn độc thân đấy.”

“C-cái gì?”

“Không đâu, Yi-gyeol- ssi. Tôi nghe nói mấy ngày này sống khó ở tí cũng tốt lắm đó.”

“Thật hả?”

Gì vậy? Tôi nghiêng đầu trước sở thích khó hiểu này. Sống thiện lành không phải tốt hơn sao?

“Ừ. Có một thứ như vậy á. Một người đàn ông chỉ nồng nhiệt với người phụ nữ của mình và khắc nghiệt với người khác ấy.”

“Tôi đã tự hỏi cái điều này từ khi cô đề cập đến rồi, làm thế nào một người như vậy có thể hòa nhập với xã hội được?”

“Tôi không biết? Tôi chỉ thấy nó trong phim truyền hình chứ không phải ngoài đời thật.”

“Dừng lại!”

Kim Woo-jin với đôi mắt tức giận trừng trừng nhìn tôi. Sao lại chỉ mình tôi....? Cảm thấy một tia lạnh lẽo như sương giá giữa tiết trời mùa hè, tôi thấy không công bằng trước sự phân biệt đối xử đó. Chà, tôi có trêu cậu ta chút nhưng tôi cũng có cả khen nữa cơ mà. Ngẫm nghĩ một chút, tôi cẩn thận hỏi.

“Này, Kim Woo-jin..... Giả sử thôi nhé.”

“Sao?”

Kim Woo-jin đáp lại với một giọng nhẹ nhàng hơn chút.

“Cậu đã bao giờ ở trong một mối quan hệ chưa?”

“Cái gì?”

“Ý tôi là, tôi hỏi là vì..... ah.”

Kim Woo-jin nắm lấy cổ áo tôi với ánh mắt giận dữ mà tôi chưa thấy cậu ta như vậy trước đây.

“Thằng khốn..... muốn chết à?”

“Ách, buông ra cái đã.... “

Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng, lực đấm của đôi tay này không đùa được đâu. Tôi nhìn sang Min Ah-rin bên cạnh tìm sự giúp đỡ, nhưng cô ấy chỉ nhìn tôi với vẻ thích thú mà không thèm cứu tôi.

Ah, cái cảm giác bị phản bội này. Đó là lý do tại sao thế gian này đíu thể tin bố con thằng nào được.

Kugugung!

“.....!”

“Có quái vật xuất hiện!”

“Hãy sẵn sàng danh định cấp hạng của chúng!”

Mặt đất rung chuyển dữ dội và Park Geon-ho dẫn đầu nhóm hàng trên cùng hét lên. Những người nãy giờ vẫn đang cười đùa sắc mặt đều cứng lại trong chốc lát.

Tôi vội vàng thoát khỏi Kim Woo-jin và bay lên không trung. Một đám quái vật tràn ra từ phía Tây, bụi bay lên mù mịt.

“Phía Tây, kiểm tra! Chúng là cấp S!”

Có phải chỉ có mỗi phía Tây thôi không? Tôi nuốt nước bọt khô khan khi tóc tôi bay trong gió.

“Không. Cái này là.... “

Tôi nhận ra điều đó bằng trực giác. Cuộc tấn công này.

“Phía Nam, kiểm tra! Chúng là cấp S!”

“Phía Đông, kiểm tra! Chúng là cấp S!”

“Không, phía Bắc, chúng..... cũng là cấp S....”

Nó khác với lúc trước.

Tôi quay ngược chiều kim đồng hồ. Có hàng chục con quái vật đang lao về phía chúng tôi với cái miệng mở lớn đến từ mọi hướng. Không có thời gian. Với tốc độ đó, chúng tôi phải đối mặt với lũ quái vật trong năm phút tới.

Tôi đến gần Cheon Sa-yeon và đứng sau lưng hắn. Đó là để kiểm tra xem chúng tôi đi xếp hàng ngũ như thế nào. Cheon Sa-yeon nói với các thành viên trong hội đã tụ tập xung quanh hắn ta.

“Healer, nhóm định chuẩn và những người không thể tấn công sẽ tập trung ở trung tâm, và những vị trí phía sau, theo thứ tự từ trong ra ngoài là Hạng B, Hạng A và Hạng S.”

“Chúng ta sẽ phân bổ đồng đều hạng A và hạng S để giảm thiểu thiệt hại.”

Park Geon-ho thay lời Cheon Sa-yeon.

“Hừm.”

Cheon Sa-yeon nhìn lại tôi, chạm vào môi như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn trông bình thản như lúc nhìn thấy con quái vật cấp S+.

“Han Yi-gyeol, còn cậu thì sao?”

“Vâng?”

“Có ý kiến ​​gì không?”

Khi Cheon Sa-yeon đang hỏi tôi, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi ngay lập tức. Khi tôi đối diện với các thành viên trong hội đang hoang mang không biết Hội trưởng đang hỏi ý kiến ​​của ai, lưng tôi toát mồ hôi lạnh. Cheon Sa-yeon, tên khốn điên này.

“...... “

Tôi suy nghĩ một lúc. Tất nhiên.... tôi đã có một cái gì đó trong đầu rồi. Nhưng tôi không muốn nói ra nó trong cái tình huống mà tất cả đang tập trung vào tôi thế này. Dù sao, sẽ rất khó để các thành viên trong hội chấp nhận đề xuất của tôi mà không có bất kỳ nghi ngờ nào.

“Không có.”

Tôi trả lời với một nụ cười gượng gạo, sau khi cân nhắc xem mình nên làm gì. Làm ơn, hãy tiếp tục.

“Đừng nói dối tôi.”

Khóe môi tôi giật liên hồi, hy vọng tan tành. Dừng lại. Anh muốn cái gì ở tôi lúc này?

“Tôi không có thật mà.”

“Thế à? Thật ngại quá.”

Trong khi hắn đáp lại với việc nhấn mạnh từng âm tiết, ngạc nhiên thay Cheon Sa-yeon lại dễ dàng gật đầu cho qua như vậy.

Không, là do tôi nghĩ thế.

“Vậy thì tiếp tục thôi. Khoảng một nửa số thành viên trong nhóm chúng ta có thể sẽ bị thương nặng hoặc mất mạng, nhưng điều đó là không thể tránh được. Tệ thật đấy, nếu Han Yi-gyeol đề xuất ra một ý tưởng hay ho nào đó, thì có lẽ sẽ không có ai chết cả.”

“Đây là....”

Khốn điên.

Tôi thở ra một hơi nóng rực vì tức giận và cắn chặt môi mình.

Trong số những hội viên đang bối rối, có thể thấy Park Geon-ho, Kim Woo-jin và Min Ah-rin trong đó.

Cheon Sa-yeon đứng quay lưng về phía họ, nhìn tôi và mỉm cười. Cách hắn nhìn tôi như thể.

'Giờ thì cậu sẽ làm gì đây?'

Tôi điên mất thôi.

“....Tôi có.... ý kiến.”

Tôi tức giận mỉm cười với Cheon Sa-yeon.

Giờ tôi đã ở đây rồi, vậy tôi chỉ cần gồng cơ lên hết sức là được chứ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.