Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 57: Chương 57




Hai người đi đến đâu, nó lại thấy thân quen đến đó rồi nó đi qua một chiếc ghế đá, nó thấy rất quen, hình như là…là gì nhỉ, mọi thứ mờ nhạt quá. Nó tiến đến chiếc ghế đá và ngồi xuống, Seho thấy nó làm vậy cũng làm theo chứ không nói gì. Thật ra chiếc ghế này chính là chiếc ghế mà chị nó và Lâm đã từng ngồi. Và nó liếc lại một gốc cây gần đó, đó cũng chính là nơi mà nó và hắn nhìn thấy cảnh đó, nhưng mọi thứ chỉ lướt qua trong tâm trí nó, nó nhăn mặt rồi nói:

– Nơi này… rất quen, mình có cảm giác đã ở đây rất nhiều lần rồi, lại thấy chiếc ghế này có gì đó không bình thường cho lắm… Thiên thần này…

– Hử – Seho đáp lại.

– Mình thật sự là ai, mình cứ thấy có gì đó rất lạ.

– Cái cậu này – Seho khẽ gõ đầu nó – Sao lại lạ chứ – Và cậu bật cười.

Gõ đầu…cậu ấy mới gõ đầu mình… hơ…mình…hình như đã từng bị gõ rất nhiều, nhưng không phải là cảm giác này… Vậy là sao???

Seho bây giờ mới nói với nó:

– Nhưng tại sao cậu lại gọi tớ là Thiên thần?

– Tại lúc cậu ru tớ ngủ, tớ thấy trên đầu cậu có một cái vòng sáng.

Vòng sáng sao, à có lẽ là khi nằm, nó nhìn lên chỉ thấy bóng đèn chói nên nghĩ vậy. Seho chắc mẩm thế nên anh bật cười:

– Tên mình là Seho. Song Seho. Cậu nhớ chưa?

– Seho….Ji…

Nó chỉ thốt lên mỗi từ Ji nhưng rất nhỏ nên Seho không thể nghe thấy. Nó bỗng đòi về, Seho liền chiều theo ý nó. Trong khi đợi Seho lấy xe ra, nó bỗng nhìn về con đường ngược lại. Hừm…nó lại thấy quen, nó định bước đi về thì Seho nhấn còi xe làm nó giật mình.

Tối đấy… nó ngủ trong phòng và Seho ngủ ngoài phòng khách…

Nhà hắn, chai soju lăn lộn mọi nơi, Donghoo bên cạnh lo lắng cho hắn, hắn vừa uống vừa lèm bèm mà nước mắt cứ chảy không ngừng:

– Cậu tin nổi không? Cậu ấy thậm chí không nhớ tôi là ai… Cậu ấy tệ lắm đấy, cậu hiểu không.

Rồi hắn lại chạy vào nhà vệ sinh… haizzz lần thứ 3 trong đêm rồi…

Hôm sau… Seho đã dậy sớm để chuẩn bị đi học, nó nhìn thấy Seho lấy cặp thì liền hỏi:

– Cậu đi đâu vậy?

– Mình đi học.

– Mình cũng muốn đi – Nó nhõng nhẽo

– Không được, cậu phải ở nhà vì cậu vẫn còn đau. – Rồi anh véo yêu má nó – Chiều mình sẽ về mà.

Nó cười tươi đồng ý và Seho cũng yên tâm ra khỏi nhà.

Ngay sau khi cậu ấy đi, nó dậy vệ sinh cá nhân rồi đi ăn sáng, ngồi trên bàn ăn, nó bỗng nhớ đến cái con đường tối qua mà nó thấy ở công viên, nó nhớ rất rõ là con đường đó rất quen, nên nó quyết định là sau khi ăn xong sẽ đi tìm hiểu xem sao.

Hắn vì tối qua uống say quá nên sáng nay đầu hắn đau như búa bổ, rồi hắn cũng lết thân người để xuống nhà bếp tìm nước uống và cho Lucky ăn, hắn nhìn đồng hồ thì thấy đã muộn nên liền lấy điện thoại gọi cho Seho:

– Này, cậu lo liệu dùm mình ở trường nha, mình không đi học được

– Ok – Seho đáp lại.

Hắn đặt máy xuống và lại suy nghĩ đến nó, đến cái cảnh nó ôm Seho ở bệnh và và câu nói ” Cậu là ai?” Hắn lại lau nước mắt. Đang không có gì để làm, trong tủ lạnh cũng đã hết đồ ăn nên hắn quyết định là sẽ ra ngoài để mua, nhưng trước tiên cứ ăn tạm bữa sáng đã.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, nó lấy chiếc áo khoác màu đỏ đô rồi đẩy cửa ra ngoài và mem theo con đường tối qua để đi đến công viên, nó lại tiếp tục đi thẳng theo cảm giác của mình, và rồi nó lại tiếp tục rẽ trái đi vào một con đường khác. Nó bước đi ngày càng nhanh như ai thôi thúc, rồi nó đứng khựng lại ở đối diện một ngôi nhà ở bên kia đường, nó nhìn chằm chằm vào đó như thể rất quen, nó muốn vào xem ngôi nhà đó như thế nào mà lại đem đến một cảm giác thân quen với nó đến vậy. Nhưng nó bỗng dừng chân lại khi nhìn thấy một anh chàng dắt theo con chó đi ra, nó lại nhìn một lúc nữa, họ rất quen nhưng nó không thể nhớ ra họ là ai cả. Nhưng thôi, đây là nhà của họ mà, sao cô lại đứng nhìn như thể đó là nhà cô chứ. Thật buồn cười, nghĩ vậy nên nó liền bỏ đi.

Bên này, Lucky nhận ra nó bên kia đường nên cứ thế mà sủa ầm lên, hắn kéo đi cũng không chịu bước đi mà chỉ vừa sủa vừa nhìn về đối diện bên kia đường, hắn bực dọc:

– Có chuyện gì mà con sủa ầm thế hà? Chúng ta phải đi Siêu thị đấy.

Hắn mặc cho con chó gắng gượng để đi về cùng hướng với nó mà cố kéo cho Lucky đi về phía siêu thị ( Ngược hướng với nó). Con chó cuối cùng bất lực nên đành ư ử đi theo hắn, hắn vẫn còn thắng mắc sao Lucky lại thế nên liền nhìn theo hướng mà Lucky đã nhìn lúc nãy, hắn nhìn thấy một cô gái mặc chiếc áo màu đỏ đô…nhưng rồi hắn lập tức quay đầu lại và không hề hay biết đó là nó….

Nó vừa đi vừa suy nghĩ, càng nhìn càng thấy ngôi nahf đo sthaa thược hơn ngôi nhà của Seho mà nó đang ở. Nhưng rồi nó liền quên đi mọi thứ khi đi lướt qua một quán mì đen…nó thấy thèm…phải ăn ngay một tô mới được.

Chiều hôm đó, nó đã nấu ăn sẵn trên bàn đợi Seho về. Vừa mở cửa và nhận ra mùi hương trong nhà, cậu liền đi vào bếp, nó thấy Seho thì vui vẻ:

– Cậu ngồi đi.

– Cậu nấu sao? Thơm quá đi. – seho vừa ngồi vừa khen nó.

Nó cười đáp lại…Trong bữa ăn…

– Mai…mình muốn cùng cậu đi học. Được chứ? – Nó hỏi

– Được thôi, nếu cậu muốn. – Seho vui vẻ đáp lại.

– Woa, thế thì tốt quá, mình mong sẽ được đi học lắm luôn. Chắc sẽ vui lắm đây. – Nó hớn hở.

Seho nhìn nó vui như thế thì liền vui lây, mà không nghĩ đến những gì nó sẽ trải qua khi nó thấy hiện trường nơi bắt nguồn của mọi chuyện….

(Còn tiếp)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.