Tôi Vẫn Yêu Người Sau Bao Năm

Chương 4: Chương 4: Người Của Công Việc




Còn nhớ ngày ấy khi đọc bộ tiểu thuyết này, cô đã bị câu chuyện của nữ phụ làm cho cảm động đến mức bật khóc. Lúc đó, hình như cô và Ngô Hán Thành vừa cãi nhau vì một việc cỏn con nào đó. Ngày nào cô cũng tốn tiền để đăng kí mạng để tải một bộ tiểu thuyết, đọc chưa đến hai ngày đã hết. Ngô Hán Thành trách cô lãng phí thời gian, tốn tiền đọc mấy cuốn tiểu thuyết vô bổ. Thế là hai người liền cãi nhau.

Khóc nức nở một hồi, cô chủ động đi tìm Ngô Hán Thành giảng hòa, hứa sẽ hạn chế đọc tiểu thuyết, và dành nhiều thời gian bên anh nhiều hơn.

Kí ức, cứ hễ ta nhìn thấy vật gì quen thuộc là lại ào ạt ùa về trong vô thức…

Khi còn ở Anh quốc, có một số cấp dưới của cô mua một tiểu thuyết mới của Tân Di Ổ, tựa là Hóa ra. Cô từng ngang qua thấy được nên lật giở vài trang, nhìn thấy những tên nhân vật quen thuộc thì vô cùng tò mò. Đâu phải là truyện mới chứ? Cấp dưới cũng ngạc nhiên, cuối cùng mới biết đây là phiên bản mới của Hóa ra anh vẫn ở đây, nội dung vẫn là câu chuyện cũ.

Nhưng mà Vương Y Bối biết rõ đã không còn là cùng một chuyện nữa rồi. Dù cho tên vẫn vậy, nhưng ám ảnh cô nhất, chỉ có Hóa ra anh vẫn ở đây. Còn hôm nay, hóa ra vẫn như xưa, nhưng đã không còn anh vẫn ở đây nữa rồi.

Lưu Mịch Hoa cất di động đi, đèn báo trên bình đun nước đã chuyển từ xanh sang đỏ. Cô đứng dậy, rót nửa cốc nước sôi, hơi nước màu trắng chậm rãi bay lên. Nhìn cốc nước, không hiểu sao lại không thấy muốn uống. Cô biết, hóa ra thực sự không còn là hóa ra nữa.

Hôm sau, Lưu Mịch Hoa đến phòng làm việc của chủ tịch Harbour City Mall .Thực ra, cô cũng khá do dự khi trở về Tân Cương, nhưng rồi cô nghĩ, mình cứ một mực ở thành phố khác như thế, thật giống như đang trốn tránh điều gì đó. Cô không cho phép bản thân mình yếu đuối như thế, nên mới chuyển trụ sở chính của tập đoàn về đây.

Tới các phòng làm việc hỏi hang một lượt rồi cô về bàn làm việc của mình. Cô mở máy tính xem tư liệu nhân sự của công ty, có cần đào thải người nào ra hay không.

Ánh mắt Lưu Mịch Hoa dừng lại trước một hồ sơ, không chỉ vì cô gái tên Hồ Mẫn San này có nhan sắc hơn người, mà còn vì cô cảm thấy rất lạ, mặc dù cô ra vào công ty khá lâu, nhưng vẫn chỉ là một nhân viên bình thường. Một nhân viên quèn như thế không đủ để khiến Lưu Mịch Hoa phải liếc mắt, nhưng mà suy cho cùng, một cô gái đẹp dù không có tham vọng thăng tiến thì cũng không khiến người khác phải ngạc nhiên cho lắm. Phụ nữ đẹp thường khiến người ra không tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

Hồ Mẫn San không tăng ca, hết giờ làm lập tức đi về, cũng không tham gia vào bất kỳ dự án dài hạn nào, nhiều năm qua, cô ta an phận làm một nhân viên bình thường như thế.

Có điều gần đây đã xuất hiện nhiều thay đổi,từ khi Quách Phú Thành lên làm tổng giám đốc ,Hồ Mẫn San liền có được đãi ngộ đặc biệt. Thật sự muốn người ta không suy nghĩ cũng không được.

Lưu Mịch Hoa lắc đầu, tiếp tục xem những hồ sơ khác.

“Mới đi làm đã chăm chỉ như vậy sao?”Quách Phú Thành chẳng biết từ khi nào thì tự tiện đi vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.