Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi

Chương 43: Q.1 - Chương 43: Kỳ Kỳ giận dỗi




Chỉ cần có tiến triển tốt hơn, như vậy sau khi bọn họ kết hôn cô cũng sẽ không cảm thấy có sự cách biệt, ngại ngùng đối với anh, nhìn xe của anh biến mất ở góc cua, cô mới xoay người đi vào trong nhà.

"Kỳ Kỳ, làm sao con lại càn quấy như vậy." Có phải cô đã quá cưng chiều Kỳ Kỳ rồi hay không, cho nên nó mới trở thành như bây giờ.

"Mẹ, có phải mẹ không thương Kỳ Kỳ nữa rồi hay không?" Kỳ Kỳ đứng ở trước mặt nhìn Tống Tâm Dao.

"Kỳ Kỳ, mẹ làm sao có thể không thương con chứ?"

"Nhưng mà, mẹ lại vì người đàn ông kia mà mắng Kỳ Kỳ!" Kỳ Kỳ thật sự rất đau lòng, tại sao sau buổi tối ngày hôm qua, tất cả đều đã thay đổi như vậy, trong mắt của mẹ, có phải thật sự chỉ có Cung Hình Dực hay không, không muốn Kỳ Kỳ nữa sao?

"Kỳ Kỳ, nếu như không phải con càn quấy như vậy, mẹ sẽ mắng con sao?" Chuyện này, Kỳ Kỳ quả thực đã làm sai, coi như nó không thích Cung Hình Dực như thế nào đi nữa, Cung Hình Dực cũng là cha của nó. Tại sao nó lại có thể mượn mấy câu nói thân thiện, tạo nên một chuyện thật tốt giữa hai cha con, để cho anh uống ly sữa khong biết đã được cho vào thêm bao nhiêu loại gia vị.

"Hừ. . . . . . Mẹ, chính là mẹ đã thích người đàn ông kia rồi, mẹ không cần Kỳ Kỳ nữa rồi !" Kỳ Kỳ đau lòng chạy đến bên sofa, bĩu môi không muốn đứng đây nhìn Tống Tâm Dao, nó rất tức giận, mẹ tại sao có thể như vậy?

Tại sao có thể bởi vì người đàn ông kia, mà mắng nó.

Mẹ cho tới bây giờ cũng chưa từng mắng nó, thế mà lần này lại mắng nó, nó thật sự rất đau lòng.

"Kỳ Kỳ. . . . . ." Tống Tâm Dao bất đắc dĩ kêu một câu.

Kỳ Kỳ lại hoàn toàn không để ý tới cô, hiện tại Kỳ Kỳ đang nổi nóng, xem ra sẽ không để ý đến cô, như vậy thì để cho nó ngồi một lát đi, hiện tại cô nên trở về phòng, dọn dẹp sạch sẽ chứng tích để lại sau tối ngày hôm qua.

Kỳ Kỳ thấy Tống Tâm Dao lại vẫn không để ý đến nó, tự nhiên đi lên lầu, nó cũng chạy vào trong thư phòng, tự giam mình bên trong.

Triệu Tâm Nguyệt nhìn hai mẹ con bọn họ, thật không biết phải nói thế nào hai người bọn họ, tính khí thật sự rất giống nhau.

Triệu Tâm Nguyệt thấy Kỳ Kỳ đỏ mắt chạy vào trong thư phòng, có chút lo lắng vội vàng đi theo.

"Kỳ Kỳ!" Thấy Kỳ Kỳ ngồi trên ghế ở một góc trong thư phòng, cặp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Bà ngoại!" Kỳ Kỳ âm thanh cực nhỏ, chỉ yếu ớt kêu một tiếng, liền dùng hai tay của mình, ôm chính thân thể của mình, núp ở trong góc.

"Kỳ Kỳ, cháu là đang giận dỗi mẹ cháu sao?" Triệu Tâm Nguyệt đi tới bên cạnh, ôm Kỳ Kỳ vào trong ngực mình.

"Bà ngoại, mẹ có phải yêu người đàn ông kia rồi hay không, về sau cũng không cần Kỳ Kỳ nữa sao?" Kỳ Kỳ thật lo lắng, nó hi vọng mẹ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nó, nhưng vì người đàn ông kia, hình như tất cả thật sự đã thay đổi.

Mẹ không giống như trước kia, cưng chiều nó, hơn nữa còn mở miệng mắng nó.

"Đứa bé ngốc, mẹ cháu làm sao lại không cần Kỳ Kỳ chứ? Kỳ Kỳ, cháu là ruột thịt của mẹ cháu, là cục cưng của mẹ cháu , mẹ cháu đương nhiên là yêu cháu , nếu như không có cha cháu, mẹ cháu làm sao có thể sẽ có Kỳ Kỳ. Cho nên a, Kỳ Kỳ, cháu nên giống như mẹ cháu đối xử với ông ngoại cháu, gọi Cung Hình Dực một tiếng cha. Dù nói thế nào, đó cũng là cha của cháu, cho nên cháu không thể đối xử với cha cháu như vậy, cháu làm như vậy có phải quá đáng rồi hay không?" Triệu Tâm Nguyệt nói rất đơn giản, nhưng mà bà vẫn có chút sợ, Kỳ Kỳ nhỏ như vậy nghe sẽ không hiểu.

"Nhưng bà ngoại, Kỳ Kỳ chính là không thích người đàn ông kia, vẫn luôn ôm mẹ! Vẫn luôn ở trước mặt Kỳ Kỳ giả bộ thân thiết. Hừ. . . . . ." Nó thật sự không vui, mẹ chỉ có thể để cho nó ôm.

"Đứa nhỏ ngốc, suy nghĩ chút, đó là vì cha cháu yêu mẹ cháu, nếu như cha cháu không thương mẹ cháu, như vậy mẹ cháu mới khổ đấy!" Vuốt vuốt tóc Kỳ Kỳ, ôm nó chặt hơn.

"Được rồi! Vậy cháu tha thứ cho mẹ, nhưng mà người đàn ông kia, Kỳ Kỳ sẽ không tha thứ cho ông ấy, trừ phi ông ta có bản lãnh, khiến Kỳ Kỳ suy nghĩ lại, bằng không Kỳ Kỳ mới không gọi ông ta là cha ." Mẹ mấy năm này khổ như vậy, còn không phải đều do người đàn ông này làm hại sao, nếu như không phải là ông ta, mẹ cũng không cần chịu nhiều đau khổ như vậy.

Chỉ là, nếu như không có người đàn ông này, làm thế nào có Kỳ Kỳ đây?

"Được! Ngoan, nhanh đi tìm mẹ đi! Nói xin lỗi với mẹ cháu là được rồi!" Kỳ Kỳ gật đầu một cái, từ trong ngực Triệu Tâm Nguyệt nhảy xuống, chạy lên trên lầu.

Đi tới trong phòng, Tống Tâm Dao đang đem ga giường trên giường kéo xuống, bỏ trên đất, thấy Kỳ Kỳ đi lên, liền ngồi vào bên giường, nói: "Còn đang tức giận?"

"Mẹ, Kỳ Kỳ hiểu rõ Kỳ Kỳ sai rồi, thật xin lỗi mẹ!" Kỳ Kỳ đi tới trước mặt Tống Tâm Dao, ngẩng đầu lên nhìn mặt của mẹ. Chỉ sợ mẹ sẽ không tha thứ cho mình.

"Hiểu rõ sai rồi sao? Biết mình sai ở đâu rồi sao?" Tống Tâm Dao hỏi.

"Kỳ Kỳ không nên lấy ly sữa bò kia cho Cung Hình Dực uống, cũng không nên tức giận với mẹ."

"Đứa bé ngoan, biết sai có thể sửa là tốt rồi! Có còn muốn ăn mì hay không ?" Tống Tâm Dao kéo Kỳ Kỳ vào trong ngực, Kỳ Kỳ về việc này vẫn rất tốt, ít nhất biết mình sai ở đâu, nếu như không biết mình sai ở đâu, còn tìm lý do cho mình, như vậy cô cũng sẽ không tha thứ cho nó.

Lại càng không tha thứ cho chính mình, đã không dạy Kỳ Kỳ thật tốt, mới có thể để cho nó trở thành như vậy, nhưng mà bây giờ xem ra, đã tốt hơn nhiều.

"Muốn ạ!" Trên mặt Kỳ Kỳ rốt cuộc cũng có nụ cười.

"Vậy thì tốt, chờ mẹ dọn xong giường, sẽ nấu mì cho Kỳ Kỳ ăn." Về sau, cô cũng không thể dễ dàng đồng ý làm bữa ăn sáng cho Kỳ Kỳ nữa rồi, bởi vì cô phát hiện, đợi đến khi Kỳ Kỳ rời giường, cô còn chưa dậy nổi .

Như vậy Kỳ Kỳ đợi đến khi cô thức dậy cũng có thể đến lúc ăn cơm rồi.

"Dạ! Kỳ Kỳ ngồi đây chờ mẹ!" Kỳ Kỳ từ trên giường nhảy xuống, chạy đến một bên sofa ngồi xuống.

Tống tâm Dao mới bắt đầu dọn dẹp, giặt ga giường cùng chăn gối. Phía trên còn lưu lại dấu vết phóng túng đêm qua, nhất định không thể để Kỳ Kỳ thấy, cũng không thể để Triệu Tâm Nguyệt cầm đi.

Đem ga giường các loại đều cầm vào trong phòng tắm, lại từ bên trong tủ, lấy ra một bộ ga giường hoàn toàn mới ra, trải lên trên, một lát sau, rốt cuộc cũng thu thập xong.

Đi tới bên sofa, thấy Kỳ Kỳ đã nhắm mắt lại, hình như là ngủ thiếp đi.

"Kỳ Kỳ. . . . . ." Cô kêu một tiếng, Kỳ Kỳ vẫn không có phản ứng, đưa tay ôm nó, đặt lên trên giường.

"Đêm qua có phải không ngủ ngon hay không, hiện tại lại ngủ thiếp đi." Đắp kín chăn cho Kỳ Kỳ,cô liền đi xuống lầu chuẩn bị cho bữa ăn tối.

*

Biết Cung Hình Dực cùng Tống Tâm Dao đã làm hòa rồi, Cao Cầm Nhã kém một chút nữa là đã phá hủy tất cả mọi thứ trong nhà, đồ vật trong phòng, cũng bị cô ta ném khắp nơi.

Bọn họ thế nào nhanh như vậy đã làm hòa, hơn nữa Cung Hình Dực còn chạy tới Tống gia, giúp cô ta giải quyết đám ký giả. Trên đất báo rơi tán loạn, tất cả đều nói giữa bọn họ có bao nhiêu ân ái.

Cô thật không nghĩ đến, Cung Hình Dực có thể dễ dàng tha thứ cho Tống Tâm Dao như vậy, chẳng lẽ anh không trách chuyện bốn năm trước cô ta đã làm chút nào sao?

Hay là anh đã tra ra chuyện này căn bản cùng Tống Tâm Dao không có liên quan?

Đã như vậy, cô nên tiến hành kế hoạch tiếp theo thôi, cô muốn nhìn một chút xem, Cung Hình Dực có bao nhiêu tin tưởng đối với Tống Tâm Dao, nếu như anh vẫn tiếp tục tin tưởng cô ta, như vậy cô cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.

Tống Tâm Dao đoạt đi người đàn ông của cô, như vậy cô cũng sẽ khiến Tống Tâm Dao mất đi nhiều thứ hơn.

Nếu như không phải có đứa bé kia, Cung Hình Dực căn bản cũng sẽ không giải trừ hôn ước với cô. Cái tên nhóc con kia, cô cũng muốn cho nó đẹp mắt.

"Tiểu Nhã, làm sao con lại đem căn phòng biến thành cái bộ dáng này?" Cao Hùng nghe thấy tiếng vang, liền đi lên, liền nhìn thấy phòng của Cao Cầm Nhã, loạn đến không thể loạn hơn, trên đất còn tán loạn các loại báo của hôm nay, nhìn tựa đề bên trên, ông liền hiểu, Cao Cầm Nhã vì cái gì mà tức giận.

Hết chương 43

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.